"Tiểu Diệp nhi rất sợ?"

Editor: Thập Bát Sơn Yêu
Mấy chương nữa là có tí nước thịt 🤤
——————

Cuối cùng Tô Đường bị mang đi gặp một người, ban đầu cô đã suy đoán qua không ít người, nhưng chờ đến khi thật sự nhìn thấy đối phương, vẫn là khiếp sợ không thôi.

"Vậy mà lại là ông."

"Là ta."

Đối phương nhìn có chút lớn tuổi, mặc dù tinh thần xem như không tệ, nhưng hai tấn đầu tóc vẫn là hoa râm, ông ta mỉm cười nhìn Tô Đường, có điều trên người nhìn không ra nửa điểm hơi thở ôn hòa, ngược lại càng giống cảm giác bị dã thú ghê tởm theo dõi.

Nhìn kỹ lại, ngũ quan của ông ta với Tần Kiêu có mấy điểm tương tự, chẳng qua khí tức của Tần Kiêu so với ông ta sạch sẽ hơn nhiều.

"Tần nguyên soái thật đúng là chân nhân bất lộ tướng."

Tô Đường trào phúng nói xong, trong lòng lần đầu thắp cho Tần Kiêu một loạt nến.

Quá thảm, vậy mà lại bị cha ruột tính kế.

Tần Chí đem người tinh tế đánh giá một phen từ trên xuống dưới, lúc trước ông ta đã điều tra qua cô, có lẽ nói nhiều năm trước ông ta đã điều tra, nhưng không tra được cẩn thận như vậy, biết được cũng chỉ là mặt ngoài, nhưng hôm nay người đứng ở trước mặt ông ta, ông ta mới phát hiện người dẫn đường trước mắt rốt cuộc có bao nhiêu vưu vật.

Trước đó ông ta còn có chút ghét bỏ cô non nớt, rất giống vị thành niên, nhưng đợi đến gần mà đánh giá, mới phát hiện là ánh mắt mình vụng về.

Da trắng mỹ mạo, mấu chốt nhất vẫn là cặp mắt kia, ông ta chưa bao giờ thấy qua đôi mắt nào xinh đẹp như thế, sáng ngời sạch thấu, tràn ngập lực sinh mệnh vô tận.

"Vị trí nguyên soái này, ta sớm đã từ chức nhiều năm, không đảm đương nổi xưng hô này."

Tô Đường bị ông ta nhìn chằm chằm đến khỏi nói có bao nhiêu ghê tởm.

Cái gì gọi là ánh mắt hèn mọn, là đây!

"Tần Kiêu biết ông là loại người này không?"

Nhắc tới con trai mình, Tần Chí không chút nào để ý: "Ta có rất nhiều con trai, hắn chẳng qua chỉ là một đứa nổi bật nhất trong đó, nhưng gần đây ngược lại càng ngày càng không nghe lời."

Tô Đường nhướng mày, nghe đồn Tần lão nguyên soái giữ mình trong sạch, để tang vợ nhiều năm cũng không muốn tái hôn, đợi đến con trai duy nhất Tần Kiêu sau khi thành niên, thì rời khỏi vị trí nguyên soái.

"Xem ra nghe đồn cũng không thể coi là thật."

Bị người châm chọc mỉa mai, Tần Chí cũng không tức giận: "Nếu cô có thể cho ta đứa con trai càng mạnh hơn so với Tần Kiêu. Rất nhanh, cái vị trí này chính là của con trai chúng ta."

Tô Đường:......

Cô ghê tởm muốn nôn.

Tần Chí nhìn Tô Đường, thiêu đốt mãnh liệt nhất trong mắt đều không phải là tình dục, mà là khát vọng đối với sinh mệnh, khát vọng khỏe mạnh, thậm chí còn có khát vọng quyền thế.

