" Vô hại, giống như chó con vậy. "
👾 Editor: Thập Bát Sơn Yêu 👾
———————————
[ Đinh, giá trị hắc hóa giảm xuống 30%, giá trị hắc hóa hiện tại: 65%.]
[ Đinh, giá trị hắc hóa giảm xuống 20%, giá trị hắc hóa hiện tại: 45%.]
[ Đinh, giá trị hắc hóa giảm xuống 10%, giá trị hắc hóa hiện tại: 35%.]
Trong đầu liên tục vang lên thông báo khiến Tô Đường miễn cưỡng mở hai mắt, cô nhìn phòng bệnh quen thuộc trước mắt, lần này vậy mà yên tĩnh lại.
Nói thật ra, nếu không phải vì chế tạo chút ngược, cô cũng sẽ không kéo thân thể ốm yếu này rời đi, quá tội.
Tô Đường chớp chớp mắt, lần này lại không biết đã ngủ bao lâu, yết hầu có chút khát, đang định đứng lên, kết quả một đôi tay hữu lực đã đỡ cô dậy.
Tô Đường ghé mắt, nhìn nam chủ từ trước đến nay khí tràng cường đại, giờ phút này lại giống như một chú chó đáng thương bị vứt bỏ, chợt cảm thấy rất thú vị.
Hoắc Phi biết mình làm sai, rất nhiều việc hắn đã cho người điều tra một lần nữa, nhưng bất kể chân tướng như thế nào, hắn đều đã tổn thương cô.
Hắn không có cách nào tha thứ cho chính mình, cho nên lời xin lỗi cũng không chịu nói, chỉ có thể tay chân luống cuống đứng bên cạnh cô.
Bộ dáng này cực kỳ giống hắn lúc trước, mỗi lần làm sai việc gì liền đưa mắt trông mong nhìn cô.
Vô hại, giống như chó con vậy.
"Khát nước sao, anh đi rót nước cho em."
Hắn nói, cầm gối mềm lót ở dưới thân cô, động tác cẩn thận từng li từng tí như đối với bảo vật.
Tô Đường dựa vào đầu giường, cũng không cự tuyệt, nhưng ngữ khí lại rất lạnh nhạt: "Cảm ơn."
Cô xa cách hắn, nhưng ở trong mắt Hoắc Phi cũng không tính là cái gì, ít nhất cô còn nguyện ý phản ứng mình.
Hoắc Phi vui mừng chạy đi rót nước cho cô, sau đó lại nói: "Nước có chút nóng, em uống chậm một chút."
Lần này Tô Đường không để ý đến hắn, cô an tĩnh uống nước, bởi vì trên mặt không trang điểm, khuôn mặt hiện ra da thịt tái nhợt.
Hoắc Phi trong lòng hỏng rồi, hận không thể đem thời gian đảo ngược, đánh chết mình đêm đó.
Phòng bệnh yên tĩnh, Hoắc Phi cũng không cảm thấy nhàm chán, hắn không chớp mắt nhìn Tô Đường, giống như một đứa nhóc đáng thương phạm sai lầm đang cầu tha thứ .
Thấy Tô Đường muốn bỏ ly xuống, hắn liền nhận lấy ly nước.
"Tiểu Ngư Nhi, em còn muốn ăn cái gì không? Muốn ăn táo sao hay là ăn cam? Còn có, thân thể có chỗ nào không khoẻ không? Có muốn tìm bác sĩ đến xem hay không?"
Thái độ thay đổi 180 độ, giờ phút này Hoắc Phi nếu có cái đuôi, khẳng định là đang vui mừng vẫy qua vẫy lại.
Lúc trước Hoắc Phi không có lạnh lùng, không có bệnh trạng, hắn nhiệt tình, rộng rãi. Mấu chốt còn rất ấm áp, mỗi lần nhìn đều khiến Tô Đường cảm thấy giống như tiểu thiên sứ.
