Có câu cửa miệng là rượu phẩm kiến nhân phẩm.

Văn hóa rượu của Hoa Hạ có thể nói là bắt nguồn từ xa xưa, dòng chảy dài, bất luận là hôn tang giá thú hoặc là sinh ý tụ hội, không uống mấy chén là chỉ sợ cũng không chú trọng lễ nghi.

Đặc biệt các nơi lãnh đạo nhậm chức, ban lãnh đạo muốn làm quen, mặc kệ quan hệ thế nào thì bửa tiệc tiếp phong yến này là không né được.
Lục Duệ ngày hôm nay và một đám lãnh đạo Ban Xây dựng đi tới Thiên Hi Tửu Điếm lớn nhất Huyện Thuận An.

Nói ra Thiên Hi Tửu Điếm này cũng là Thuận An nhất đại đặc biệt, lão bản tên là Cốc Thắng Đào, khi tuổi còn trẻ cũng là có 1 thời lăn lộn nổi danh, sau không biết vì sao, sau vài tràng "Nghiêm đả" tiểu tử này phúc chí linh tâm chạy tới phía nam, sau vài chục năm tích cóp được không ít tư bản, năm kia về tới Huyện Thuận An mở tửu điếm.

Sinh ý dị thường hot, hơn nữa với danh tiếng từ trước nên trong lúc nhất thời thật là có vài phần thanh thế.
Ngày hôm nay Ban Xây dựng liên hoan thì địa điểm được chọn tại Thiên Hi Tửu Điếm.

Tuy người Ban Xây dựng ở bên ngoài không mạnh thế nhưng không có nghĩa là bọn họ không có tiền, hàng năm các loại quản lý phí cũng đủ cho cán bộ Ban Xây dựng sinh hoạt sung túc, Lục Duệ thậm chí còn nghe nói, ngay cả người trong Huyện có đôi khi cũng muốn đến Ban Xây dựng kiếm tiền.

Lục Duệ nghĩ tới đây mà nhịn không được lắc đầu, cái Ban Xây dựng này thật đúng là kỳ quái, đều nói có tiền là đại gia, bọn họ tiền không ít nhưng có vẻ đều như con cháu vậy.
Trong Thiên Hi Tửu Điếm, Lục Duệ ngồi ghế thủ vị, bên người là Quý Xuân Chính sắc mặt trầm trầm, có hai người nữa là Phó chủ nhiệm Trần Ba Đào và Lô Văn Vũ, Bí thư Ủy ban kỷ luật Chu Chí ngồi ở cạnh Quý Xuân Chính, ngoài ra còn có mấy người lãnh đạo phòng ban, tổng cộng mười người ngồi vây quanh 1 cái bàn lớn, bên cạnh còn có hai bàn khác ngồi đầy các trung tầng cán bộ.
Lục Duệ bưng chén rượu đứng lên, cất cao giọng nói : “Ngày hôm nay là ngày đầu tôi đến Ban Xây dựng, sau này chúng ta là người một nhà, tôi tuổi tác so với chư vị muốn nhỏ hơn, bất luận chức vụ mà nói, tôi sợ rằng phải gọi rất nhiều người ở đây một tiếng lão đại ca.

Sau này trên phương diện công việc xin mọi người giúp đỡ nhiều hơn, dưới sự lãnh đạo của Huyện ủy và UBND Huyện, đem Huyện Thuận An xây dựng ngày càng thêm tốt đẹp.

