👾 Editor: Thập Bát Sơn Yêu. 👾
————————————
Lần đầu chiếu nên rất náo nhiệt, Tô Đường cũng lên sân khấu hát, cô mang mặt nạ cũng khiến cho không ít người chú ý.
Lần đầu chiếu nên các diễn viên của bộ phim đều tụ tập, 《 Quân Vương 》 diễn vai nam chính là ảnh đế, nữ chính là hoa đán, những nhân vật nữ hai nam hai đều là tiểu hoa đán mới nổi.
Tô Đường làm một người mới, lúc hát cũng được chú ý một chút.
Vốn hát xong Tô Đường có thể đi, kết quả vừa mới xuống sân khấu, liền thấy hai cô gái chạy tới chỗ cô.
Hai người bọn họ một người cầm rượu, một người khác cầm sữa, cười tủm tỉm chào hỏi Tô Đường.
"Khương Ngư, cô hát thật dễ nghe, lớn lên lại đẹp như vậy, chỉ phát sóng trực tiếp về ẩm thực thì thật đáng tiếc."
"Đúng vậy, cô xem Trần đạo cũng rất thưởng thức cô, đây là cơ hội tốt nha."
Lời này nói xong, khẩu khí có chút chua.
Tô Đường có chút mờ mịt nhìn hai người trước mặt, vẫn là hệ thống hận rèn sắt không thành thép nói: [ Đây là hai chủ bá khác cũng ký A của công ty phát sóng trực tiếp! Tề Bối và Tô Nhuế. Cô nói trong đầu cô cả ngày đều suy nghĩ cái gì vậy!]
Tô Đường: "Nhớ cậu á, tôi rất yêu thương cẩu tử cậu nha. Tới, cho gia hôn một cái."
Đỉnh đầu hệ thống muốn bốc khói:
[...... Lăn.]
Hai cô gái bộ dáng đoan chính, một người dịu dàng, một người cá tính. Nếu đứng ở trong giới giải trí cũng không thua kém ai.
Đáng tiếc, tâm lại bất chính.
Tô Đường lắc đầu, tỏ vẻ mình không hiểu được tâm tư của các cô gái ngày nay.
"Đúng rồi Khương Ngư, cô hát lâu như vậy, chắc là mệt rồi. Mau uống nước để thấm giọng."
Tô Đường nhìn cô gái nâng ly rượu trước mặt, cười như không cười nói: "Không mệt, chỉ mới hát có ba bốn phút, rượu này thì không cần."
Đối phương ý cười trên mặt có chút phai nhạt, một người khác lại cười trêu ghẹo nói: " Khương Ngư nói đúng, cô ca hát dễ nghe như vậy, khẳng định bảo quản giọng nói rất tốt, sao có thể uống rượu. May mà tôi đã chuẩn bị sữa bò."
Nói xong, căn bản không cho Tô Đường cơ hội cự tuyệt, cứ như vậy nhét ly vào trong tay cô.
Tô Đường nhìn ly sữa trong tay, cười nói cảm ơn. Chẳng qua thấy cô cầm ở trong tay vẫn không thể làm người khác yên tâm. Tô Đường thấy hai người còn không đi, giả bộ cúi đầu nhẹ nhấp một ngụm.
Thấy Tô Đường uống sữa, đôi mắt Tô Nhuế và Tề Bối sáng lên.
"Vậy chúng tôi không làm phiền cô nữa, lần sau phát sóng trực tiếp muốn tìm khách mời nhớ liên hệ chúng tôi nha."
Tô Đường lễ phép nói: "Được."
Người vừa đi, Tô Đường cúi đầu bưng cái ly quơ quơ: "Cẩu tử, sữa bò này thêm cái gì vào?"
Hệ thống: [ Ly này là xuân dược, thứ thêm vào trong ly rượu vang đỏ là chất gây ảo giác, thuốc phiện.]
Tô Đường nghe xong, cười rất là vô hại, "Hiện tại các cô gái đều chơi như vậy à?"
Hệ thống nghe được trợn trắng mắt.
Nam chủ bệnh tâm thần, ký chủ nhà mình cũng không phải thứ tốt lành gì. Lấy tính cách có thù tất báo của cô, hai cô gái kia tuyệt đối không chiếm được chỗ tốt.
Quả nhiên, Tô Đường đã chậm rì rì đuổi kịp hai cô gái kia.
Bên trong rượu vang đỏ bỏ thêm cái gì, các cô so với người khác đều biết rõ. Hai người đang nghĩ nên hủy vật này như thế nào, lại thấy Tô Đường đi tới chỗ các cô.
Bước chân Tô Đường có chút xiêu vẹo, trên mặt vẫn như thường nhưng lại hiện lên hai vệt đỏ ửng khả nghi.
Hai người nhìn nhau, cũng không nghĩ tới dược tính bộc phát nhanh như vậy, ý cười trong mắt cũng lên một tia điên cuồng và vui sướng.
Nữ nhân này giả bộ bạch liên hoa cái gì?
Mặc dù trong lòng khinh thường, trên mặt lại ra vẻ quan tâm tiến lên. "Ai nha, Khương tiểu thư làm sao vậy?"
Tô Đường hơi rũ đầu, cô mặc một bộ váy lễ phục đuôi cá màu xanh ngọc. Ánh đèn chiếu xuống lễ phục mặc trên người liền trở nên lấp lánh, đẹp như tinh linh linh hoạt kỳ ảo trong biển người.
Da thịt Tô Đường trắng nõn tinh tế, như đồ sứ thượng đẳng. Trên mặt lại nhiễm một mạt đỏ ửng làm khí chất thanh thuần của cô nhiễm thêm một loại hơi thở nhân gian. Giống như tiểu mỹ nhân ngư rơi vào nhân gian, mê mang không biết làm sao.
Động tĩnh cũng không phải rất lớn, nhưng lại làm người khác chú ý tới.
Người trên đời đối với mỹ nhân luôn có vài phần chú ý, lập tức liền có người đã đi tới.
"Vị tiểu thư này, cô có khỏe không? Cần gặp bác sĩ sao?"
Tô Đường nhìn chàng trai trước mắt, có chút hứng thú, vậy mà lại là ảnh đế nha.
Lại nhìn bên cạnh, Tô Nhuế cùng Tề Bối đã ghen ghét đến đau mắt. Cô cố ý lui một bước về phía sau, bắt lấy tay Tề Bối, vừa vặn trong tay cô ta còn bưng ly rượu vang đỏ, giật mình hoảng sợ, bản thân liền vấp một cái.
Tô Nhuế đương nhiên không có khả năng cứu cô ta, kết quả Tề Bối duỗi tay, cũng kéo Tô Nhuế xuống dưới.
Tô Đường nhìn một màn trước mắt, cười tủm tỉm cùng hệ thống thương lượng: "Cẩu tử, năm cái tích phân, đem ly rượu đó vẩy vào trong miệng hai ả."
Hai người đồng thời té ngã, ly rượu vang đỏ cũng không thể may mắn thoát khỏi. Nhưng người bình thường té ngã cũng sẽ không đem rượu vẩy vào trong miệng mình.
Hệ thống chậm rì rì nói: [ Đổi cái xưng hô khác tôi sẽ cân nhắc.]
Tô Đường co được dãn được, không có nửa điểm do dự: "Thống ca ca, các nàng dám khi dễ tiểu khả ái của ngươi ~"
Hệ thống bị ghê tởm không nhẹ, toàn bộ số liệu đều run rẩy: [ Tính......]
Nó còn tưởng mình không có phúc nghe thấy.
Cũng không biết kiếp trước Tần Lệ chịu được như thế nào nữa.
Kết quả Tô Đường như tìm được thứ thú vị, thẹn thùng nói: " Đáng ghét, người ta thích nhất Thống ca ca, cậu phải phụ trách với người ta."
Hệ thống:......
Hệ thống không muốn nói chuyện, trực tiếp đem rượu vang đỏ vẩy vào trong miệng Tô Nhuế cùng Tề Bối, sau đó liền offline.
————Thập Bát Sơn Yêu————
Chất gây ảo giác trong rượu vang đỏ có thành phần rất cao, Tô Nhuế và Tề Bối sợ Tô Đường không muốn uống nhiều, cho nên chỉ bỏ vào một chút, đủ để cho cô xấu mặt.
Kết quả hiện tại......
Hai người hoảng loạn từ trên mặt đất bò dậy, lúc vừa rồi té ngã, rượu vang đỏ đã đổ vào trên mặt. Hơn nữa theo quán tính, khi hai người té ngã còn phát ra một thét chói tai.
Không dám nghĩ nhiều, hai người sắc mặt trắng bệch, chật vật từ trên mặt đất đứng dậy chạy ra ngoài. Cũng không biết bị cái gì ám ảnh, lúc chạy còn không quên đẩy Tô Đường một phen. Người ngoài nhìn vào chỉ cảm thấy hai người hoảng loạn nên mới không cẩn thận. Nhưng Tô Đường lại thấy rõ nồng đậm ghen ghét cùng điên cuồng.
Tuy là người nhưng lòng dạ ác quỷ.
Tô Đường đứng không vững, phía sau lưng liền đụng phải một thân hình cao lớn.
"Xin lỗi." Cô theo bản năng xin lỗi, bên tai lại truyền đến một tiếng cười nhạo.
Ngước mắt, vậy mà lại phát hiện là Hoắc Phi. Còn không đợi đứng vững, Tô Đường liền thoát khỏi lồng ngực hắn trước.
Ánh mắt Hoắc Phi tối lại, nhìn bộ dạng gấp không chờ nổi muốn rời khỏi hắn của cô, hơi thở thô bạo toàn thân tăng lên.
"Khương tiểu thư gấp không chờ nổi như vậy là sợ tôi ăn cô sao?"
Người sáng suốt đều nhìn ra hai người có quan hệ không bình thường, sôi nổi thức thời tránh ra.
Tuy vị này của Hoắc gia chỉ dùng thời gian một năm, nhưng lại làm tất cả mọi người nhớ kỹ hắn.
Tô Đường nhấp môi không nói, gia hỏa này hiển nhiên là đã làm lơ lời cô nói lần trước.
"Xin lỗi đã đụng vào Hoắc tiên sinh, tôi nghĩ Hoắc tiên sinh là người rộng lượng, sẽ không so đo với loại nhân vật nhỏ bé như tôi."
Tô Đường vẻ mặt bình tĩnh nói xong, đôi mắt từ đầu tới cuối cũng không nhìn hắn.
Hoắc Phi thấy cô nói xong liền đi, hai tròng mắt u ám hận không thể đâm thủng phía sau lưng cô.
"Tôi có nói cho cô rời đi sao."
Hắn một bước tiến lên bắt được cổ tay Tô Đường, thanh âm lạnh băng nói: "Làm Khương tiểu thư thất vọng rồi. Hoắc Phi tôi chưa bao giờ là người rộng lượng cả."
———————————
Thập Bát Sơn Yêu.