Tác giả: Vi Sinh Noãn
Kouen cảm thấy cứ như anh khổ sở chờ đợi nhiều năm, ít ngày nữa là có thể ôm mỹ nhân về, lão cha lại chọn đúng lúc này đi chết khiến anh phải giữ đạo hiếu ba năm vậy, buồn bực không nói nên lời.
Phụ hoàng này của anh, nếu hùng thao võ lược, phúc trạch thiên hạ thì cũng thôi, cố tình lại là người bị tổ chức chiều hư, là con rối Hoàng đế bị tổ chức quản chế. Giờ đến chết cũng không để người ta sống yên, thời điểm trước mắt...... Dù Balbadd đã nằm trong khống chế, nhưng đó mới chỉ là bước đầu của Tây Chinh, Magnosutatt là vùng giao tranh, Đế quốc Leam có thể phát động bất cứ lúc nào, Sindra dù nhỏ nhưng cũng không thể khinh thường; Kouha đang đi sứ ở Magnoshutatt, giá trị vũ lực của Koumei không đủ, thiếu anh sẽ gặp trở ngại, tuyệt đối là chuyện không có ích lợi cho Đế quốc Kou.
Nếu Konan phán đoán sai, dù sao cô cũng dùng từ 'nghi là'... Không, thay vì chờ mong tia hy vọng mong manh này, vẫn sớm nên suy xét cách ứng đối thiết thực mới được. Dị động ở Hoàng cung ngay cả Konan cũng không đoán được, khiến Konan căng đầu ra cũng không xác định được mà phỏng đoán cực kỳ bất kính, dù có đoán sai cũng không thể coi khinh.
Kouen thở dài, phái người đi tìm Koumei.
Kouen và Koumei nói chuyện suốt đêm, ngày hôm sau, Koumei dẫn theo tuỳ tùng và hộ vệ thân cận rời khỏi Balbadd trở lại Đế đô.
Đương nhiên là không thể nói thẳng ra là ta nghi lão cha chết rồi nên về điều tra chân tướng được, Koumei về Đế đô vì lý do vấn đề chính vụ của Balbadd. Lý do này chỉ là bề ngoài, Koumei dù có cố về nhanh, cũng sẽ không nhanh đến mức làm người ta nghi ngờ. Lúc về đến Đế đô đã là chiều, Koumei dàn xếp nghỉ ngơi chỉnh đốn rồi chờ ngày hôm sau tiến cung thỉnh cầu diện thánh báo cáo công tác. Cậu đã tập duyệt thử các tình huống có thể xảy ra trong đầu một lượt, chỉ chờ hôm sau xác nhận phản ứng của tổ chức thì so sánh thêm.
Koumei tính vào cung rồi gặp mặt Konan nói chuyện, nhưng không ngờ là qua giờ Hợi, Konan lại không coi ai ra gì đi cửa chính vào thăm.
"Hoàng tẩu, hành động này của tẩu thực sự lỗ mãng."
Koumei vừa hành lễ vừa khiển trách Konan.
"Koumei-sama không cần lo lắng, thiếp thân đi một đường đến đây, ma pháp vẫn không bị can thiệp, tuyệt đối không có người khác thấy."
Konna đáp lễ lại, cởi áo choàng đen xuống, trong tay chính là ma trượng của cô.
"Lần này thiếp thân tới đây là vì hai việc. Thứ nhất, thiếp thân đã xác nhận Hoàng đế băng hà, Koumei-sama, bước tiếp theo Kouen-sama định làm gì?"
Thật ra Koumei thấy Konan đến đã hiểu chuyện này đã phát triển theo hướng xấu đi, nhưng dù là vậy, Konan đột nhiên nói ra tin xấu, Koumei vẫn trầm mặc một lát rồi mới hỏi lại: "Hoàng tẩu xác nhận bằng cách nào vậy?"
"Thiếp thân đã bao trùm ma pháp thấu thị lên toàn bộ Hoàng cung."
"..........."
Koumei kinh ngạc không nói gì. Tuy cậu biết Hoàng tẩu nhà mình từng được xưng là 'Ma pháp sư mạnh nhất Tenka', nhưng chưa từng cảm nhận được thực lực của tẩu ấy.
"Giám thị toàn bộ hoàng cung sẽ không bị tổ chức phát hiện sao?"
"Ma pháp thấu thị của thiếp thân không phải trực quan như tường phòng, mà là lợi dụng thuộc tính sinh mệnh của thiếp thân và thủ pháp điều hoà mà thiếp thân am hiểu nhất, biến Rukh sinh mệnh của thực vật trong hoàng cung thành đôi mắt của thiếp thân, dù là Judal-san cũng sẽ không phát hiện."
"Vậy thì phải vất vả cho Hoàng tẩu rồi. Ý của Hoàng huynh sẽ nói cho Hoàng tẩu sau, không biết chuyện thứ hai Hoàng tẩu muốn nói là gì?"
"Chuyện thứ hai à......"