Cụng ly!".
Người đứng đầu nâng chén, tự nhiên không ai dám ngồi, mọi người phần phật đứng lên bồi Lục Duệ uống một hơi cạn sạch.
Buông chén rượu, Lục Duệ nhìn thoáng qua mọi người cười cười nói : “Ngày hôm nay mọi người tùy ý, tôi mời khách, mọi người không được tính tiền cho tôi!".
Mọi người ầm ầm cười to rồi bắt đầu đánh chén.
Lục Duệ ngồi xuống, một bên Quý Xuân Chính thấp giọng nói : “Tiểu Lục chủ nhiệm, bửa tiệc này là tiếp phong yến, sao có thể để cho cậu trả tiền chứ?".
Liếc mắt nhìn hắn, Lục Duệ đối với cách xưng hô của người này thủy chung rất bất mãn, tiểu Lục chủ nhiệm là cách một phó chủ nhiệm nên gọi sao? Bất quá hắn vẫn cười cười, xua tay nói : “Quý phó chủ nhiệm không cần khách khí, nhà tôi điều kiện cũng không tệ lắm, một bữa ăn vẫn mời được.".
Lời này khá trắng trợn, giống như tại cơ quan, chức danh phó rất ít khi được gọi ra, tất cả mọi người đều biết người đứng đầu chỉ có một thế nhưng khi xưng hô Phó Bí thư, Phó Thị trưởng thì vẫn sẽ gọi là mỗ mỗ Bí thư, mỗ mỗ Thị trưởng.

Trừ phi là lãnh đạo đối với ngươi bất mãn thì mới đem chức vụ của đối phương gọi rõ ra.

Lục Duệ làm trò trước mặt nhiều người như vậy gọi Quý Xuân Chính là Quý phó chủ nhiệm là nói rõ là nói cho hắn, ông bất quá là 1 Phó chủ nhiệm, tôi là Chủ nhiệm, yêu cầu của tôi nên nghe theo, không được làm ra cái gì tự thiêu thân.
Quý Xuân Chính sắc mặt trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, hắn tự nhiên nghe được ra ý của Lục Duệ nên ngượng ngùng bưng chén rượu rồi buồn bực tự uống.
Bên cạnh Trần Ba Đào và Chu Chí nhìn thoáng qua mà không nói gì rồi cười bưng chén rượu cùng Lục Duệ uống.
Rượu quá ba tuần, thái quá ngũ vị.

Lục Duệ vừa bất động thanh sắc uống rượu mà đưa mắt nhìn quét qua đoàn người.

Tửu tràng như chiến trường, qua rượu là có thể nhận ra rất nhiều thứ.

Trần Ba Đào và Chu Chí khẳng định là một phe, hai người bình thường đều thì thầm nói chuyện và sử dụng nhãn thần giao hoán.

Mà Lô Văn Vũ rất rõ ràng là người cô độc một mình một người ở nơi nào buồn bực uống rượu.

Về phần Quý Xuân Chính, xem ra chính là người do Khúc Vi Dân lưu lại.

Người này trong đám trung tầng cán bộ có uy vọng rất cao, không ít cán bộ thậm chí bỏ qua hắn là Chủ nhiệm mà đi qua uống với Quý Xuân Chính một chén, nhất là nhân viên tài vụ tên là Bạch Liên kia, càng cùng Quý Xuân Chính mắt đi mày lại.
Bên hông chợt rung động, Lục Duệ cúi đầu nhìn thoáng qua điện thoại di động mà bất đắc dĩ trừng mắt.
"Vị đại gia này lại gọi tới!" Lục Duệ có chút bất đắc dĩ nghĩ đến.
Chợt phía sau, cửa phòng bị người từ bên ngoài đẩy ra rồi một người mặc một thân âu phục màu đen, vẻ mặt tươi cười đầy mặt đi đến.

Người này nhìn qua bất quá hơn ba mươi tuổi, vẻ mặt tươi cười vô hại, còn chưa vào cửa đã cười nói : “Ngày hôm nay lộ thần tiên nào đến đây mà sao đem các lãnh đạo Ban Xây dựng đến chỗ tôi đây?".
Trần Ba Đào ha ha cười, trêu ghẹo nói : “Cốc tổng, cậu buôn bán cũng quá hot rồi, tới đây nào.".
Cốc Thắng Đào ngửa mặt lên trời cười ha ha một tiếng rồi liên thanh bắt chuyện.

