"Hôn cái gì mà hôn, đóa hoa của tổ quốc có thể hôn loạn sao?"

Editor: Nê
Beta: Phong Lãnh
——————

Mặc dù giá trị hắc hóa không có tăng nữa, nhưng Tô Đường vẫn có thể cảm giác được hắn có điểm gì đó không thích hợp.

Đối với việc này, Tô Đường lại hỏi thăm Ôn Dĩ Lam ngu xuẩn một lần nữa, cô chưa bao giờ thấy người trọng sinh nào không có tiền đồ như vậy!

Này con mẹ nó mới bao lâu, liền đem toàn bộ nội tình nói ra! Nói ra thì nói ra, còn liên lụy đến cô!

Tô Đường không dám chọc giận Yến Sâm, cho nên lúc này mặc kệ hắn nói cái gì, cô đều đáp ứng vô điều kiện.

Nhưng mà, nam chủ vốn dĩ là nam chủ, đó là bởi vì hắn chưa bao giờ đi theo kịch bản.

Tô Đường đã trấn an như vậy, Yến Sâm lại đột nhiên nhìn chằm chằm cô, nói: "Em nói dối."

Tô Đường kinh ngạc một chút, không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị vạch trần.

Được rồi, cô xác thật không thể nào không thấy Hứa Hi Chi được. Dù sao cũng là bạn học cùng trường, hơn nữa lấy biểu hiện của cha Hứa trong yến hội, nhất định sẽ khiến cô có nhiều liên hệ với Hứa Hi Chi, Dù sao thì càng chặt chẽ, đối với Hứa gia càng tốt.

Yến Sâm vẫn luôn quan sát biểu tình của cô, thấy thế, sự điên cuồng cùng tức giận trong mắt càng thêm đậm.

"Em vẫn là không quên được cậu ta."

Vừa nghĩ tới cô trăm phương ngàn kế cự tuyệt làm bạn gái mình, nhưng khi thấy Hứa Hi Chi lại vừa nói vừa cười, thậm chí còn nhận thẻ của cậu ta! Đủ loại hành động, còn cần hỏi cái gì!

Cô nhất định là không quên được cậu ta!

Cô nói những lời đó, tất cả đều là lừa hắn!

Đối mặt với nam chủ hay để tâm vào chuyện vụn vặt, Tô Đường đau cả đầu: "Không có, anh đừng suy nghĩ vớ vẩn."

Đột nhiên Yến Sâm duỗi tay, túm cô tới ngồi trên người mình. Hai người ngồi bên trong xe, tuy nói không gian của xe này lớn hơn xe bình thường, thế nhưng cũng không chịu nổi cảnh hai người ngồi lên nhau.

Quá thân mật, Tô Đường cảm thấy cả người đều bị hơi thở của hắn bao vây.

Tô Đường có chút khó chịu, muốn xuống dưới, ai ngờ đối phương trực tiếp lấy tay bóp chặt eo cô. Vừa nghĩ tới tài xế còn ngồi phía trước, mặt cô liền đỏ: "Anh buông tay ra."

Nhưng đáp lại cô chính là cánh tay dần dần siết chặt.

Tô Đường có thể cảm giác được ngực mình đang dần dán sát vào lồng ngực Yến Sâm, có thể giây tiếp theo, chuyện làm cho cô mộng bức sẽ xảy ra.

Bởi vì, cô cảm giác được thân thể của hắn có biến hóa!

Nhất trụ kình thiên, kề sát mông cô!

Mặt Tô Đường nóng hổi, thậm chí còn giãy dụa muốn thoát khỏi.

Tô Đường rất đau đầu, nhưng ai biết, Yến Sâm bỗng nhiên thay đổi. Không còn mang vẻ mặt điên cuồng, huyễn khốc nữa mà lại xụ mặt ủy khuất ba ba nói: "Ương Ương, tôi không vui."

Nói xong, lại tiếp tục lặp lại một lần: "Rất không vui."

Tô Đường cứng lại, nam chủ này sợ là bị đoạt xá rồi?!

Giáo bá lại tiếp tục nói: "Tôi biết tính tình tôi không tốt, tính cách cũng không bằng Hứa Hi Chi, thậm chí còn làm không ít việc khiến em thương tâm, nhưng mà......" Hắn hít sâu một hơi, giống như đang quyết định chuyện trọng đại gì đó: "Tôi đều có thể sửa."

