Editor: Cigarred

Nhan Mộc Hi cười lạnh, nói: “Tôi ở đây chờ anh gần một tiếng, mà anh vẫn còn ở đây chảnh với tôi!”

Tạ Trí nhận ra chuyện này nếu tiếp tục thì sẽ không khống chế được nên vội đổi đề tài: “Đoạn thiếu, đây là người mẫu nữ sẽ chụp cùng cậu, Nhan Mộc Hi, Nhan tiểu thư.”

“Ồ.” Đoạn Thích không thèm để ý đáp một chữ sau đó liền quay người rời khỏi.

Nhan Mộc Hi: “Mẹ nó tôi thấy tên đó đúng là không được dạy dỗ tử tế.”

Tạ Trí: “Nhan tiểu thư, bình tĩnh nào. Cậu ta mới bước vào giới giải trí không lâu, không tránh khỏi có chút chảnh chọe.”

Cô liếm liếm hàm trên nói: “Với cái tính đó thì anh ta chẳng ở lại giới giải trí được bao lâu đâu.”

Tạ Trí thấp giọng nói: “Nhà Đoạn Thích rất có tiền, có gia thế chống lưng.”

“Ồ.” Nhan Mộc Hi nói: “Có thể có tiền hơn nhà tôi à.”

Tạ Trí: “…”

“Cô đang làm cái gì thế! Mắt tôi không hợp với kiểu trang điểm mắt như này, cô hiểu không?”

Chuyên viên trang điểm lúng túng cười, “Đoạn thiếu gia, Nhan tiểu thư cũng trang điểm như này.”

“Cô ta là cô ta, tôi là tôi, vẽ cho tôi kiểu mắt mới.”

Người trang điểm nhìn Tạ Trí bằng ánh mắt cầu cứu, khẩu hình miệng nói: Làm sao bây giờ!

Tạ Trí gật đầu như gà mổ thóc, tỏ ý sẽ nói chuyện với Đoạn Thích.

Đoạn thiếu gia thật khó phục vụ, trang điểm xong, khi mặc thử quần áo lại chê nó quá xấu.

“Bộ đồ này xấu quá, đổi cái mới đi!”

Tạ Trí chỉ vào bộ quần áo treo trên mắc áo phía trước: “Thiếu gia, cậu có thể chọn một bộ khác.”

Đoạn Thích vẻ mặt buồn bực, bước tới giá áo treo mấy bộ quần áo sặc sỡ.

“Chậc chậc.” Đoạn Thích: “Bộ này sặc sỡ quá, cái này xấu quá!”

Ngay cả người đại diện của Đoạn Thích cũng không nhìn nổi nữa, “Tiểu tổ tông, cậu cứ làm đi. Chúng ta còn có lịch trình khác nữa.”

Đoạn Thích rống lên: “Tôi không thể mặc mấy thứ xấu xí này!”

Nhan Mộc Hi không thể chịu đựng được nữa, chửi thề một câu rồi tức giận xông vào phòng, phát ra tiếng giày cao gót nện trên sàn nhà.

“Anh không chụp thì mau cút đi. Cái này không thích cái kia không thích. Thực sự nghĩ mình là thiếu gia à? Tại sao mọi người đều phải chờ đợi anh!”

Đoạn Thích trợn tròn hai mắt. Chưa có ai dám nói với anh ta như vậy, khiến anh ta sững sờ hơn mười giây.

Đoạn Thích thiếu chút nữa đã xông tới, “Không chụp thì không chụp!”

“Hừ!” Nói xong, lúc bỏ đi còn cố ý va vào vai Nhan Mộc Hi.

Người đại diện vội cúi đầu, “Xin lỗi mọi người.”

Sau đó cùng trợ lý vội vàng đuổi theo anh ta ra ngoài.

Tạ Trí vỗ vỗ đầu mình, “Xong rồi!”

Nhưng Đoạn Thích vừa đi ra được một đoạn thì liền xoay người lại.



Người đại diện sợ sẽ xảy ra chuyện gì. “Tiểu tổ tông, cậu lại muốn làm cái gì?”

Đoạn Thích: “Cô ta muốn tôi đi thì tôi phải đi, tôi không đi đấy!”

“Bộ đồ vừa rồi mang cho tôi, tôi mặc!”



Cuối cùng thì quá trình chụp ảnh cũng đã sẵn sàng, Đoạn Thích mặc một bộ đồ đen, tóc vuốt lên, trang điểm tông khói, chú chó con ngay lập tức biến thành chó sói nhỏ.

Tạ Trí giơ máy ảnh lên: “Đoạn thiếu gia ôm eo Nhan tiểu thư đi.”

“Ờ.” Đoạn Thích đặt tay lên thắt lưng Nhan Mộc Hi, nhưng lại không có động đậy gì.

Tạ Trí thúc giục: “Đoạn thiếu.”

“Tôi biết rồi.”

Nhan Mộc Hi cười nhạo một tiếng, “Anh đường đường là một người đàn ông, làm việc dứt khoát đi được không!” Cô vừa nói vừa kéo tay Đoạn Thích để lên eo mình.

Đoạn Thích sửng sốt, cái eo này thật nhỏ!

Tạ Trí: “Hai người thân thiết hơn, cô đặt tay lên vai Đoạn thiếu.”

Nghe vậy. Nhan Mộc Hi duỗi tay ra đặt lên trên vai Đoạn Thihcs.

Khoảng cách lúc này giữa hai người gần đến mức có thể nghe được tiếng thở của nhau, cũng như tiếng tim đập.

