Mặt trời lên cao, đỏ rực như ngọn lửa chiếu xuống toàn bộ Ngô Thành. Ánh nắng xuyên qua tấm kính, chiếu vào cô gái đang ngủ trên giường, càng làm tăng thêm vẻ dịu dàng trên khuôn mặt cô.

“Rầm…rầm…rầm!” Bà Trần đứng bên ngoài đập cửa phòng Nhan Mộc Hi rồi lại đi qua gõ cửa phòng Nhan Túc.

“Mau dậy đi, mặt trời sắp lặn rồi còn ngủ!”

Nhan Mộc Hi bị đánh thức, dụi dụi mắt tỉnh dậy: “Sớm muộn gì cũng bị mẹ làm cho đau tim.”

Cô cáu kỉnh vò đầu bứt tóc, ngồi dậy mất mấy phút mới mang dép vào nhà vệ sinh tắm rửa.

Cô có thói quen bật nhạc lúc tắm.

Cô nhìn vào gương, vừa đánh răng, bước chân vừa nhịp nhàng theo điệu nhạc.

“Baby, baby, baby noo!”

“Baby, baby, baby noo!”

Bà Trần mở cửa, hét lên: “Nhan Manh Manh, tắt nhạc đi! Sáng sớm đã dọa người như vậy!”

Cô nói: “Bà Trần, không phải mẹ vừa nói mặt trời sắp lặn sao?”

Bà Trần lúng túng ho một tiếng, “Tắm nhanh lên rồi xuống ăn sáng.”

Mười lăm phút sau, Nhan Mộc Hi đi xuống lầu.

Ông Nhan như mọi khi ngồi đọc báo, nghe thấy tiếng bước chân của Nhan Mộc Hi xuống lầu liền quay đầu lại: “Buổi sáng tốt, Manh Manh.”

Cô đáp lại, rồi cầm một cái sandwich lên: “Con đi trước đây, hôm nay có buổi chụp ảnh.”

Bà Trần nói: “Bánh bao nữa. Sáng không ăn gì thì đau bụng mất.”

“Vâng.” Cô tay phải cầm bánh bao đi ra cửa.

Bà Trần lại nói hét theo: “Nhan Túc, mày còn không dậy nữa thì đợi mẹ cầm gậy lên!”

Hai mươi phút sau, Nhan Mộc Hi lái mô tô đến Tạp chí Duyệt Vi.

Cô đỗ xe xong rồi đi thang máy lên tầng 3.

“Lão Tạ, tôi đến rồi.”

Nghe vậy, Tạ Trí đi đến: “Ồ, cô Nhan tới rồi.”

Nhan Mộc Hi đáp lại, ngồi xuống ghế tựa bên cạnh.

Tạ Trí hỏi: “Sao hôm nay cô đến sớm vậy?”

Cô nhắm mắt lại, bình tĩnh nói: “Tôi bị mẹ đánh thức.”



Anh ta cười: “Chỉ có mẹ cô mới có thể quản được cô.”

Nhan Mộc Hi: “Hôm nay chụp trước được không? Tôi còn có việc.”

Tạ Trí cầm quyển sổ bên cạnh lên quạt cho cô: “Máy tính xảy ra lỗi, tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Cô hơi nhíu mày: “Máy tính lại hỏng rồi?”

Tạ Trí sợ cô tức giận, vội vàng nói: “Cô yên tâm, không bao giờ để cô phải đợi lâu.”

Nhan Mộc Hi nói một chữ ‘tốt’.

Các video và hình ảnh mà Nhan Mộc Hi đăng trên các nền tảng đều được tổng biên Tạp chí Duyệt Vi coi trọng, vì vậy liền tự mình hỏi cô có hứng thú chụp tạp chí không. Hàng tuần chụp vào thứ sáu, còn nhận được tiền cát xê.

Nhan Mộc Hi không thiếu tiền, nhưng cô thích chụp ảnh. Vì thế cô đồng ý với tổng biên tập của Duyệt Vi sẽ đến chụp vào thứ sáu hàng tuần. Và hình của cô cũng bán rất chạy với giá trị nhan sắc không thua kém các ngôi sao nữ hiện giờ. Cũng vì vậy mà cô ngồi vững vàng ở vị trí chị đại của Duyệt Vi, tổng biển tập cũng vô cùng nâng niu cô không dám lơ là chút nào.

Tạ Trí là nhiếp ảnh gia của Duyệt Vi, cũng là bạn học cấp 2 của Thẩm Ninh Thần. Nhờ mối quan hệ với Thẩm Ninh Thần, Tạ Trí cũng được coi là quen biết với Nhan Mộc Hi.

Anh ta biết rõ tính cách cùng địa vị của cô ở Ngô Thành. Cô gái này tính cách rất nóng nảy, anh ta thực sự sợ cô tức giận bỏ đi không chụp nữa, rồi sau đó tổng biên tập sẽ tìm anh ta hỏi tội.

Anh ta thúc giục: “Máy tính còn có thể dùng được không?”

“Anh Tạ, đợi một chút.”

Tạ Trí hơi cúi người xuống: “Tôi đợi được, nhưng mà cô gái này không đợi nổi.”

Người sửa máy tính gật đầu, “Đã biết.”

