"Không hổ là giáo bá, theo đuổi con gái cũng không theo lẽ thường."

Editor: Nhii Nê – Thập Bát Sơn Yêu
🔔 Bạn nào ứng EDITOR và BETA thì cmt cho mình xin phương thức liên hệ nhé :<
——————

Tô Đường bị Hà Giai Kỳ chọc cười, hôm nay ngốc quá có ý tứ, vì thế nhịn không được tiếp tục đùa hắn ta: "Tiểu khả ái thật thành thật, lần sau lại tới tìm tôi chơi nha."

Hà Giai Kỳ run bần bật, đặc biệt là khi ánh mắt Yến Sâm quét tới, hắn ta ôm Hàn Đông đều sắp khóc.

Hàn Đông lại ghét bỏ gần chết: "Cậu cút ngay, lão tử thích con gái, cậu mẹ nó dám ôm tôi, nếu như ngày mai tôi bị truyền thành gay, tôi sẽ không để yên cho cậu!"

Yến Sâm làm lơ đám gia hỏa này, nhưng Tô Đường cũng không để ý tới hắn, một cú ném vừa rồi đã đem chút sức lực còn sót lại của cô ném đi rồi, cơm tối ăn không vô, bây giờ cô chỉ muốn trở về tiếp tục nằm.

Âu Dương Dương chú ý tới Yến Sâm vừa đến, liền hỏi Tô Đường: "Cậu bị bệnh sao?"

Bị bệnh còn có thể soái khí như vậy, cho nên mắt giáo bá có bao nhiêu mù, bạn gái tốt như vậy lại không thèm quan tâm! Quá đáng!

Tô Đường gật đầu, sau đó lại nhìn chằm chằm miệng cô ta một lúc, nhìn đến nỗi Âu Dương Dương cũng muốn ngượng ngùng, liền nghe cô hỏi: "Son môi của cậu thật là đẹp mắt, màu bao nhiêu vậy?"

Gần đây Tô Đường sinh bệnh, khí sắc cũng có chút kém, hơn nữa là con gái, ai lại không thích mỹ phẩm chứ.

"Dior 999 nha." Nói xong, cũng không biết bản thân nghĩ như thế nào, lại bỏ thêm một câu: "Màu đặc biệt dành cho nữ vương đấy!"

Tô Đường cười: "Đẹp."

Âu Dương Dương dùng sức gật đầu, giống như tìm được tri kỷ: "Những người khác còn cảm thấy màu này quá đỏ, nhưng tôi lại cảm thấy rất đẹp!"

Tình bạn của con gái, chính là đơn giản như thế.

Tô Đường ngủ một giấc, chờ ngày mai tỉnh lại cũng đã khỏe hơn nhiều.

Dù sao cũng là lớp mười hai, bầu không khí học tập không có khẩn trương như vậy, nhưng lớp học tối lại có chút khẩn trương hơn bình thường. A trung dựa vào thành tích phân lớp, ban nhất đương nhiên là lớp chọn, về phần giáo bá Yến Sâm, đó chính là ngoại lệ, ai bảo người ta là chủ tịch không thể trêu vào ở đây. Nếu không, đến bây giờ cũng sẽ không thấy người tới lớp học.

Tô Đường đã sớm vào lớp, sau thời gian an tĩnh ngắn ngủi, ban nhất lại khôi phục náo nhiệt như lúc trước, mọi người xem sách đọc sách, làm bài thì làm bài, nói chuyện phiếm ngược lại thì không có bao nhiêu.

Sau khi lớp học kết thúc, liền thấy Hứa Hi Chi đi tới.

"Hết bệnh rồi?"

Tô Đường: "Không hẳn, hơi khỏe một chút. Có chuyện gì sao?"

Hứa Hi Chi cũng chỉ là thuận miệng hỏi, sau đó liền nói: "Dì bảo tuần này về nhà."

Hứa Hi Chi ở lại trong nhà, mỗi ngày đều có người đưa đón, Tô Đường lại không giống, cô gần như rất ít về Hứa gia. Cho dù là cuối tuần, phần lớn thời gian cũng sẽ ở lại ký túc xá. Cũng vì vậy mà phần lớn bạn học đều cho rằng quan hệ của cô với Hứa gia không tốt. Về phần người mẹ trên danh nghĩa của cô, ngay cả số điện thoại cũng bị kéo đen, muốn tìm cô cũng chỉ có thể thông qua Hứa Hi Chi.

Tô Đường là thật sự chướng mắt người mẹ kia, quá ngu xuẩn, động một chút liền khóc, khóc đến sọ não cô cũng muốn đau.

Tô Đường xoa xoa huyệt thái dương: "Lại nữa."

Hứa Hi Chi thấy thế liền biết cô không có ý định trở về, cậu ta cũng không khuyên cô, dù sao các cô mới là mẹ con.

Lớp mười hai rất khẩn trương, nhưng Tô Đường không phải người bình thường, ký ức của cô trải qua cải tạo đặc thù, một cái thi đại học nho nhỏ, thật sự không làm khó được cô.

Nhưng cho dù là như vậy, hôm nay cô vẫn rất nghiêm túc nghe giảng bài, chỉ là nghe nghe, liền cảm thấy mí mắt rất nặng.

Lại sau đó, Tô Đường bị một tiếng đòn nghiêm trọng đánh thức.

Tô Đường ngẩng đầu, liền thấy một cái hộp cực kỳ có trọng lượng bị người nện trên bàn mình.

Lớp học không biết đã kết thúc từ khi nào, lúc này hẳn là thời gian tan học, chỉ thấy giáo bá vốn dĩ đã trốn tiết lại đột nhiên đứng ở bên cạnh mình.

