"Hoắc Phi, đừng quên thân phận của ngươi!"

👾 Editor: Thập Bát Sơn Yêu 👾
Còn 3 chương là hết vị diện này rồi~
—————————————

Tô Đường ở bệnh viện một đoạn thời gian, sau khi chờ thân thể ổn định liền rời khỏi thành phố A.

Trong khoảng thời gian này Tô Đường không có phát sóng trực tiếp, Weibo cũng rất ít phát. Rốt cuộc khi trở lại nhà cũ, làm lại nghề cũ, cô cầm lấy điện thoại bắt đầu quay video.

Trời đông giá rét qua đi, xuân ý dần dần ló đầu.

Lần này Tô Đường tính làm cá, vì thế cô cầm lấy cần câu đi đến bờ sông.

"Các tiểu khả ái buổi sáng tốt lành, hôm nay chúng ta làm cá quế chiên xù, hiện tại trước tiên phải câu cá."

Ngay từ đầu phát sóng trực tiếp phong cách vẫn rất bình thường, nhưng theo Ngư Nhi đi câu, phong cách liền không đúng rồi.

Tô Đường: "Cá này quá nhỏ, còn chưa đủ nhét kẽ răng, chúng ta ném đi."

"A, chưa bao giờ thấy con cá xấu như vậy, không thể làm cay đôi mắt tiểu khả ái của chúng ta, ném đi."

"Cá này...... A, lớn lên đáng yêu như vậy, rất thích hợp bị ăn, vậy bắt nó đi."

Tô Đường mang theo cá trở về, fans trong phòng phát sóng trực tiếp lại muốn điên rồi.

「 Cá: Như thế nào cũng không nghĩ tới, có một ngày ta vì quá đẹp mà bị ăn. 」

「 Đừng nói nữa, đầu năm nay ăn cá đều phải xem nhan sắc, chúng ta lớn lên xấu vậy phải làm sao bây giờ! 」

「 Ngư Ngư thân thể không tốt, cần dưỡng thân thể nhiều hơn nha, đừng khiến bản thân mệt mỏi. 」

Đương nhiên cũng có người nhắc tới Hoắc Phi, nhưng đều bị Tô Đường làm lơ đi.

Cá quế chiên xù cần chú ý một cái ngoài cháy trong mềm, Tô Đường là tay nghề lão luyện, giết cá bày tạo hình, thả xuống chảo dầu vớt lên. Một cái hình thức ban đầu xuất hiện, chờ tất cả sẵn sàng, cuối cùng xối nước kho nóng hổi lên trên, rất nhanh cá quế đã có một đường màu sắc da cam, vậy là đã làm xong.

Tô Đường đang định nhấm nháp, kết quả cửa nhà cũ đã lâu không có khách ghé thăm đột nhiên mở ra.

Nhìn Hoắc Phi không mời mà đến, Tô Đường lâm vào trầm mặc.

Hoắc Phi vậy mà lại rất tự nhiên, nơi này hắn đã sống ba năm, mặc dù đã lâu không trở về, nhưng quen thuộc vẫn là quen thuộc.

Hắn nhìn phát sóng trực tiếp, cố ý hỏi: "Bảo bảo, anh không quấy rầy em chứ."

Lạnh nhạt thay đổi ngữ điệu, Hoắc Phi vẻ mặt vô hại nhìn cô.

————— Thập Bát Sơn Yêu————

Tô Đường khóe miệng hơi rút, bảo bảo là cái xưng hô quỷ gì?

Tô Đường trầm mặc, phát sóng trực tiếp lại rất náo nhiệt.

「 Oa, quả nhiên là Mèo thích ăn Tiểu Ngư Nhi. Xem đi, cá vừa mới làm xong, Miêu nhi đã nghe mùi tanh chạy tới. 」

「 Trời ơi, tôi là nhân viên Hoắc thị, may mắn gặp qua Hoắc tổng vài lần. Vị kia có tiếng lạnh như băng sương, người sống chớ đến gần! Đây là tình huống như thế nào? Tôi đang nằm mơ sao? Đây là Hoắc tổng? 」

「 Người trước bá đạo tổng tài, người sau chó con, ba ba Hoắc của chúng ta vậy mà còn có hai gương mặt! 」

Khác với Hoắc Phi nhiệt tình, Tô Đường lại cực kỳ vô tình: "Hoắc tiên sinh, chúng ta không thân."