Năm đó nếu không phải thân thể chống đỡ hết nổi, ông ta làm sao sẽ từ bỏ vị trí nguyên soái này sớm như vậy, những năm gần đây ông ta tìm vô số biện pháp, nhưng cuối cùng đều vô dụng.

Nghĩ vậy, trong mắt ông ta lóe lên vẻ lo lắng, đều do nữ nhân đáng chết kia. Nếu không phải vì bản thân, ông ta làm sao ngay cả tôn nghiêm cơ bản nhất của nam nhân cũng không có!

Tần Chí lúc trẻ vì bồi dưỡng ra một người nối nghiệp đủ tư cách, hay nói là con rối, ông ta tìm vô số nữ nhân, trong đó có nhân loại, cũng có thú nhân.

Mẹ Tần Kiêu là tộc Sư, con gái tộc Sư cả đời chỉ sinh một đứa con, đều là kiêu dũng thiện chiến, Tần Chí đã sớm nghe thấy, cuối cùng vì nghiệm chứng nên đã không từ thủ đoạn đoạt lấy con gái tộc Sư, cũng chính là mẹ Tần Kiêu.

Sau đó, cũng dùng hết các loại thủ đoạn thu thập các cô gái thuộc chủng tộc khác nhau, nhưng lần nọ ông ta rốt cuộc cũng gặp báo ứng, hạ thể hư hao, chung thân không dục, thậm chí bởi vì hạ thể bị hao tổn, tinh thần lực cũng bị thương nặng khó chữa, cuối cùng chỉ có thể từ nhiệm chức nguyên soái.

Vốn dĩ huỷ hoại tinh cầu Addis, cũng bởi vì nghe nói truyền thuyết về huyết thống Hoàng thất Addis. Đáng tiếc, nữ hoàng đáng chết kia tình nguyện tự bạo cũng không cho ông ta đụng chạm.

@_thapbatsonyeu_

Còn tưởng rằng cái tinh cầu này đã hoàn toàn biến mất, không nghĩ tới quanh co, trời cao vậy mà lại trả lại sinh cơ cho ông ta.

"Cô chỉ cần nghe lời, ta thậm chí có thể cho tinh cầu Addis tái hiện lại trên thế giới." Ông ta ánh mắt tham lam tiến lên, mắt thấy tay sắp chạm vào Tô Đường, trước mắt chợt lóe, một đạo kiếm quang từ trên trời giáng xuống.

Toàn bộ cánh tay theo tiếng rơi xuống, bởi vì tốc độ quá nhanh, Tần Chí thậm chí còn chưa kịp phản ứng.

Tô Đường giật giật môi, nhìn máu tươi trên người ông ta, mỉm cười nói: "Tần tiên sinh, con trai ngài đang đứng sau lưng ngài đấy."

Tần Chí sắc mặt đại biến, giống như không dám tin tưởng: "Mày tại sao lại ở đây!"

Ông ta vì để phòng ngừa vạn nhất, đã phái không ít người quấn lấy hắn, thậm chí sợ hắn đến cướp người nên càng hạ độc thủ, nhưng không nghĩ tới, hắn vẫn nhanh như vậy đã tìm đến đây.

"Đương nhiên là tới giết ông." Con ngươi màu đỏ tràn ngập thô bạo cùng đen tối, Tần Kiêu ngậm cười, giống như ác quỷ. Hắn vứt bỏ chủy thủ trong tay, rõ ràng không có sử dụng bất kỳ vũ khí gì, lại làm cho Tần Chí không có năng lực đánh trả.

Đây là đơn phương hành hạ đến chết, Tần Kiêu đã phát thú tính so với ngày thường càng hung tàn hơn, hắn một tay đem người xách lên, Tần Chí phản kháng với hắn mà nói căn bản không đáng chú ý.

"Tần Kiêu, mày đây là giết cha!"

Tần Kiêu gợi lên một nụ cười khát máu, hắn nói: "Ông không xứng làm cha tôi." Nói xong, một bàn tay khác......

