"Nhóc con, quả nhiên tôi vẫn thích cậu nhất."

Editor: Thập Bát Sơn Yêu.
—————————————

Sau khi cả người Tô Đường bị tàn phá, ban đêm ở trên Tinh tế võng lưu lại một cái bình luận như vầy.

—— Vương bát đản Tần Kiêu không phải là người!

Lúc trước việc phát sinh ở trên tinh cầu Tắc La cũng không có theo thời gian hạ thấp nhiệt độ, cho nên chờ đến khi ngôn luận này của Tô Đường phát ra, mạng lưới Tinh tế liền trực tiếp bạo.

—— Trời ơi, đây là tình huống như thế nào? Cách tin tức lần trước đã khoảng một tuần, cho nên đây là mạnh mẽ cầm tù trong truyền thuyết sao? Nhóc dẫn đường đáng thương rốt cuộc cũng được thả ra thở dốc?

—— Nhóc đáng thương, cô nói như vậy sẽ bị thao, chúc cô may mắn.

—— Chúc may mắn.

Tô Đường nhìn một đám bình luận phía dưới đều là chúc may mắn, sắc mặt đều nghệch ra!

Mà lúc này, kẻ khởi xướng lại ngoài ý muốn thức tỉnh một nhân cách khác, tiểu họa sĩ.

So sánh với đại lão nữ trang hung tàn, tiểu họa sĩ tương đương với tiểu thiên sứ, thiện lương lại đáng yêu, mấu chốt là đặc biệt am hiểu lòng người nha!

Nhân cách vừa thức tỉnh sẽ chiếm giữ phần lớn chủ đạo, giống như đại lão nữ trang hung tàn lúc trước, một khi mở miệng chính là muốn làm cô khô máu. Đợi đến khi nhân cách dung hợp xong, chủ nhân cách mới có thể chiếm thế thượng phong.

Mà hiện tại, Tô Đường nhìn nụ cười ấm áp kia, cả người đều tung bay.

"Nhóc con, ba ba sai rồi, lúc trước ba ba không nên mạt sát con, con tha thứ cho ba ba được không."

Kích động một cái, lời nói đều như lên trời.

Bởi vì tiểu họa sĩ tính cách cực tốt, Tô Đường thỉnh thoảng liền ăn chút tiện nghi trên miệng. Mà tiểu họa sĩ mỗi lần như vậy đều sẽ cười mỉm nhìn cô, mặc cho cô chơi đùa.

Trong nhiều nhân cách như vậy, Tô Đường thích nhất là cái này, cũng là rất luyến tiếc mạt sát cái này.

Nhân cách này lại lần nữa khôi phục, Tô Đường ác hướng sinh gan: "Nếu không, tôi mạt sát chủ nhân cách, về sau cậu chính là Tần Kiêu."

Hệ thống bị ngôn luận kinh thế hãi tục của cô dọa cho cả kinh khẽ run rẩy, lập tức nói: [ Cô như vậy sẽ bị thao.]

Tô Đường: "CMN, cậu câm miệng!"

Tiểu họa sĩ phụt một cái cười ra tiếng, hắn duỗi tay xoa xoa mái tóc của cô. Rõ ràng vẫn là gương mặt kia, nhưng lệ khí trên người lại biến mất không thấy.

"Đừng nháo."

Quá ôn nhu, Tô Đường nhịn không được lấy đầu cọ cọ tay hắn, sau đó đáng thương vô cùng nhìn hắn: "Nhóc con, chủ nhân cách quá khi dễ người, tôi đều sắp bị hắn ngược chết rồi."

Tiểu họa sĩ ôn nhu, thấy cô thật sự đáng thương, giống như làm ảo thuật lấy ra một khối bánh ngọt.

Tô Đường hai mắt đều sáng: "Cậu làm?"

Tiểu họa sĩ còn có một cái kỹ năng chính là biết làm bánh ngọt, vị tuy giống nhau, nhưng thắng ở điểm dụng tâm nha.

Tô Đường nâng bánh ngọt đem qua, tươi cười trên mặt lan thẳng tới đáy mắt. Bởi vì còn có chút suy yếu, cả người nhìn vào có vài phần nhu nhược.

Mà nụ cười này lại ngọt ngào giống như bánh ngọt trong tay cô, vừa mềm lại vừa thơm ngọt.

Tô Đường cầm lấy muỗng nhỏ, một bên ăn một bên phát ra tiếng cảm thán hạnh phúc:

"Nhóc con, quả nhiên tôi vẫn thích cậu nhất."

Tiểu họa sĩ rũ mắt nhìn đầu nhỏ lông xù xù kia, trên người vẫn tản ra hơi thở ấm áp, nhưng ánh mắt lại hơi hơi buồn bã: "Tôi cũng thích em."

Tô Đường giải quyết một cái bánh ngọt, lúc này mới bình tĩnh lại.

Nhân cách phụ lần lượt thức tỉnh, nhưng cùng chủ nhân cách dung hợp cũng cần thời gian một đêm, cô cũng không muốn gây ra hiểu lầm gì đó, thuận miệng liền nói một câu mệt mỏi.

Tiểu họa sĩ chưa nói cái gì, vẫn ôn nhu tươi cười: "Ân, ngày mai lại đến thăm em."

"Cậu cũng đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon." Tô Đường tươi cười, trong lòng cũng hiểu được ngày mai là không thể nào gặp được ' hắn '.

Quả nhiên sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, Tô Đường còn đang ngủ, có người liền phá cửa đi vào.