Lại nghĩ đến lúc trước bản thân tạo nghiệt, đem một tiểu thiên sứ sống sờ sờ bức đến hắc hóa, Tô Đường cũng cảm thấy mình có tội.
Đương nhiên, trong lòng nghĩ như vậy nhưng trên mặt lại rất lạnh nhạt.
Đã đến nước này, thiết lập cũng không thể sụp đổ.
Huống chi nhiệm vụ còn chưa hoàn thành đâu!
————Thập Bát Sơn Yêu————
"Tôi muốn nghỉ ngơi một lát, Hoắc tiên sinh có thể rời đi không?"
Cô từ đầu tới cuối cũng không liếc hắn một cái, trái tim Hoắc Phi đau xót, trên mặt lại nói: "Tiểu Ngư Nhi vừa mới tỉnh lại, bác sĩ nói ngủ quá nhiều cũng không tốt, nếu không......"
Hắn nghĩ nghĩ. "Anh đẩy em ra ngoài phơi phơi nắng nhé?"
Tô Đường quét mắt ra ngoài cửa sổ.
"Hoắc tiên sinh xác định là đẩy tôi ra ngoài phơi nắng, chứ không phải đẩy tôi ra ngoài gặp mưa?"
Hoắc Phi sửng sốt, cuống quít nhìn ra ngoài cửa sổ, nào có tinh không vạn lí, rõ ràng là tuyết lớn đầy trời.
"..."
Vì có thể ở lại nên hắn hoảng hốt nói bừa, căn bản không có nhìn bên ngoài cửa sổ.
Nhưng Hoắc Phi cũng không xấu hổ, ngược lại cười tủm tỉm nói: " Vậy anh bồi Tiểu Ngư Nhi xem tuyết."
Hắn nói xong lời cuối cùng, thanh âm nho nhỏ: "Đã rất lâu không có người cùng anh xem tuyết."
Lời này không ngoài dự liệu rơi vào trong tai Tô Đường. Lần này cô không có tỏ ra lạnh nhạt, ghé mắt nhìn hắn một cái. Cái liếc mắt này giống như cho hắn thêm dũng khí.
"Tiểu Ngư Nhi, anh rất nhớ em."
Thanh âm của hắn trầm thấp, mang theo vài phần khắc chế cùng nhẫn nại, cuối cùng ôm cô vào trong ngực.
Hoắc Phi thật sự dùng rất nhiều sức, nhưng lại sợ làm đau cô, cuối cùng chỉ có thể căng chặt cánh tay mình.
Đây là một cái ôm đến trễ gần hai năm, Hoắc Phi luyến tiếc buông ra, tất cả đau xót của hắn giống như trong nháy mắt đã được chữa khỏi.
Chỉ cần Tiểu Ngư Nhi của hắn có thể trở về.
Cái ôm này duy trì không lâu, Tô Đường chớp hai tròng mắt khô khốc, cuối cùng lựa chọn đẩy hắn ra.
Tô Đường không dùng nhiều sức, nhưng Hoắc Phi lại suy sụp buông tay ra, hắn biết bản thân đã làm sai rất nhiều chuyện.
Lời xin lỗi đến bên miệng cũng chậm chạp nói không nên lời, cứ như vậy ảm đạm đứng ở trước giường bệnh không nhúc nhích.
Cuối cùng, vẫn là Tô Đường bất đắc dĩ: "Hoắc tiên sinh, Hoắc tổng ngài hẳn là rất bận, tôi không dám làm chậm trễ thời gian của ngài."
Cô đây là muốn tiễn khách, nhưng Hoắc Phi lại không có ý định rời đi.
Từ khi phát hiện lúc trước mình hiểu lầm cô, hiện tại mỗi một phút mỗi một giây hắn đều không muốn rời khỏi cô.
Nhưng mà, giây tiếp theo lời Tô Đường nói lại làm hắn dao động.