Tất nhiên, nhịp đập nhanh như này không phải từ Nhan Mộc Hi.

Cô thấy rõ mặt Đoạn Thích đỏ bừng.

“Ồ, anh còn ngại à.”

Đoạn Thích phủ nhận: “Tôi… Tôi không có.”

Nhan Mộc Hi cười, “Tai cậu đều đỏ lên rồi.”

Đoạn Thích: “Cô đừng nói nữa!”

Nhan Mộc Hi khịt mũi, “Vẫn là một tên nhóc ngây thơ.”

Tạ Trí: “Đúng rồi, tư thế này rất tốt, nhưng biểu hiện của Đoạn thiếu nên thoải mái hơn một chút.”

Nhan Mộc Hi rất giỏi chụp phong cách này, biểu cảm vô cùng tốt, một khuôn mặt lãnh khốc lạnh lùng.

Tạ Trí thở dài: “Đoạn thiếu gia, cậu có thể thoải mái hơn không?”

Đoạn Thích rống lên: “Tôi khó chịu chỗ nào?!”

“Vẻ mặt vô cảm của cậu giống như có người đang nợ tiền cậu vậy, không phải kiểu lạnh lùng.”

Đoạn Thích cau mày, “Tôi sẽ thử lại.”

Tạ Trí: “Vậy thì đổi tư thế đi.”

Tư thế này vô cùng thân mật, cả người Nhan Mộc Hi dán sát lên người Đoạn Thích, chân trái ôm eo anh, hai tay ôm lấy cổ anh.

Đoạn Thích tim đập không ngừng.

Tạ Trí: “Trong tư thế này, biểu cảm của Nhan tiểu thư phải quyến rũ hơn.”



Nhan Mộc Hi nghe thấy tiếng tim đập ‘bang bang bang’ của người này.

Đoạn Thích mặt đỏ bừng, anh ta chưa từng tiếp xúc gần như vậy với cô gái nào, lại còn là một cô gái xinh đẹp kiều diễm như Nhan Mộc Hi.

Nhan Mộc Hi: “Tim cậu đập nhanh quá.”

Đoạn Thích không chịu thừa nhận: “Tôi không có!”

“Đây là lần đầu tiên chụp kiểu này sao?”

“Không phải.”

“Tôi là con gái còn không ngượng, cậu xấu hổ cái gì?”

Đoạn Thích lắp bắp: “Cô là …phụ nữ…. không biết xấu hổ sao?”

Nhan Mộc Hi bị câu nói của anh ta làm cho bật cười: “Đây là yêu cầu công việc, vậy thì xấu hổ cái gì.”

Đoạn Thích nhìn vào đôi mắt hồ ly của cô, đuôi mắt cong lên, với kiểu trang điểm này cô lại càng trở nên kinh diễm như yêu tinh.

Anh ta cảm thấy người càng ngày càng nóng, kéo tay Nhan Mộc Hi ra: “Không chụp nữa, tôi muốn nghỉ một lúc.”

Tạ Trí: “Đoạn thiếu gia, chúng ta mới chỉ chụp được mấy kiểu ảnh.”

Đoạn Thích bỏ qua lời anh ta, ngồi xuống ghế tựa: “Tôi muốn uống nước.”

Trợ lý nhanh chóng đưa nước khoáng vào tay anh ta.

Nhan Mộc Hi thật muốn bóp chết tên này, làm lãng phí thời gian của cô, cô còn phải đến bệnh viện tìm bác sĩ Hứa nữa!

Cô bước đến chỗ Đoạn Thích: “Mau đứng dậy chụp đi!”

Đoạn Thích: “Tôi nói muốn nghỉ ngơi.”

Nhan Mộc Hi chỉ tay về phía nhân viên: “Cậu nhìn xem họ phải khiêng máy móc đi qua đi lại. Họ còn chưa kêu mệt, cậu đã kêu cái gì. Vì thế mau đứng lên chụp đi.”

Đoạn Thích bị lời nói của cô làm cho không thể phản bác lại.

Nhan Mộc Hi : “Cho cậu ba giây, đứng dậy tiếp tục chụp.”

“Ba hai một!”

Cô hít một hơi sâu, cúi xuống nắm lấy cổ áo Đoạn Thích: “Mau lên, thời gian của tôi rất quý giá!”

Anh ta nuốt nước bọt, nhìn vẻ mặt Nhan Mộc Hi, nhịp tim vừa mới bình ổn lại bắt đầu gia tăng, đập vô cùng nhanh.

Nhan Mộc Hi: “Nhanh lên!”

“Cô buông tay ra!”

Cô buông ra, đứng thẳng người dậy. Đoạn Thích cũng ngoan ngoãn đứng lên.

Người đại diện đứng bên cạnh vô cùng kinh ngạc. Tiểu tổ tông này từ khi nào lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy.

Trong quá trình chụp tiếp theo, Đoạn Thích hoàn toàn chịu sự chỉ đạo của Nhan Mộc Hi. Cô bảo anh ta làm gì, anh ta đều làm theo.

Người đại diện của Đoạn Thích cảm thấy mặt trời hôm nay nhất định là mọc từ phía tây, ông nội này làm cái gì đều không kiên nhẫn đến nửa tiếng, hôm nay cư nhiên lại bị Nhan Mộc Hi chỉ đạo, im lặng lâu như vậy.

Người đại diện cảm thấy anh ta cuối cũng tìm thấy một người có thể quản tiểu tổ tông nhà mình rồi!

Group đăng truyện: https://www.facebook.com/groups/456482882125909

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play