Đến phiên Lục Duệ, hắn có chút kinh ngạc hỏi nói : “Vị này chính là?".

Một bên Chánh Văn phòng Ban Cố Thành vội vã giới thiệu nói : “Vị này chính là Chủ nhiệm Ban Xây dựng, đồng chí Lục Duệ.".

"Lục chủ nhiệm?" Cốc Thắng Đào nhíu mày, rất rõ ràng đối với vị tân chủ nhiệm trẻ tuổi này không quá để ở trong lòng, dù sao bản thân làm tửu điếm, đối với kiến trúc hành nghiệp không dính dánh nhiều.

Đối với lãnh đạo Ban Xây dựng cũng không quá mức lưu ý, đơn giản là bảo trì thái độ thân mật để bọn họ chiếu cố sinh ý nhiều hơn mà thôi.

Thế nhưng vì lễ tiết nên Cốc Thắng Đào vẫn cung kính nắm tay Lục Duệ nói : “Lục chủ nhiệm người khỏe a, sau này còn xin chiếu cố nhiều hơn.".
Lục Duệ gật đầu, cười nói : “Cốc lão bản khách khí rồi, anh là doanh nhân nổi tiếng ở Huyện Thuận An chúng ta đó.".
Hai người đang khách khí với nhau thì ngoài phòng lại có một người tuổi còn trẻ đi vào, hắn đi tới chỗ Cốc Thắng Đào rồi ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ cái gì đó.
Cốc Thắng Đào nguyên bản vẻ mặt đang tươi cười thoáng cái trở nên khó coi, Lục Duệ thậm chí có thể rõ ràng thấy được trên trán hắn đổ mồ hôi lạnh, cũng bất chấp có người ở đây, Cốc Thắng Đào trầm giọng nói : “Chuyện gì xảy ra?".
Người nọ vẻ mặt đau khổ, bất đắc dĩ nói : “Vốn là đám người kia đang vào Phòng chữ thiên ăn, thế nhưng sau đó Tất công tử và vài người qua đây bắt bọn họ đi ra, đối phương không chịu, kết quả là đánh nhau.

Hiện tại, Tất công tử đang gọi thêm người, phỏng chừng ngày hôm nay có đại sự đó.".
Lau mồ hôi lạnh trên trán một chút, Cốc Thắng Đào không tiện nhìn Lục Duệ nói : “Xin lỗi, Lục chủ nhiệm, tôi có chút việc phải đi, ngài cứ tự nhiên.".
Lục Duệ gật đầu, vừa muốn nói gì thì chợt nghe điện thoại vang lên, nhìn thoáng qua dãy số, Lục Duệ lắc đầu tiếp nói : “Tôi nói Lâm Thiên Nam, cậu có thể yên tĩnh một chút hay không, không phải là bảo cậu thật thà chờ tôi sao?".
Người nói đầu kia tự nhiên là Lâm đại thiểu gia Lâm Thiên Nam, hiện tại quan hệ giữa hắn và Lục Duệ tuyệt đối là thân thiết.

Chỉ là có cổ phần danh nghĩa tại Công ty của Lý Chí Cường mà Lâm Thiên Nam trống rỗng buôn bán lời một ức tệ.

Phải biết rằng ngay ba tháng trước, Tư Đa Ngạc chính thức đối ngoại tuyên bố đã phát hiện ra dự trữ khí thiên nhiên và than đá tài nguyên cực kỳ phong phú.

Tuy thời gian so với kiếp trước của Lục Duệ thì hơi chút sớm, thế nhưng lập tức giá đất ở Tư Đa Ngạc liền điên cuồng tăng lên, thế lực các địa phương cấp tốc tiến vào Tỉnh N.

Mà lúc này, dựa vào hơn hai nghìn vạn tệ tiền mặt và su đó Lâm Thiên Nam vay thêm hơn một nghìn vạn tệ nữa để mua đất quanh Tư Đa Ngạc.