Konan hoà hoãn lại thần sắc nghiêm túc ban nãy, cười dịu dàng. Koumei thoáng kinh hãi, chuông cảnh báo trong lòng reo vang.
"Thiếp thân muốn mượn dùng Koumei-sama một chút."
Nửa tháng sau, tin Hoàng đế Đế quốc Kou băng hà bắt đầu lan truyền từ Đế đô, nhanh chóng truyền khắp thế giới. Lại qua nửa tháng, Ren Hakuei, Ren Hakuryuu, Ren Kouen, Ren Kouha viễn chinh bên ngoài trước sau trở lại Hoàng cung Đế đô.
Không chỉ có trên dưới Đế quốc Kou, Đế quốc Leam, Magnoshutatt, Liên minh Thất Hải, và những quốc gia khác trên thế giới cũng dõi theo, quyền lực của Đế quốc Kou trực tiếp giao theo di chúc, nhanh chóng trở lại bình thường.
*******
Konan bị tê ngứa làm thức giấc, ngọn nến ở mép giường cháy sáng ngời, cô nhắm mắt muốn giơ tay che theo bản năng, tay phải lại bị nắm không thể rụt lại.
Mở mắt ra đã thấy Kouen ngồi ở mép giường, Konan dụi dụi mắt, tươi cười bò vào lòng anh.
"Kouen..."
Kouen vẫn nắm tay phải của Konan, nhìn tiểu nhân nhi thoả mãn nằm trong lòng mình, sắc mặt nhu hoà xuống, trong lòng cũng mang theo một phần kiều diễm vì tiếng nỉ non mềm nhẹ kia.
Giống như lông chim nhẹ nhàng quét qua, tâm tư của Kouen bay đi mất nửa, lại nghe giọng nói mềm nhẹ đó lẩm bẩm bổ sung thêm "sama".
Tâm tư phiêu dạt kia lập tức bị bất mãn kéo về, Kouen không khách khí gõ trán Konan, thấy cô uỷ khuất che trán lùi lại, trong lòng mới cân bằng hơn chút.
"Thiếp thân chịu thương chịu khó giữ nhà bảo vệ Đế đô, bận rộn bôn ba, không có công lao cũng có khổ lao, ngài lại thưởng lễ vật gặp mặt cho thiếp thân như vậy sao?"
"Ta không đánh nàng, nàng nên trộm vui đi!"
Konan không nhắc còn đỡ, nhắc tới chuyện trông coi Đế đô, Kouen lại tức giận, nắm cổ tay phải của cô kéo đến trước mặt. Mép trong cánh tay phải của Konan, vốn là làn da trắng nõn, giờ đã có một vết thương màu nâu đen dữ tợn, từ lòng bàn tay kéo dài đến nách.
"Chỉ là nhìn doạ người chút thôi, sắp khỏi hẳn rồi."
Konan kéo ống tay áo che vết thương lại, giật giật muốn rút tay về, lại không thể thành công.
"Koumei nói rõ nàng nương theo bói toán của nó, lúc thấy Ren Gyokuen trong nước đã bị thương, máu cũng chưa chảy đã đen một mảng, nàng còn muốn bổ sung thêm gì không?"
"Ta đã nói thỉnh Koumei-sama không nhắc chuyện này với ngài."
Konan nhỏ giọng lẩm bẩm cũng không thoát được lỗ tai của Kouen, tay anh dùng thêm chút lực, Konan nhíu mày, sau đó cười yếu ớt.
"Bói toán trên mặt nước đầu tiên nhìn thấy Hakuryuu-sama, sau đó là Hoàng đế Ren Gyokuen, bởi vì nhìn thấy bà ta, bói toán của ta lập tức chịu can thiệp đến mức ta bị thương, Ren Gyokuen chắc chắn không phải người bình thường không thể nghi ngờ. Từ việc ta bị thương và ngôi vị Hoàng đế, bói toán có xu thế hung, nên Hakuryuu-sama..."
"Đừng có tránh nặng tìm nhẹ nói những cái ta đã biết."
"Vậy ngài có gì không biết, nói ra để ta giải thích cho ngài nha?"
"..............."
Tay trái Konan chống cằm, híp mắt cười nhạt đầy dịu dàng. Kouen thấy cô hạ quyết tâm muốn chơi xấu như thế, do dự trong giây lát, sau đó buông cổ tay cô ra, dùng bàn tay mới xuất hiện thêm vết chai của mình phủ lên mặt cô, ngón tay mềm nhẹ cọ qua đuôi mi, khoé mắt.
"Konan, nàng biết nàng đang nói gì sao?"