"Hoắc tiên sinh, anh như vậy làm tôi rất khó xử."
Cô gái nhỏ ánh mắt ướt át, nói chuyện cũng mềm mềm mại mại, chỉ là biểu tình căng chặt, tự nhiên nói ra lời không chào đón đón với hắn.
Hoắc Phi thất bại cúi đầu, lúc này điện thoại lại vang lên. Hắn do dự một lúc, cuối cùng nói với Tô Đường: "Tiểu Ngư Nhi, anh đi nghe điện thoại, rất nhanh sẽ quay lại."
Dứt lời, Hoắc Phi liền rời khỏi phòng bệnh.
Khác với lúc ở trong phòng bệnh, giờ phút này Hoắc Phi đã khôi phục lại bộ dạng lạnh lẽo người sống chớ đến gần.
Hắn nghe điện thoại, lại nghe thấy trợ lý nói: "Hoắc tổng, trên mạng có người bôi đen Khương tiểu thư, có muốn xử lý không?"
Biểu tình trong mắt trở nên u ám không rõ, môi mỏng của Hoắc Phi hé mở: "Tôi sẽ đích thân xử lý."
Nghe điện thoại xong, hắn mới nghĩ đến hiện tại mình còn không thể bảo vệ cô thật tốt. Chờ hắn đem tất cả rác rưởi xử lý xong, mới có thể bắt đầu chống lên một vùng trời, khiến cô vô ưu vô lo.
Trong phòng bệnh, Tô Đường yên tĩnh nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, cô rất đẹp, nhưng so sánh với sự hoạt bát trước kia lại giống như mất đi linh hồn, giống như búp bê tinh xảo mặc cho người ta định đoạt.
Trong lòng Hoắc Phi cảm thấy đắng chát, miễn cưỡng nở một nụ cười tươi tiến lên trước.
"Tiểu Ngư Nhi, công ty còn có chút việc, đợi lát nữa anh lại bồi em được không? Buổi tối em muốn ăn cái gì, anh mang đến cho em?"
Dứt lời, lại không thấy cô trả lời, hắn lần nữa tiến lên, lại phát hiện nhân nhi lúc trước loá mắt như tinh quang bây giờ lại giống như minh châu phủ bụi trần, ảm đạm khiến tim người khác đau nhói.
Hoắc Phi biết rõ phần lớn nguyên nhân đều tại hắn, nhưng hối hận, tự trách đã vô dụng, chỉ có thể dùng quãng đời còn lại chậm rãi hoàn lại.
"Tiểu Ngư Nhi......"
Lần này Tô Đường mở miệng, cô ngắt lời nói: "Hoắc Phi."
Hoắc Phi: "Em nói đi."
Tô Đường: "Anh có thể buông tha tôi được không?"
Nghe vậy Hoắc Phi nhắm mắt lại, đem buồn bã ở đáy mắt giấu đi.
"Không có khả năng."
Đánh hắn, mắng hắn cũng thế, đó là hận. Hắn cũng sẽ không buông tay.
"Anh xử lý xong một ít việc sẽ qua đây."
Ném xuống những lời này, hắn cũng không chờ cô mở miệng, đóng cửa rời đi.
Hắn vừa đi, Tô Đường vẻ mặt phiền muộn nói với hệ thống: "Cũng không biết khi nào tôi mới có thể ăn thịt nướng."
Một lát sau, Tô Đường lại nói tiếp: "Cẩu tử, cậu nhìn tuyết này có giống kẹo bông gòn ngọt ngào không? Oh, còn có vị đường ngọt trên vỏ bánh mì nữa."
Đúng vậy, Hoắc Phi nhìn thấy vẻ mặt ảm đạm của Tô Đường, cũng không phải là do bệnh tình. Mà thuần túy là do cô không được ăn ngon.
——————————
Thập Bát Sơn Yêu.