Hoắc Phi vẻ mặt bi thương, không nóng không lạnh ngồi bên cạnh Tô Đường. Đôi môi từ trước đến nay rất đẹp, giờ phút này có chút đáng thương rũ xuống.

Tô Đường xem bình luận của fans phía dưới, đã nhìn không nổi nữa rồi.

「 Trời ơi, ba ba Hoắc của chúng ta vậy mà lại có chút...... Manh, che ngực. Mẹ ơi con nhìn thấy tình yêu. 」

「 Không được, tôi không đồng ý! Tuy Hoắc tổng lớn lên vừa đẹp trai vừa có tiền, lại có khí phách, nhưng mà! Tiểu Ngư Nhi vẫn là của tôi! 」

Trên núi có mèo hoang, có lẽ là nghe mùi tanh, lại theo cửa sổ nhỏ nhảy vào. Tô Đường nhìn mèo con mập mạp, hai tròng mắt lập tức phát sáng.

Vì thế fans xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, tất cả đều cười ha ha.

「 Hoắc tổng: Như thế nào cũng không nghĩ tới, có một ngày tình địch của tôi sẽ là một con mèo. 」

「 Oh, ông bạn già của ta! Đây là tình tay ba có một không hai nha! 」

Làn đạn của fans trở nên điên cuồng, bên kia Hoắc Phi mặt đầy sát khí nhìn mèo hoang. Nhưng trước mặt Tô Đường, hắn chỉ có thể chịu đựng.

"Bảo bảo, đây là mèo hoang trong núi, trên người sợ là sẽ không sạch sẽ, em đưa anh, anh đưa nó đi tắm rửa một cái."

Tô Đường liếc mắt nhìn hắn, hắn muốn đánh chủ ý gì chẳng lẽ cô đoán không được?

"Không cần."

Mèo hoang cũng không phải là mèo cảnh, làm một con mèo hoang trong núi đôi khi quá sạch sẽ ngược lại sẽ làm giảm sức đề kháng của nó,đột nhiên tắm rửa, rất có khả năng sẽ làm nó sinh bệnh. Nhưng lời này Tô Đường cũng không tính nói tỉ mỉ, cô nhìn thời gian phát sóng trực tiếp hôm nay không khác lắm. Không màng fans kêu rên, trực tiếp đóng phát sóng trực tiếp.

Cô cùng Hoắc Phi không có gì để nói, tình huống hiện tại như này đã rất tốt rồi.

Tô Đường tùy ý ăn chút gì đó, đang định ngủ trưa, kết quả hệ thống đột nhiên nói: [ Đường Đường, bà nội Hoắc mang theo người đuổi tới nơi này.]

Tô Đường dừng bước chân, Hoắc Phi chú ý đến. Hắn khẩn trương tiến lên, cho rằng thân thể cô lại không khoẻ.

"Làm sao vậy, có phải thân thể lại không thoải mái không? Bệnh viện không tốt sao, em nói em ra viện làm gì. Đi, bây giờ chúng ta lập tức trở về......"

Hắn lải nhải nói rất nhiều, nửa là tức giận nửa là bá đạo, nhưng đôi tay đang đỡ cô lại run lên nhè nhẹ.

Tô Đường thở dài, thuận miệng tìm cái cớ, "Tôi chỉ là đã quên còn chưa rửa chén."

Hoắc Phi: "Anh rửa!"

Lúc bà nội Hoắc đến, nhìn thấy cháu trai mình đang rửa chén cho người ta, sắc mặt lập tức xanh mét.

"Hoắc Phi!"

