"Lần đầu tiên tôi mới biết thân thủ người giám hộ thật lợi hại nha."
👾Editor: Thập Bát Sơn Yêu 👾
Xem mà hong thả sao là ta dỗi á :<
——————————
Qua một đêm lửa ở Hộ Lý Viện đã sớm được dập, nhưng lại có không ít phần tử táo bạo chạy thoát. Hộ Lý Viện nháo thành một đoàn, ai cũng không chú ý tới có người rời đi lại trở về.
Tần Kiêu lười nhác nghiêng người dựa trên cửa xe nhìn Tô Đường thuần thục bò lên trên tường vây, tốc độ kia làm hắn nheo lại hai tròng mắt.
Người dẫn đường nhỏ xinh yếu đuối, cảm giác đau thần kinh so với người bình thường cũng cao hơn mấy lần. Phần lớn người dẫn đường đều làm văn chức, thậm chí được nuôi dưỡng ở nhà. Phải biết rằng người dẫn đường số lượng có hạn, mà lính gác bọn họ lại nhiều gấp đôi. Vì thế mỗi năm Liên Bang đều sẽ bỏ vốn to trợ cấp cho người dẫn đường.
Vậy mà ở dưới hoàn cảnh này, người giám hộ thân ái của hắn lại luyện được một thân công phu tốt như thế.
Hắn xuất thân từ quân đội, một cái động tác nhỏ cũng có thể làm hắn hiểu rõ không ít chuyện. Ví dụ như lực cánh tay leo lên của cô, ví dụ như sức bật thả người xuống phía dưới. Hơn nữa cô lấy sức của một người, chẳng những làm hư tất cả giám sát của Hộ Lý Viện, thậm chí còn có thể làm Hộ Lý Viện loạn cả một đêm.
Năng lực này nếu không thể để cho hắn sử dụng, vậy cô cũng chỉ có một kết cục.
Tô Đường làm như vậy cũng không sợ bị người theo dõi, cô cõng ba lô ẩn nấp ở Hộ Lý Viện. Thừa dịp trật tự còn chưa khôi phục, đem thuốc đút cho những người bệnh đó.
Nhưng lúc đến phiên Nghiêm Phong lại có chút phiền toái nhỏ, Hộ Lý Viện tuy loạn, nhưng nơi này của hắn ta lại có người trông giữ.
Cuối cùng, vẫn là trị liệu sư vật lý của Nghiêm Phong chú ý tới cô.
Trị liệu sư đưa ánh mắt nghi hoặc, khó hiểu nhìn cô. Tô Đường không nói hai lời trực tiếp tiến lên câu lấy cổ cậu ta.
"Anh trai lớn lên đẹp như vậy, thật muốn mang về nhốt lại."
Tô Đường sắc khí tràn đầy nói, trị liệu sư mặt không biểu tình: "Tô tiểu thư, tuy rằng tôi là nam, nhưng hai người dẫn đường không có tương lai."
Nói xong, cảm giác trong ngực nhét cái gì, ánh mắt cậu ta ngẩn ra. Trùng hợp lúc này Tô Đường lại đem người đẩy đến vách tường.
Từ xa nhìn lại tư thế hai người vô cùng ái muội, Tô Đường cười đến vẻ mặt đào hoa: "Không biết nên làm như thế nào, vậy thì gọi điện thoại hỏi nguyên soái của anh đi."
Không phải vào không được, chỉ là cô ngại phiền toái. Lăn lộn một đêm, Tô Đường cực kỳ buồn ngủ.
Dùng thuốc này không có nghĩa sẽ khỏi hẳn, còn cần phải trị liệu tinh thần.
Tô Đường nghỉ ngơi một ngày, lúc này mới bắt đầu hành động. Nhưng vì không để người khác chú ý, cô một ngày chỉ trị liệu một người.