Nay bố con Lý Chí Cường cũng dựa theo yêu cầu của Lục Duệ mà bắt đầu sử dụng phương thức bán đấu giá từ từ đem thổ địa bán ra ngoài.
Bảy ức!
Mặc dù là sớm có chuẩn bị về tâm lý nhưng khi Lục Duệ nghe được tin tức này cũng bị sửng sốt ngẩn người, đúng vậy là 7 ức tệ, là nhân dân tệ thực sự!

Lục Duệ thậm chí nhớ kỹ, khi đó Lâm Thiên Nam và Lý Chí Cường gọi điện thoại cho bản thân thì thanh âm run rẩy, ngay cả một câu nói cũng nói không rõ, sau đó người trấn định hơn là Hồ Hiểu Kiều tiếp nhận điện thoại mà đem sự tình từ đầu đến cuối kể lại cho Lục Duệ một lần.
Kỳ thực không thể trách Lâm Thiên Nam sẽ có cái loại cảm giác này, dù sao bản thân kiếm được tiền và người khác trả thù lao là hai chuyện khác nhau, mặc dù hắn là đỉnh cấp nha nội tuy nhiên do vấn đề gia giáo và tính cách nên hắn cho tới bây giờ cũng không có nghĩ tới có một ngày bản thân sẽ có được trên 1 ức nhân dân tệ, hơn nữa những...!số tiền này vẫn là danh chính ngôn thuận kiếm được.
Từ nay về sau, Lâm Thiên Nam đối với Lục Duệ là nói gì nghe nấy, sau khi bán xong đất, Lục Duệ sai bố con Lý Chí Cường và Hồ Hiểu Kiều mang theo tiên về nhà ở Tỉnh H, chờ bản thân an bài bước tiếp theo.

Về phần Lâm Thiên Nam, Lục Duệ có ý tứ là, cậu nếu như muốn kiếm càng nhiều tiền thì cậu tiếp tục hợp tác với Lý gia phụ tử, tôi ở sau lưng ra chủ ý cho các ngươi.

Nếu như cậu không có dự định buôn bán tiếp, vậy thì bảo Lý Chí Cường chia lợi nhuận cho Lâm Thiên Nam luôn.
Lâm Thiên Nam cũng không phải ngu ngốc, mắt thấy giá trị cổ phần của bản thân tại công ty đã là một ức, nếu còn có cơ hội kiếm càng nhiều hơn, vì sao mặc kệ?
Vừa rồi Lục Duệ nhận được tin nhắn là do Lâm Thiên Nam gửi cho Lục Duệ nói bản thân mang theo hai người đến Huyện Thuận An vui chơi, có thời gian khiến đến gặp nhau một chút.
Lục Duệ nguyên bản dự định ăn xong với đám người Ban Xây dựng thì mới đi gặp Lâm Thiên Nam và các bằng hữu của hắn, thế nhưng không nghĩ tới vị này lại trực tiếp đem điện thoại gọi qua đây.
"Đại thiếu, cậu trước hết uống đi, tôi bên này xong việc mới tới." Lục Duệ nói.
Bên kia chợt truyền đến một trận thanh âm xôn xao, sau cùng Lục Duệ nghe được một tiếng rống to hơn nói : “Đám chó chết kia câm miệng cho lão tử! Nói nữa lão tử đánh chết các ngươi!".
Sau đó chính là thanh âm Lâm Thiên Nam truyền đến nói : “Quân sư quạt mo, cậu đợi lát nữa hẵng qua đây, chờ tôi đem đám con cháu này phế đi đã rồi đi tìm cậu sau! Mẹ nó, ngày hôm nay không đem chúng mày đánh cho tàn phế, lão tử cùng họ với ngươi!".
Bất đắc dĩ lắc đầu, Lục Duệ cười khổ một chút, vị Lâm đại thiểu này thật đúng là họa tinh, đi tới đâu đều gặp phải chuyện đến đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play