Tô Đường nhìn cái hộp trên bàn, lại nhìn nhìn giáo bá, vô cùng khó hiểu: "Thứ gì đây?"

Giáo bá: " Son môi em thích."

Toàn ban khiếp sợ, thậm chí còn có người lấy điện thoại ra, không quên chụp ảnh truyền lên trên diễn đàn trường học.

Tô Đường cũng sửng sốt, một lát sau mới nhớ tới ngày hôm qua cô hỏi Âu Dương Dương màu son môi, nhưng bởi vì thân thể còn chưa khoẻ lại, cho nên chuyện mua son môi liền mắc cạn. Nhưng cô không nghĩ tới, Yến Sâm vậy mà lại nhớ rõ, thậm chí còn mua cho cô.

Có điều cái hộp trước mắt này bên trong rõ ràng không chỉ có một cây.

Tô Đường nghĩ nghĩ, đem hộp mở ra, sau đó liền nhìn thấy một loạt son môi.

Yến Sâm: "Tất cả các màu tôi đều mua hết."

Yến Sâm nghĩ nếu là người hắn coi trọng, trong phạm vi nhất định hắn cũng rất vui vẻ sủng cô, huống chi hắn còn rất thích nhìn cô cười.

Có điều, Tô Đường rõ ràng không muốn cùng hắn nhấc lên quan hệ, cô không có cự tuyệt rõ ràng, từ bên trong lấy ra một cây cô muốn, sau đó móc ra 300 tệ: "Cảm ơn bạn học Yến, tôi chỉ cần một cây này là được rồi."

Đợt thao tác này của Tô Đường thật sự quá làm người chấn kinh rồi.

Ai da, kia chính là giáo bá đấy.

Bộ phận bạn học đang cầm điện thoại tay đều run lên, hình ảnh cũng chụp mơ hồ, nhưng không chịu nổi nội tâm kích động, cùng với tinh thần vây xem náo nhiệt không chê lớn chuyện.

Tất cả mọi người cho rằng giáo bá sẽ tức giận, kết quả hắn chỉ khép lại hộp quà, đem toàn bộ son môi còn lại ném vào thùng rác.

"Nếu em chướng mắt những cái còn lại thì ném đi."

Yến Sâm nói rất bình tĩnh, trên mặt cũng không có tức giận, phảng phất chỉ giống như tiện tay ném rác. Không, kia chính là giáo bá, ai dám để hắn thuận tay ném rác!

Tô Đường không còn lời gì để nói, chỉ có thể nói: "Bạn học Yến còn có chuyện gì sao? Tôi muốn đọc sách. "

Yến Sâm nhận lấy 300 tệ, đây không phải là hắn nhìn trúng mấy tờ tiền này, mà đơn giản là vì tiền này là đồ của cô, lần đầu tiên cô gái nhỏ cho hắn, vì tỏ vẻ một chút, hắn cảm thấy nhận lấy cũng không có gì đáng trách.

Giữa bọn họ, một người đưa tiền một người lấy tiền, thuần túy giống như làm một cuộc buôn bán mua dùm.

Tất cả mọi người nhìn đều không hiểu được cái quan hệ này, chỉ có Ôn Dĩ Lam trong một góc, khí mặt đều dữ tợn. Rõ ràng kiếp trước không có những chuyện này, tại sao lại thay đổi? Chẳng lẽ Thẩm Vị Ương cũng giống như cô ta?

Cái suy nghĩ này cắm rễ trong lòng cô ta, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.

Đời trước Thẩm Vị Ương chính là dính lấy Hứa Hi Chi không bỏ, nhưng bây giờ, cô vậy mà lại lạnh nhạt với Hứa Hi Chi, quả thực giống như là biến thành người khác.

Diễn đàn trường học hôm nay vô cùng náo nhiệt, nguyên nhân chính là sóng tao thao tác kia của giáo bá.

—— Không hổ là giáo bá, theo đuổi con gái cũng không theo lẽ thường.

—— Không phải, tôi nhớ rõ lúc trước Thẩm Vị Ương không như vậy, cô ta chỉnh dung à?

—— Nghe nói trước đó ở bệnh viện đợi bốn tháng, tôi cảm thấy cái khả năng này vô cùng lớn.

—— Chỉnh hay không chỉnh dung hãy nói sau, nhưng khuôn mặt này thật xinh đẹp, tôi cảm thấy giáo hoa* A trung muốn đổi chủ. ( *Giáo hoa: hoa khôi của trường )

—— Cắt, con gái kế họ khác của Hứa gia, ai cho phép cô ta ném mặt mũi của Sâm ca như vậy, thật sự nghĩ mình là công chúa à?

Diễn đàn trường học náo nhiệt, nhưng thật sự dám thọc đến trước mặt chính chủ lại không có mấy người, thân thể Tô Đường còn chưa hoàn toàn khôi phục, gắng gượng cả một buổi chiều, vốn dĩ có ý về ký túc xá tiếp tục tu dưỡng thân thể, kết quả người mẹ trên danh nghĩa của Thẩm Vị Ương lại tới trường học.

"Tại sao không về nhà?"

Tô Đường nhìn người phụ nữ bảo dưỡng tốt kia, xuy một tiếng: "Phương nữ sĩ cảm thấy nơi đó là nhà tôi?"

Phương Nhạn bị lời này của cô làm cho tức giận không nhẹ: "Ta là mẹ con."

Tô Đường: "Từ huyết thống sinh vật học mà nói thì đúng là có chuyện như vậy, nhưng bà cứ gấp gáp như vậy làm gì? Tôi lại không phủ nhận."

—————
Thập Bát Sơn Yêu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play