Trong phòng vang lên tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt, Tần Kiêu thờ ơ, đem người chậm rãi xé ra từng chút.

Đúng vậy, xé ra.

Hắn xuống tay không nhanh, thậm chí cố ý kéo chậm tốc độ, máu tươi bắn đầy đất, trình độ máu tươi gần như max cấp, Tô Đường cũng nhịn không được muốn nôn, nhưng cô không dám.

Đây chính là nam chủ hóa thú, quỷ mới biết cô quay người lại có thể chịu kích thích gì hay không.

Cuối cùng Tần Chí bị chia làm hai nửa, thân hình cũng tùy tiện bị vứt trên mặt đất, sau đó liền thấy Tần Kiêu dẫm lên máu tươi, đi từng bước một đến trước mặt Tô Đường.

Nói thật, Tô Đường rất muốn chạy trốn, nhưng lý trí làm cô dừng hai chân.

"Tiểu Diệp nhi rất sợ?" Dưới khóe mắt bị bắn vài giọt máu tươi, so sánh với màu mắt ngọc lục bảo, có vẻ dị thường yêu dị tà khí.

Tô Đường nuốt nuốt nước miếng, khẩu thị tâm phi nói: "Không sợ."

Không khí ngay sau khi cô mở miệng bỗng biến đổi, Tần Kiêu nháy mắt sắc mặt phát lạnh: "Nói dối."

Chỉ hai chữ, lại làm Tô Đường sởn tóc gáy, cô ý thức được hiện tại cảm xúc Tần Kiêu không đúng, chỉ có thể thật cẩn thận nói: "Tôi đúng là sợ, nhưng bởi vì anh, khiến tôi không sợ nữa."

Tô Đường nói xong, không để ý người hắn đầy máu tươi, giang hai cánh tay, cứ như vậy gắt gao ôm eo hắn.

Nhưng mà, Tần Kiêu hóa thú lại không dễ lừa như vậy, hắn tùy ý cô gắt gao ôm mình, lúc sau mới nói: "Tuy rằng em còn gạt tôi, nhưng không sao......"

Nói đến một nửa, hắn duỗi tay khẽ vuốt mái tóc cô, trên tay hắn giống như trên mặt, cũng bị máu tươi bắn tới, khẽ vuốt như vậy, cũng đem máu tươi trên tay lau lên trên tóc cô.

Hắn cứ như vậy nhìn cô, bị một chút máu tươi ô nhiễm, làm dơ, nhưng khóe miệng lại dấy lên nụ cười khoái ý.

Tô Đường tâm tình phức tạp, cô đã từ hệ thống bên kia biết được toàn bộ thân thế của Tần Kiêu, đồng tình là có, nhưng bây giờ cô càng đồng tình bản thân hơn.

Tô Đường còn nhớ rõ lúc trước nữ chủ Tô Hoặc khi hắn hóa thú, chính là trực tiếp tặng mạng.

"Tần Kiêu, chúng ta rời đi trước có được không?"

Cục diện bế tắc này nhất định phải đánh vỡ, nhưng cô cũng không muốn chết.

Tần Kiêu: "Đi đâu."

Tô Đường nghĩ nghĩ, ma xui quỷ khiến nói: "Nhà tôi."

Khi con người gặp phải việc sợ hãi, luôn theo bản năng muốn chạy trốn về nhà, đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là hoàn cảnh quen thuộc, làm người an tâm hơn.

Tần Kiêu: "Tôi nhớ rõ lần trước em cự tuyệt tôi ở ngoài cửa, làm tôi đợi em một đêm."

Tư thế thu nợ nần muộn này làm Tô Đường cảm thấy đêm nay sẽ vô cùng gian nan.
————-
Thập Bát Sơn Yêu
Tra cha mới lên sàn chưa được 5' đã phải lĩnh cơm hộp rồi :v

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play