Người đầu tiên đương nhiên là Tiểu Mật Phong , rốt cuộc cô ấy cũng đã cứu cô vài lần, mặc dù đều là vô tình. Tiểu Mật Phong trúng độc không lâu, khôi phục cũng tốt đẹp, đột nhiên thức tỉnh, cũng không lộ ra dấu vết gì.
Đoạn thời gian mặc dù cô ấy mơ màng hồ đồ nhưng vẫn có ký ức, cô ấy nhìn Tô Đường, giật mình ngẩn ra, mới ách tiếng nói: "Cảm ơn."
Trên mặt Tiểu Mật Phong không còn vẻ ngốc bạch ngọt, một đôi con ngươi xanh ngọc thạch tràn ngập tức giận, nhưng rốt cuộc vẫn nhịn xuống.
Tô Đường vỗ vỗ bả vai cô ấy, không nói nhiều lời an ủi, ngược lại đem thế cục phân tích, nói trong khoảng thời gian này cần cô ấy phối hợp.
Tiểu Mật Phong: "Không thành vấn đề."
Lời nói là như vậy, nhưng khi cô ấy lại lần nữa nhìn thấy nguyên soái, cả người đều choáng váng.
Cô ấy mặc dù nhớ rõ lúc nguyên soái xuất hiện, nhưng khi đó tâm trí cô ấy không được đầy đủ, không biết sợ hãi. Nhưng hiện tại đừng nói cô ấy phối hợp, chỉ đứng gần chân cũng đã mềm nhũn.
———— Thập Bát Sơn Yêu————
Tô Đường thở dài, ghé vào bên tai cô ấy nói mấy câu, sau đó trốn dưới bóng cây trong vườn.
Tần Kiêu biết Tô Đường đang giả điên, rất có hứng thú đi lên trước. Cách lần trước hắn tới đã hơn nửa tháng, trong lúc này Tô Đường đã đút xong thuốc, phần lớn người đã thanh tỉnh.
Cô chậm chạp không động thủ, chính là chờ Tần Kiêu.
Viện trưởng vẫn như lần trước, một tay cầm khăn tay, nơm nớp lo sợ đi theo bên cạnh Tần Kiêu. Sau đó còn không đợi ông ta mở miệng nịnh nọt, liền thấy tiểu dẫn đường trừng mắt, tức giận bừng bừng nói: "Tiểu ca ca của ta đâu! Ngươi cái lão yêu phu này, ngươi đem hắn mang đi đâu!"
Khi nói chuyện, cũng không biết cô lấy nhánh cây ở nơi nào nhắm ngay viện trưởng, không nói hai lời trực tiếp đâm lên mặt.
Nhánh cây đâm trên mặt viện trưởng liền chảy ra máu đỏ tươi, chói mắt cực kỳ, cũng làm cho viện trưởng không còn sót lại một chút hình tượng trung thực nào.
Ông ta giận tím mặt, chỉ vào bảo vệ một bên còn chưa hoàn hồn thét to: "Còn không mau bắt người lại!"
Tô Đường thừa dịp cơ hội này, nghiêng người một cái trực tiếp vọt đến bên người Tần Kiêu.
Ba giây đồng hồ, Tô Đường gỡ xuống sung lục bên hông Tần Kiêu, khí thế kinh người, động tác liền mạch lưu loát.
Ầm một tiếng.
Viện trưởng giữa mày trúng đạn, máu tươi theo gương mặt chậm rãi chảy xuống, người cũng ngã xuống.
Một màn bất ngờ này xảy ra, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, chỉ có Tần Kiêu nhướng mày.
Tô Đường không có đem súng trả cho hắn, mà là thuận thế nổ súng với mấy tên bảo vệ kịp thời phản ứng.
Cô vừa động thủ, mặt khác hơn hai mươi người lính gác được chữa khỏi cũng đồng thời động thủ. Rất nhanh tất cả bảo vệ đều chết, Hộ Lý Viện cũng nhiễm một tầng máu tươi.