Trước đó hung tàn giống như ác ma, lúc này đột nhiên lại hóa thân thành chó con, Tô Đường cũng chậm rãi bỏ đi cảnh giác.

Cô nhìn hắn nửa ngày, lúc này cái đuôi của chó con đều rũ xuống dưới, cả người đều uể oải đáng thương vài phần. Cuối cùng, cô thở dài.

Người như Tô Đường, ăn mềm không ăn cứng.

Ngươi muốn đối cứng với cô, cô càng có thể kiên cường hơn so với ngươi. Nhưng nếu ngươi lộ ra chút yếu ớt, thần sắc bất lực, Tô Đường liền đầu hàng.

"Anh không có không bằng cậu ta, Hứa Hi Chi có chỗ tốt của cậu ta, nhưng anh cũng có chỗ tốt của mình."

Trong mắt Yến Sâm hiện lên một tia ảm đảm, hắn có thể vì cô mà tạm thời thu hồi răng nanh, ngụy trang thành bộ dáng cô thích. Nhưng dựa vào bản chất mà nói, hắn vẫn là hắn. Giống như bây giờ, nghe thấy cô nói Hứa Hi Chi tốt, nội tâm liền hận không thể tháo cậu ta thành tám khối.

Nhưng ngoài mặt, hắn lại giả bộ kinh hỉ: "Thật? Em cũng cảm thấy tôi rất tốt?"

Tô Đường gật đầu, lấy âm thanh vui sướng thử sinh động bầu không khí: "Này nha, anh lớn lên vừa đẹp trai vừa có tiền, mấu chốt đầu óc cũng đủ thông minh, cho nên rốt cuộc anh tự ti cái gì? Anh như vậy còn tự ti, có để những người khác sống nữa không?"

"Nếu tôi tốt như vậy......" Yến Sâm liếm liếm môi, đặc biệt vô tội: "Vậy em hôn tôi một cái."

Tô Đường sợ đến ngây người!

Không phải, mới vừa rồi mặt đầy ủy khuất đâu, làm sao lúc này lại chủ động như vậy?

Tô Đường đỏ mặt, trên mặt viết đầy hai chữ cự tuyệt.

Hôn cái gì mà hôn, đóa hoa của tổ quốc có thể hôn loạn sao?

Sau đó, mặt Yến Sâm liền suy sụp, thậm chí còn cười tự giễu: "Quả nhiên, lời Ương Ương nói trước đó chẳng qua là dỗ tôi chơi thôi."

Tô Đường lé mắt nhìn hắn, nếu nói trước đó còn có chút không đành lòng, nhưng tới bây giờ, làm sao cô lại không biết đây là kịch bản chuẩn bị riêng cho cô nha.

Vẻ mặt Yến Sâm bi thương, giống như cô đã làm việc thương thiên hại lí gì, ý đồ muốn cô mềm lòng: "Đó, em không muốn liền vứt bỏ, tóm lại dưa xanh hái không ngọt."

Tô Đường cười như không cười nhìn hắn: "Đúng vậy, dưa hái xanh không ngọt, cho nên bạn học Yến cũng không cần phải suy nghĩ loạn."

Yến Sâm: "..."

Không, dưa hái xanh không ngọt, nhưng chỉ cần là hắn coi trọng, cho dù không ngọt, hái xuống cũng là của hắn. Hắn cũng không để ý tới việc ngọt hay không ngọt này, thứ hắn để ý là có được và mất đi.

Yến Sâm khôi phục lại rất nhanh, thấy chiêu này vô dụng, hắn dứt khoát đổi chiêu khác.

"Nhưng em là bạn gái tôi, bạn gái nói, làm sao có thể tính là hái?" Yến Sâm lời lẽ chính đáng, Tô Đường lại cười.

Bạn gái, nhưng bọn họ là nam nữ bình thường sao?

Không phải!

Tô Đường sợ nói quá mức gia hỏa này một lời không hợp liền hắc hóa, chỉ có thể cùng hắn đánh Thái Cực: "Bạn gái thì làm sao, bạn gái nhất định phải hôn hôn, sau đó đến bước tiếp theo, bước tiếp theo chẳng phải là muốn sinh con?"

