Trần Nhiên lên mạng tra một chút, doanh thu phòng vé của bộ phim này cũng không đến nỗi tệ.
Dù điểm không được cao, khán giả đi ra đều đang chửi mắng, thế nhưng mỗi ngày đều thu về cả chục triệu doanh thu phòng vé.
Điều này làm Trần Nhiên kinh ngạc một chút, rõ ràng phim dở tệ mà vẫn đóng góp doanh thu cho phòng vé. Thật kỳ diệu!
Xem kỹ lại chút nữa, cuối cùng cũng hiểu chuyện này là thế nào. Bộ phim này đúng là dở tệ, nhưng lại làm marketing rất đỉnh.
“Thống điểm” marketing (*)
Không nói đến nội dung phim, cắt đoạn đối thoại cuối cùng của nam nữ chính trong bệnh viện, lại thêm một đoạn độc thoại về sau, phối nhạc giật gân và văn án, rồi quảng cáo nó trên một đoạn video ngắn.
Mục tiêu nhắm đến là các cặp đôi trẻ, hơn nữa lại là người con gái.
Biết là dở rồi, nhưng bạn gái tui nói muốn đi xem.....
Vậy bạn sẽ phổ biến cho cô ấy rằng đây là một bộ phim dở, nói rằng nó tệ đến mức nào, hay là trực tiếp đồng ý cùng cô ấy đi xem đây?
Chọn vế đằng trước có thể sẽ cãi nhau, chọn vế đằng sau thì bạn gái sẽ vui vẻ, cùng lắm là bạn lãng phí nửa tiếng cuộc đời.
Nói chung là, không cần phải chọn nữa.
Vậy nên dù phim dở, danh tiếng xấu, nhưng doanh thu phòng vé vẫn có thể vượt qua, chính là đạo lý này đây.
Về mặt này, Trần Nhiên chỉ có thể nói marketing khá đỉnh.
Đèn đỏ.
Trương Phồn Chi liếc Trần Nhiên, phát hiện hắn đang chăm chú nghịch điện thoại, lông mày hơi chau lại, cô liền đạp mạnh phanh một cái.
Trần Nhiên bị dọa, ngẩng đầu lên, vừa định mở miệng hỏi thì nghe thấy Trương Phồn Chi nói: “Có lẽ ngày kia tôi sẽ quay lại làm việc.”
“Làm việc?”
Trần Nhiên ngây ra một lúc.
Lúc này hắn mới phát hiện ra một chuyện, Trương Phồn Chi là một minh tinh, không đi nhận quảng cáo chạy chương trình, sao lại ở nhà lâu như vậy?
Trương Phồn Chi gật đầu: “Có thể sẽ ít khi về thành phố.”
Nghe được lời này, hai mắt Trần Nhiên sáng lên, “Có phải cô đi rồi, chú Trương sẽ không thúc giục cô nữa?”
Nếu như thật vậy, thì cần gì phải diễn mấy trò tình nhân giả đó nữa.
“Ha ha.”
Trương Phồn Chi cười một tiếng cứng ngắc.
“Dù gì thì khi anh tan làm, lúc ở cùng bố tôi, anh hay nhắn tin cho tôi, lúc nào tôi có thời gian rảnh sẽ gọi điện thoại cho anh.”
Ờ...
Vẻ mặt Trần Nhiên ngưng trệ, tiếng cười này có chút chua chát, tại sao lúc không ở cạnh nhau mà vẫn phải diễn vậy?
Hắn biết ngay việc này không đơn giản mà, thở dài một tiếng: “Được, cô cứ an tâm mà đi đi.”
Trương Phồn Chi nghe những lời này, càng nghĩ lại càng thấy không đúng, nhìn chằm chằm Trần Nhiên, an tâm mà đi là cái gì, hắn đang nguyền rủa cô sao?
Trần Nhiên cũng có cảm giác không đúng lắm, giải thích: “Ý của tôi là cô cứ an tâm làm việc, tôi sẽ tận lực không để bị lộ.”
Trương Phồn Chi nhếch môi, không thèm để ý đến Trần Nhiên nữa.
Cô đưa Trần Nhiên về nhà trước, đợi đến lúc chuẩn bị mở cửa xe mới nói: “Tôi nợ anh một ân tình, sau này nếu có gì khó khăn cứ tìm tôi, tôi sẽ giúp anh hết sức.”
Trần Nhiên gật đầu lấy lệ, trong lòng nghĩ, hắn cũng chẳng có việc gì cần cô phải giúp cả.
Trương Phồn Chi thấy thái độ không quan tâm của hắn ta, trong lòng không hiểu sao có chút tức giận, bèn ấn còi một phát.
Giữa đêm tối, âm thanh to như vậy vang lên, dọa Trần Nhiên sợ gần chết, “Cô làm gì vậy?”
Trương Phồn Chi nhìn thấy biểu cảm hoảng hốt của hắn, khóe miệng không nhịn được nhếch lên một cái, tức giận cũng giảm đi đôi chút, bình tĩnh nói: “Không có gì, vừa rồi đằng trước có con chuột.”
“Chuột?” Trần Nhiên nghe câu trả lời không đáng tin này, cực nghi ngờ rằng vừa rồi cô ta cố tình làm vậy.
Hắn không chấp nhặt với Trương Phồn Chi nữa, uể oải vẫy tay nói: “Cô đi mau đi, đi đường cẩn thận.”
Trương Phồn Chi mím môi, nhìn dáng vẻ chán nản của hắn làm cô nhịn không được mà bấm còi một phát nữa, rồi mới rời đi.