"Ta biết." Konan thu lại nụ cười, nâng tay lên nắm tay Kouen, "Ta tin tưởng ngài, cho dù ta không làm gì hết, cho dù thế cục càng hung hiểm thêm ba phần, ta vẫn tin ngài có thể ứng phó được. Nhưng mà, ta muốn làm những gì ta có thể làm để giúp ngài, lúc trước không phải đã nói rồi sao? Ngài nguyện ý vì sủng ái ta mà vất vả thêm một chút, ta vì yêu ngài sâu đậm nên tận tâm tận lực làm những gì ta có thể làm. Giờ chiến trường ta không thể giúp, chỉ có thể giúp mấy chuyện lông phượng sừng lân, so với tâm huyết ngài trả giá, ta bị thương một chút chỉ là nhỏ bé không đáng kể, chẳng lẽ lời phó thác Đế đô cho ta ngài từng nói chỉ là lời nói đùa? Kouen-sama, ngài không thể đặt ta ở tít phía sau nơi ngài không nhìn thấy, làm ta bất tri bất giác bị bỏ lại."
Lời Konan khẩn thiết, sắc mặt càng chân thành, Kouen dùng đốt ngón tay vuốt gương mặt cô, lại dường như không dao động.
"Nàng là mưu sĩ, không phải võ tướng, nên không thể bị thương trước ta."
"Bói toán còn không thể coi là ma pháp chính thức, bị can thiệp đến bị thương càng là chưa từng nghe qua, đây chỉ là ngoài ý muốn. Huống hồ, bằng thực lực của ta, có thể làm võ tướng hay không, ngài rõ ràng...."
"Konan."
Kouen thấp giọng ngắt lời, tay đã từ sườn mặt của Konan đặt đến đầu vai, dùng sức kéo cô lại, ôm thật chặt vào lòng.
"Bộ dáng bị thương của nàng ta thấy quá nhiều rồi, chán."
Konan không biết cố gắng mà bị cách nói của Kouen chọc cười, nhất thời bực không được, vui cũng không được, đơn giản chui vào lòng Kouen không lên tiếng.
Kouen vỗ vai Konan trấn an, nói: "Ba ngày sau sẽ phải về Tây Chinh, Phủ Tổng đốc ở Balbadd đã xây xong, ta dẫn nàng đi cùng, như vậy sẽ không phải lo ta bỏ lại nàng?"
"Thật là giảo hoạt đó nha, Kouen-sama." Konan ngửa đầu, lộ ra đôi mắt sâu nhìn về phía Kouen, "Ngài chọn chuẩn thời cơ, bán ta với giá cao luôn."
"Đúng vậy, ta vốn cũng định đón nàng tới Balbadd." Kouen chẳng để ý chút nào, thẳng thắn thừa nhận.
"Ngài còn giảo hoạt nhìn ta no rồi mới cào ta tỉnh đúng không? Lúc ta tỉnh ngọn nến đã cháy hết nửa."
"Nàng giám thị Hoàng cung có thể nhìn thấy ta, cũng phải để ta nhìn kỹ nàng, giải... nỗi khổ tương tư."
Kouen tìm từ làm Konan đỏ mặt, ậm ừ hồi lâu mới nhu nhu nói: "Nhìn thấy chung quy cũng không phải bản nhân ngài, huống hồ cũng chỉ là sớm hơn mấy canh giờ, ta vẫn nhớ ngài như trước. Chỉ là....."
"Chỉ là cái gì?"
"Dù là trước đó hay là xong việc, nếu ngài đã biết ta giám thị Hoàng cung, chuyện Hakuei-sama và Ren Gyokuen tới gần, ngài giải thích cho ta nghe. Kouen-sama là của ta, ta không cho nữ nhân khác mơ ước."
"Ta muốn giải thích một hiểu lầm khác cho nàng nghe." Kouen buồn cười nhìn Konan đang giận dỗi, "Ngọn nến là ta đổi cái mới rồi đấy, thiếu không chỉ một nửa, nàng càng không phải là bị ta cào tỉnh."
Kouen một lần nữa nắm tay phải của Konan, cúi đầu hôn lên cánh tay chứa vết thương của cô, nhợt nhạt liếm láp gặm cắn.
"Kouen-sama......."
Cánh tay tê ngứa truyền khắp cơ thể, tuy đã sớm thành thói quen, Konan vẫn đỏ bừng mặt.
Nâng đầu Kouen lên, Konan chọc chọc ngực từng bị Ren Gyokuen chạm vào, nói: "Kouen-sama, đi tắm."
Kouen giật mình, lắc đầu khẽ cười, "Nàng thật là dám bắt bẻ."
"Bốn, năm năm trước ta sẽ không dám, đều do ngài nuôi thành bắt bẻ."
"Hợp lý thành chương."
Kouen giữ cằm Konan rồi hôn lên, hôn đến lúc cô không thở được mới tha, sau đó nghe theo yêu cầu của cô đi tắm.
Đi ra ngoài chưa được hai bước, Kouen bỗng tỉnh ngộ, vòng nhanh trở về, xốc chăn gấm bế Konan lên.
"Tắm cùng đi, tắm sạch đến mức nào đều nghe theo nàng."
Tác giả có lời muốn nói: Căn cứ vào giả thiết ma pháp sư có thể bói toán, chỉ là kết quả không chuẩn xác mới không được phát triển.
Thật ra, không nói gì khác, tôi rất thích tư thế này = =