Động tác rửa chén của Hoắc Phi không có nửa điểm tạm dừng, từ đầu tới cuối cũng không ngẩng đầu, chờ rửa xong cái chén cuối cùng, lúc này mới lười nhác ngẩng đầu lên: "Ngài có việc?"

Bà nội Hoắc không thích nhất là thái độ này của hắn.

Thiếu gia Hoắc thị trước mặt người ngoài luôn cao lãnh quý khí, nhưng trước mặt bà ta từ trước đến nay đều là một bộ dáng lười nhác không ra gì.

Nếu không phải con trai đã chết, bà ta cũng không muốn đem hắn trở về!

"Hoắc Phi, đừng quên thân phận của ngươi!"

Hoắc Phi nheo lại hai tròng mắt, cười như không cười nhìn bà ta: "Mong ngài chỉ cho con đường sáng, thân phận của tôi là gì?"

Lúc trước mất trí nhớ nhưng không có nghĩa hiện tại hắn vẫn còn mất trí nhớ. Ngày trước chậm chạp không động đến bà ta, cũng không phải bởi vì có mối quan hệ huyết thống với bà ta.

Hắn luôn nhớ kỹ lúc trước bà ta làm khó mẹ mình như thế nào, cũng luôn nhớ kỹ nếu không phải bà ta lạnh nhạt làm lơ, thuộc hạ cũng không dám bỏ qua nhiệm vụ, hại hắn bị bắt cóc thiếu chút nữa mất mạng.

Nhưng hắn vẫn muốn cảm ơn bà ta, nếu không hắn cũng sẽ không gặp được Tiểu Ngư Nhi.

Bà nội Hoắc nhìn hắn, một đôi mắt tử khí trầm trầm không có chút tình cảm nào.

Đứa cháu trai này lớn lên quá giống người mẹ tiện nghi kia của hắn, không có điểm nào làm bà ta vừa lòng.

"Hoắc Phi, nếu ngươi ở lại đây, tài sản sở hữu Hoắc thị sẽ không có liên quan tới ngươi nữa."

Hoắc Phi xuy một tiếng, nghĩ rằng hắn vẫn là hắn của một năm trước?

Đó là một năm trước, hắn cũng không hiếm lạ đồ của Hoắc thị, nếu không phải Tiểu Ngư Nhi đột nhiên trở mặt, làm hắn mất lý trí, cuối cùng còn giận dỗi bỏ đi thì hắn cũng sẽ không cần cái gì mà Hoắc thị.

"Được, ngài thu hồi đi."

Chỉ cần bà ta có thể thu trở về, cho Hoắc thị làm nhanh công việc hai năm, hắn cũng không phải làm không công.

Phía sau bà nội Hoắc có không ít vệ sĩ, rõ ràng người tới không có ý tốt, cũng không phải Hoắc Phi nói mấy câu là có thể tống cổ.

Vì đề phòng vạn nhất, Tô Đường trộm mở điện thoại ra phát sóng trực tiếp. Đương nhiên cô cũng  không có trắng trợn táo bạo đem màn hình nhắm thẳng bất luận kẻ nào.

Thần sắc bà nội Hoắc âm lãnh, nhìn Khương Ngư, thanh âm khắc nghiệt giống như lão vu bà: "Hoắc Phi, ngươi cảm thấy mình có thể bảo vệ được cô ta sao?"

Lời này vừa nói ra, Hoắc Phi đột nhiên ngẩng đầu, hắn nhìn chằm chằm bà nội Hoắc, trong mắt nồng đậm sát khí: "Bà dám."

Bà nội Hoắc giống như nghe được chuyện cười. Lúc trước bà ta dám phí thời gian với mẹ hắn thì bây giờ cũng dám phí thời gian với cô gái tiểu thôn này.

————————
Thập Bát Sơn Yêu
Ngứa tay qua nên ngoi lên up cho mọi người á~
Lịch đăng của ta không cố định đâu, edit xong 1 vị diện thì mới có máu đăng nhiều, còn không là ăng từ từ à~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play