Tô Đường nói đến đây, ra vẻ hoảng sợ nhìn về phía hắn: "Bạn học Yến, không nghĩ tới anh lại là loại bạn trai này!"

Yến Sâm ngốc.

Không phải, bạn gái nhỏ của hắn, có phải nắm sai trọng điểm rồi không?

Sinh con cái gì, là việc mà hiện tại bọn họ nên suy xét sao?

Nhưng theo như bạn gái nhỏ nói, nếu có thể sinh con...... Yến Sâm nghĩ nghĩ cái hình ảnh kia, lỗ tai ửng đỏ. Nếu lớn lên giống cô, hắn nhất định sẽ sủng lên trời.

Tô Đường không biết người nào đó đang đi vào cõi thần tiên, càng nghĩ càng xa, chỉ là thấy hắn thật lâu không hé răng, nhất thời tò mò, liền ghé mắt nhìn nhìn.

Vừa nhìn, Tô Đường liền trợn tròn mắt.

Từ từ, cô vừa nói cái gì sao, như thế nào còn có thể đỏ lỗ tai?

Mắt thấy nam chủ càng ngày càng mê, Tô Đường khó hiểu, chỉ có thể mở miệng đem người nào đó từ trong ảo tưởng kéo về thực tế.

"Bạn học Yến? Bạn ngồi cùng bàn?" Tô Đường gọi hai tiếng, cuối cùng trực tiếp thả ra sát chiêu: "Bạn trai, tỉnh tỉnh!"

Yến Sâm nghe được tiếng kêu cuối cùng, khóe miệng giương lên, hắn đã sớm không thèm để ý chuyện hôn hay không hôn. Bạn gái nhỏ của hắn cũng đã chủ động nhắc tới con cái, còn gọi hắn là bạn trai, đây khẳng định là để ý hắn.

***

Yến gia.

Yến Sâm không ở cùng cha mẹ kế của hắn, mà đơn độc sống ở một ngôi biệt thự.

Dưới màn đêm, Tô Đường cũng không nhìn rõ cảnh vật xung quanh, mơ hồ có thể cảm giác được rất thanh lãnh u ám.

Yến Sâm nắm tay nhóc ngồi cùng bàn tay đi vào trong nhà, một bên nói: "Nơi này của tôi ngày thường cũng không có khách đến."

Tô Đường nhướng mày: "Cho nên anh đừng nói với tôi, nơi này không có chỗ cho tôi ngủ."

Yến Sâm ngược lại thực sự có quyết định này.

Nhưng Tô Đường lại nói: "Bạn trai thân ái của tôi, đây chính là anh mời tôi đến dưỡng thương. Nếu ngay cả cái phòng cho khách cũng không có, tôi sẽ cảm thấy anh không đem tôi để trong lòng."

Yến Sâm khàn giọng, cô đây là trực tiếp đánh gãy lời hắn muốn nói.

"Không có, mặc dù quyết định vội vàng, nhưng phòng của em khẳng định là có."

Tô Đường vừa lòng, tuy nói vừa mới bị lừa vào tròng, nhưng cô cũng không thể luôn bị hắn hố như vậy được.

Yến Sâm cuối cùng đem phòng của mình nhường cho cô. Phòng của hắn thuộc về loại lãnh đạm, rèm cửa màu xám, sàn nhà màu đen, toàn bộ phòng ngoại trừ hai màu sắc này thì không có thêm màu sắc khác.

Khi Yến hội kết thúc đã 10 giờ, đối với Tô Đường mà nói đây chính là thời gian đi ngủ. Nhưng cô đến vội vàng, trên người cái gì cũng không có.

"Yến Sâm, anh có thể thay tôi đi mua chút đồ không?"

Yến Sâm: "Em nói."

Tô Đường: "Một lọ nước tẩy trang, sau đó thêm một bộ quần áo là được."

Trên mặt cô còn có lớp trang điểm, cũng không muốn bị hủy dung. Đến cả quần áo mặc trên người chính là lễ phục, cô cũng không thể mặc lễ phục đi ngủ được.

Yến Sâm: "Được, tôi cho người đi mua. Đúng rồi, em có đói bụng không, có muốn ăn khuya không?"

Động tĩnh ở yến hội quá lớn, cuối cùng Tô Đường cũng chưa ăn cái gì, lúc này cũng đã đói bụng, liền gật đầu.

—————
Thập Bát Sơn Yêu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play