————Thập Bát Sơn Yêu————

Chăn đột nhiên bị xốc lên, Tô Đường lạnh khẽ run rẩy, mở mắt liền thấy mỗ Tần Diêm Vương âm trầm như đáy nồi.

Trong khoảng thời gian ở chung này, cô cũng không còn sợ hắn, chậm rì rì từ trên giường ngồi dậy: "Nguyên soái đại nhân, nam nữ thụ thụ bất thân, anh xông loạn vào phòng tôi như vậy, có phải có chút không tốt hay không."

Tần Kiêu sắc mặt cổ quái nhìn cô, sau đó lại đột nhiên nở nụ cười: "Không phải ba ba của tôi sao, làm sao bây giờ lại vội vã phủi sạch quan hệ rồi."

Tô Đường đang từ trên giường đi xuống, chợt nghe thấy ngữ điệu kỳ lạ không giống ngày thường này, cả kinh thiếu chút nữa té ngã.

Tô Đường trừng mắt, vô cùng không sợ chết nói: "Lời này không thể nói như vậy. Tiểu họa sĩ là người tốt, chúng tôi là đang đùa giỡn. Về phần ngài, tôi cũng không dám muốn có con trai lớn như vậy."

Tần Kiêu nghe vậy, liếm liếm đầu răng. Tên oắt con này nếu biết người nọ trong lòng chân chính nghĩ đến việc gì, sợ là so với ai khác sẽ chạy nhanh hơn đi.

Thôi, để cho cô nghĩ như vậy đi, tránh dọa đến cô.

"Ăn sáng?"

Tô Đường: "Cũng được, tôi đi thay quần áo."

Tô Đường còn tưởng rằng chờ cô rửa mặt xong, thay quần áo ra thì Tần Kiêu cũng đã rời đi, kết quả thấy đối phương còn ở trong phòng, vẻ mặt lập tức ' thụ sủng nhược kinh '.

"Nào dám làm phiền nguyên soái đại nhân chờ đợi loại người vô danh như tôi chứ."

Tần Kiêu liếc mắt nhìn cô một cái: "Nói tiếng người."

Tô Đường: "Tôi sợ ăn không tiêu, tôi có thể cự tuyệt cùng ngài dùng cơm chung không?"

Oắt con đúng là càng ngày càng lớn mật.

Tần Kiêu cười như không cười nhìn cô, sau đó vô tình cự tuyệt nói: "Không được."

Tô Đường cũng không kiên trì nữa.

Trong nhà ăn quân đội, hai người một trước một sau xuất hiện, làm nhà ăn vốn dĩ ồn ào lập tức trở nên yên tĩnh.

Tất cả mọi người dừng động tác trên tay, từng đôi mắt hiếu kỳ hận không thể xuyên thấu bọn họ.

Sau đó, liền nghe thấy mỗ nguyên soái lãnh khốc vô tình lạnh lùng nói: "Đều nhàn rỗi không có chuyện gì làm? Đợi lát nữa chạy 17 18 vòng xung quanh căn cứ đi."

Tiếng nói vừa dứt, trong nhà ăn lập tức một mảnh kêu rên.

Bát quái của Nguyên soái làm sao có thể tùy tiện nhìn thấy được?

Đương nhiên, kêu rên là kêu rên, nhưng vẫn muốn ăn dưa, nhưng mà không có to gan như trước đó thôi.

Tô Đường gọi một phần bữa sáng kiểu Trung Quốc, một bên uống sữa đậu nành, một bên nói với hắn: "Không nghĩ tới nguyên soái đại nhân còn rất bình dân nha."

Mặc dù là thời đại Tinh tế, giai cấp vẫn còn tồn tại. Giữa quý tộc và bình dân không thể vượt qua ranh giới. Nguyên soái và binh lính, đương nhiên cũng như vậy.

Tần Kiêu: "Tôi không để ý như vậy."

Tô Đường: "Nếu không để ý như vậy, ngài làm sao nhịn đến bây giờ cũng không hỏi tôi?"

Tốn công tốn sức đem cô mang về quân đội, lại gần như ngăn cả cô lui tới với bên ngoài. Mặc dù thiết bị kết nối cá nhân không bị tịch thu, nhưng như vậy thì sao, cô lại không ra khỏi đây được.

Tốc độ ăn của Tần Kiêu rất nhanh, không bao lâu bữa sáng trên bàn đã được giải quyết. Chờ ăn xong hắn mới nói: "Trước đó, tôi tương đối muốn hiểu rõ quan hệ của tôi và cô."

Bảy nhân cách thức tỉnh hai cái, hai cái đều có tình cảm đặc biệt với cô, đến nỗi còn lại mấy cái kia, hắn gần như không cần đoán cũng biết.

Oắt con cũng coi như có năng lực, gặp cứng đối cứng, nhưng nếu gặp được tiểu họa sĩ cái loại nhìn như ôn nhu này, liền giống như nhuyễn manh cùng cái gì đó.

Hừm..., hắn thật đúng là khá tò mò. Nếu có một ngày cô đối với hắn làm nũng thì sẽ có bộ dáng gì.

[ Đinh, giá trị hắc hóa giảm xuống 5%, giá trị hắc hóa hiện tại: 95%.]

Tô Đường ăn sáng được một nửa, đột nhiên nghe thấy âm thanh nhắc nhở, lập tức cảm động cùng hệ thống nói: "Cẩu tử, khẳng định là bởi vì tiểu họa sĩ của tôi thức tỉnh, đây là tình cảm chân chính nha."

———————-
Thập Bát Sơn Yêu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play