Tạ Trí bước tới với một tách cà phê: “Nhan tiểu thư, muốn uống café không?”

Nghe vậy, Nhan Mộc Hi mở mắt ngồi thẳng người dậy, “Được”. Cô nhận lấy, “Cảm ơn.”

Tạ Trí: “Máy tính sẽ sớm sửa xong.” Nói ra lời này, Tạ Trí đột nhiên nghĩ đến còn có một vị muốn cùng Nhan Mộc Hi chụp ảnh.

“Nhan tiểu thư, xin lỗi tôi có chút việc.” Anh ta lấy điện thoại trong túi ra, đến bên cửa sổ bấm một dãy số.

“Ôi, tổ tông của tôi ơi còn phải đợi bao lâu nữa mới tới đây?”

“Gì, tôi còn đang ở nhà, hôm nay phải chụp vài bộ ảnh, các người nhanh lên!”

Tạ Trí nói thêm vài câu rồi cúp máy.

Anh ta lắc đầu: “Ôi, sao mà toàn gặp phải được tổ tông thế này.”

Tạ Trí: “Nhan tiểu thư, hay cô vào phòng thay đồ trang điểm trước đi.”

Nhan Mộc Hi đứng lên, “Được.” Cô nói xong, đi về phía phòng thay đồ.

Cô vốn có một lớp nền tốt, nên tiết kiệm được nhiều thời gian mỗi khi trang điểm.

Chủ đề của bộ ảnh hôm nay là phong cách lạnh lùng. Nhan Mộc Hi mở to đôi mắt hồ ly, chuyên gia trang điểm đã chọn phấn mắt màu nâu nhặt kết hợp với bút kẻ mắt nâu đậm để kẻ viền mắt trong và ngoài, phần gốc lông mi được tô dày, khiến đôi mắt hồ ly của cô càng thêm cuốn hút hơn.



Tiếp theo là trang điểm môi, chuyên gia trang điểm dùng son dưỡng làm nền, kem nền che đi màu môi nguyên bản, sau đó dùng son đỏ tô nhẹ.

Chuyên gia trang điểm cười nói: “Mỗi lần trang điểm cho Nhan tiểu thư thật tiết kiệm thời gian.”

Nhan Mộc Hi nói: “Chủ yếu là do kĩ thuật của chị tốt.”

Chuyên viên trang điểm cười híp mắt nói: “Nhan tiểu thư, cô có thể vào thay đồ được rồi.”

“Được.” Nhan Mộc Hi đi đến phòng thay đồ.



Nhan Mộc Hi đợi nửa canh giờ, đã rất nóng nảy, hét lớn: “Lão Tạ, còn phải đợi bao lâu nữa?”

Tạ Trí vội vàng chạy tới, “Nhan tiểu thư, chủ yếu là đợi nam diễn viên ở phía tây thành phố đến đây. Lúc này ở phía tây đang tắc đường.”

Vừa nghe xong thì có mấy người bước vào phòng thu.

Người đi đầu là một người đàn ông có mái tóc màu vàng, rẽ ngôi kiểu 3-7. Anh ta mặc một chiếc áo dài tay màu trắng, làn da trắng mịn. Cơ bắp trên cánh tay lộ rõ, phía dưới mặc quần jeans dài đến đầu gối, trên mặt đeo kính râm, trông khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo dịu dàng.

Tạ Trí vô tay, “Ôi, tiểu tổ tông, rốt cuộc cậu cũng tới.”

Người đàn ông không phản ứng lại với Tạ Trí.

Tạ Trí cũng không xấu hổ, nhìn Nhan Mộc Hi giới thiệu: “Nhan Mộc Hi là người hôm nay chụp ảnh cùng với cậu, Đoạn Thích.”

Nhan Mộc Hi đứng dậy, lịch sự nói: “Chào anh.”

Nhưng anh ta không đáp lại cô.

Cô hơi sửng sốt, sau đó nhìn người phía sau cầm quạt điện nhỏ, kem chống nắng, nước lọc, mũ chống nắng và các vật dụng chống nắng khác.

Nhan Mộc Hi còn nghĩ thiếu gia đây không phải tới chụp ảnh mà là để đi nghỉ mát.

Cô nói thẳng: “Anh khá chảnh nhỉ.”

Nghe vậy, Đoạn Thích ấn kính râm trên sống mũi, nhìn cô từ trên xuống dưới.

Một chiếc váy ngắn màu đen với mái tóc đỏ dài đến thắt lưng. Đôi chân dưới lớp váy thẳng tắp thon dài, đi một đôi giày cao gót đỏ. Cô trang điểm theo kiểu lạnh lùng. Đôi mắt dài và hẹp, khóe mắt trong nhỏ, đuôi mắt hếch lên.

Thấy Đoạn Thích không trả lời mình, Nhan Mộc Hi không nhịn được nói: “Chị đây đang nói chuyện với anh, anh không nghe thấy sao?”

Đoạn Thích chế nhạo: “Không nghe thấy!”

Tạ Trí thầm nghĩ trong lòng, kết thúc rồi, thật sự kết thúc rồi. Anh ta sợ hôm nay chụp ảnh sẽ rất khó khăn.

Editor: Cigarred

Group: https://www.facebook.com/groups/456482882125909

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play