Trước sau không đến năm phút, đây là đã sớm có chủ mưu.
Tần Kiêu huýt sáo một cái, nghiền ngẫm nhìn người nào đó. "Lần đầu tiên tôi mới biết thân thủ người giám hộ thật lợi hại nha."
Tô Đường dẫm lên máu tươi, thấy hai gã quân cận vệ đứng trước mặt cô, vẻ mặt cảnh giác.
"Yên tâm, tôi còn đang cần nguyên soái giải quyết tốt hậu quả." Nói xong, cô đem súng lục ném qua.
Tần Kiêu tiếp nhận súng lục, thưởng thức một chút. Bên trong tổng cộng có hai mươi viên đạn, cô bắn không trượt một phát nào.
Thân thủ này nếu đặt ở trong quân đội, cũng là người xuất sắc.
"Hình như tôi còn chưa có đưa lễ gặp mặt cho hoa ăn thịt người tiểu thư."
Hắn liếm liếm đầu răng, tay vừa chuyển, lại đem súng lục một lần nữa ném trở về, "Cho cô."
Tô Đường cầm súng, hừm.. một tiếng: "Chỉ có một khẩu súng? Nếu không ngài lại thuận tay đưa ít đạn. Nhưng đừng khi dễ tôi không biết, tôi nghe nói súng của nguyên soái có tính chất đặc biệt, viên đạn này trên thị trường không mua được."
Tần Kiêu vẻ mặt bây giờ mới rõ, lộ ra một nụ cười cực kỳ vô hại: "A, ra vậy, vậy chỉ có thể chờ lần sau chúng ta gặp mặt."
Rốt cuộc vẫn là dựa vào khẩu súng này để hẹn lần sau gặp mặt, Tô Đường cũng không ghét bỏ, đem súng thu lại, sau đó nói: "Đúng rồi, ngài có thể tôi mượn một chiếc xe không?"
Tần Kiêu rất có hứng thú: "Muốn làm cái gì?"
Tô Đường: "Muốn về nhà tắm rửa một cái, Tần nguyên soái muốn đi không?"
Tô Đường mỉm cười nheo hai tròng mắt, cả người giống như tiểu hồ ly giảo hoạt, trong miệng nói ra lời mời, nhưng tư thế lại cực kỳ giống muốn đem con mồi lừa gạt vào trong động tiểu hung thú.
Khoan hãy nói, bộ dáng này của Tô Đường lại đặc biệt phù hợp với khẩu vị của Tần Kiêu.
Xinh đẹp lại nguy hiểm, làm người khác nhịn không được muốn khiêu chiến.
Một đời này Tô Đường tên gọi là Tô Diệp, là một cô nhi, người trước ôn nhu, sau lưng lại là đóa hoa ăn thịt người. Cô tự mình đem thiết lập duy trì lúc trước xé toạc ra, không do dự chút nào lộ ra một màn nguy hiểm này, chính là vì sau này cho chuyện đó thêm nhiệt, dọa tới ai đó.
"Cẩu tử, đem tin tức người kia ở tinh cầu Tắc La nói cho tôi."
Mặc dù lúc trước Tô Đường hoàn thành nhiệm vụ, nhưng những việc ngoại trừ nhiệm vụ ra, từ trước đến nay cô lại không có hứng thú.
Cô cũng biết được đại khái một ít việc, ví dụ như thân phận Tô Diệp này, chính là em gái pháo hôi của nữ chủ. Loại người mưu toan bò lên giường, lại bị đâm chết.
Sau đó cách đây không lâu, cô lại biết nhà bào chế thuốc ở tinh cầu Tắc La chính là nữ chủ chân chính của thế giới này.
———————
Thập Bát Sơn Yêu.
Ta mới edit lại bìa truyện nè, xinh cực~ Bây giờ mời mọi người chiêm ngưỡng ảnh bìaaa