“Điên hả?!” Trần Nhiên quay người chửi một câu, thế nhưng chỉ nhìn thấy đèn đỏ ở đuôi xe Trương Phồn Chi, há miệng cau mày không nói gì.
Về đến nhà, Trần Nhiên nằm trên giường, cứ cảm thấy có gì đó không đúng, trong lòng rối rắm.
...........
Ngày thứ hai, khi Trần Nhiên đang đi làm, bỗng có tin nhắn của Trương Phồn Chi.
"Bây giờ tôi đang ở sân bay, hôm nay đi rồi.”
Trần Nhiên ngẩn người, hỏi: "Không phải nói ngày mai sao?"
Một lát sau, bên kia trả lời: "Công việc hơi gấp."
Trần Nhiên gõ một dòng: “Khoảng bao giờ cô về?”
Thế nhưng nghĩ một lúc lại xoá đi, chỉ trả lời: "Ừ, chúc cô đi làm thuận lợi."
Bên kia không đáp lại.
Trần Nhiên đặt điện thoại xuống, cảm thấy tâm trạng hôm nay bình thường.
Lúc ăn trưa, giám đốc Trương lên tiếng: "Chi Chi là minh tinh, có bận bịu một chút, đợi đến lúc hai đứa kết hôn là ổn, đến lúc đó nó nhất định sẽ lo việc nhà, cháu không cần buồn phiền đâu."
Trần Nhiên mặt đầy dấu chấm hỏi. Hắn buồn phiền khi nào vậy?
Hơn nữa kết hôn cái gì cơ, bây giờ còn đang yêu giả, bao giờ đột nhiên chia tay còn chưa biết đây.
Tất nhiên những điều này Trần Nhiên chỉ nghĩ trong lòng, còn ngoài mặt thì ngượng ngùng cười một cái với giám đốc Trương.
Giám đốc Trương lại nói: "Chi Chi không ở nhà, dì Vân của cháu tâm trạng chắc chắn không tốt, đợi lát nữa chú với cháu cùng về nhà ăn cơm, bà ấy gặp cháu sẽ vui vẻ hơn chút."
"Vâng." Trần Nhiên gật đầu.
Lúc Trương Phồn Chi ở đây, hắn đến Trương gia sẽ cảm thấy hơi khó chịu.
Bây giờ cô ta bận đi làm, hắn lại thấy thoải mái hơn nhiều, muốn đi thì đi, không có gánh nặng nữa.
Thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt đã là vài ngày sau.
Vốn dĩ Trần Nhiên định cuối tuần này sẽ về nhà, nhưng tiền lại không còn nhiều nên hắn đành xua tan ý định này, tập trung vào công việc, đợi đến cuối tháng lĩnh lương.
《Tiêu điểm Thiệu Nam》đã hoàn thành, sẽ phát sóng vào thứ 6 tuần này.
Mấy ngày nay ùn ùn quảng bá ra bên ngoài, rất nhiều tài nguyên truyền thông của đài truyền hình cũng nhường hết cho bọn họ.
Trong thời gian này, phóng viên ra ngoài thu thập được tin tức cũng nhiều vô cùng.
Các loại tin tức được cắt chỉnh, người của nhóm chuyên mục cùng nhau chọn lựa, sau đó bắt đầu cho người dẫn chương trình chuẩn bị.
Đạo diễn Lưu Bân xem từng tin tức một, không khỏi gật đầu nói: "Tôi nghĩ chương trình của chúng ta sẽ nhận được phản ứng tốt.”
Những người khác đều đồng tình, thậm chí còn bắt đầu dự đoán rating.
"Tôi nghĩ là 6%."
"... Quá cẩn trọng rồi, tôi đoán chừng 7%."
"Không thể là 7% được, chương trình của mình chỉ là một chương trình tin tức."
"Tôi ước tính từ 5% đến 7% ..."
"Mấy người gà thế, tôi đoán là từ 0,001% đến 100%!"
"Bây giờ nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng, trước tiên hãy làm tốt chương trình cái đã."
Lưu Bân thấy Trần Nhiên không lên tiếng, liền hỏi: "Trần Nhiên, cậu nghĩ thế nào?"
Việc lên kế hoạch và quảng bá cho chương trình đều được Trần Nhiên chú ý, ông muốn biết Trần Nhiên nghĩ gì về chương trình này.
Trần Nhiên cười nói: "Cháu thì thấy ổn, về dự đoán rating thì bỏ đi. Chương trình của chúng ta rất tốt, mục đích chính là lên tiếng vì người dân, chủ ý tốt, nội dung hấp dẫn, xếp hạng sẽ không tệ."
Lưu Bân lắc đầu: "Cậu nói cũng như không."
Trần Nhiên cười không nói, tôi mà nói ra sẽ dọa sợ mấy người đó.
Vừa rồi nghe bọn họ thảo luận, đại đa số đều giống như giám đốc Trương mong đợi, hắn mà nói 10% một cái, chẳng phải là đang chọc cười người khác sao.
Vả lại hắn cũng cho rằng mình đã rất cẩn trọng rồi.
Không nói ra, là sợ người khác cảm thấy hắn kiêu căng, lưu lại chút ấn tượng tốt cũng được.
Dù gì thì ngày phát sóng cũng sắp đến, đợi đến lúc đó là biết ngay thôi.
-----------------------
(*) “Thống điểm” marketing: Loại tiếp thị đánh vào tâm lý khách hàng, khiến cho khách hàng có cảm giác nếu không mua sản phẩm, mình sẽ phải hối hận. Từ đó kích thích mong muốn mua hàng của người tiêu dùng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT