👾 Editor: Thập Bát Sơn Yêu 👾
————————————
Di động còn đang phát sóng trực tiếp, Tô Đường không thể ném đi. Vì thế Tô Đường một tay cầm dao phay, bước đi thong thả đến chỗ lợn rừng.
"Chào mọi người, tôi là chủ phòng Tiểu Ngư Nhi. Hiện tại trước mặt chúng ta là lợn rừng, thịt lợn rừng vị rất tươi ngon, dinh dưỡng phong phú, là một loại món ăn hoang dã chất lượng......"
Âm thanh réo rắt dễ nghe vang lên, người xem đều sôi nổi cả kinh. Bọn họ còn tưởng rằng chủ phòng to gan như vậy phải là một người đàn ông, kết quả vậy mà lại là một cô gái nhỏ.
Chỉ dùng mỗi dao vật lộn với lợn rừng, Tô Đường ra tay thật xinh đẹp. Nhưng người xem trong phòng phát sóng trực tiếp đều bị dọa rồi.
Di động quay rất gần, rất nhiều lần lợn rừng đánh trả, bọn họ đều cảm giác răng nanh kia đang đi ngang qua mắt mình. Hơn nữa lợn rừng thê lương kêu ra tiếng, quả thực như lạc vào mộng cảnh.
「 Thật là đáng sợ, tôi còn đang tính báo nguy. Kết quả chị gái nhỏ mới dùng có mười phút đã chế phục được một đầu lợn rừng! 」
「 Này đâu phải tiểu tỷ tỷ, rõ ràng là nữ hiệp! 」
「 Tay không giết lợn rừng, sợ hãi. Tiểu tỷ tỷ này, à không, phải gọi là nữ hiệp, ta thích! 」
Tô Đường giải quyết lợn rừng xong thuận tiện xem di động, rốt cuộc là dùng giá trị may mắn nên lần đầu phát sóng trực tiếp rất thành công.
Cô chọn vài người để trả lời, lần nữa dùng dao phay một bên chém, một bên nói: "Lợn rừng trưởng thành cân nặng khoảng 80 đến 100 kg, quá nặng nên tôi khiêng về không được, trước tiên đem những cái không cần chặt đi."
Lần này Tô Đường phát sóng trực tiếp không có lộ mặt, nhưng bộ dạng hung tàn kia đã lưu lại ấn tượng trong lòng fans.
Thu thập xong lợn rừng Tô Đường liền trở về nhà cũ, nhà cũ lâu năm không tu sửa, đồ làm bếp cũng không có cái gì. Tô Đương chỉ đơn giản làm gia vị ướp để nướng thịt lợn rừng.
Kết quả lúc trước fans còn đang nói cô hung tàn, hiện tại lại sôi nổi kêu trời khóc đất yêu cầu được ăn một miếng.
「 Cô dám câu dẫn tôi, cô có bản lĩnh thì cho tôi ăn một miếng đi! 」
「 Lầu trên thật không có tiền đồ, một miếng sao đủ, ít nhất cũng phải một cái móng a! 」
「 (ˉ▽ ̄~) Cắt ~~, các ngươi cứ nhìn chằm chằm lợn rừng đi, chị gái nhỏ này tôi nhận rồi, thanh âm dễ nghe như vậy, khẳng định lớn lên rất xinh đẹp. 」
Làn đạn cực kỳ vui sướng, Tô Đường nhìn số người online, không tính khoa trương nhưng cũng có cái nhỏ mấy ngàn, các loại thượng vàng hạ cám khen thưởng cộng lại tính đã bằng một nữa so với ngôi cao. Cô còn có cái nhỏ hơn là mấy trăm, là người mới, đây đã là thành tích không tồi.
Sau khi phát sóng trực tiếp kết thúc, Tô Đường lập cho mình một cái Weibo. Sau đó lại đem video chế tác cung tiễn cùng với phát sóng trực tiếp vừa nãy đăng lên.
Hệ thống vẫn còn đang trừng phạt, làm xong những việc này, thân thể của cô đã không khỏe.
Tô Đường ngủ một giấc, chờ đến hôm sau Weibo cũng theo đó nổi lên.
Tuy Tô Đường định nghĩa mình là streamer ẩm thực động lòng người, luôn có ý tưởng mới. Cô sẽ làm nhiều món ăn, nhưng cũng sợ đám tiểu khả ái kia nhìn chán. Vì thế Tô Đường lại làm mấy cái video khác, ví dụ như đồ trang điểm thủ công cổ đại, cái gì trang phấn, phấn mặt còn có son môi.
Tô Đường còn cố ý tìm ở trong thôn một cô gái làm người mẫu cho cô.
Cô gái thanh xuân chính trực, có điều người trong thôn phần lớn đều không có tiếp xúc với mỹ phẩm, đột nhiên được trang điểm, người vẫn không có tự tin như cũ.
Nhưng thật ra người xem muốn điên rồi.
「 Tôi tưởng rằng mình theo dõi một streamer ẩm thực, kết quả cô nói cho tôi nàng là streamer làm đẹp. 」
「 Một người không biết trang điểm, không phải một đầu bếp tốt. 」
「 Từ từ... mấy người không phát hiện búi tóc, đôi tay kia của chị gái nhỏ rất xinh đẹp sao. Muốn liếm...... 」
「 Lầu trên, đôi tay kia còn có thể một tay giết lợn rừng đấy. Đừng liếm, cẩn thận nguy hiểm! 」
Để báo đáp lại, Tô Đường mời cô gái ở lại dùng một bữa cơm với mình.
Đời trước tâm tâm niệm niệm muốn ăn thịt nướng, đời này lại không có ai quản, Tô Đường liền ăn đến vui vẻ.
Tô Đường mang thịt đã sớm ướp tốt đem ra, lại chuẩn bị giá nướng.
Thịt rất mới, bên trong có các loại hương liệu cùng gia vị. Dưới ngọn lửa, từng giọt dầu theo thịt nhỏ xuống than lửa, phát ra tiếng phụt phụt.
Rất mau hương thơm nồng đậm đã quanh quẩn khắp nhà.
Cô gái ngay từ đầu còn có chút câu nệ, nhưng theo hương thịt nướng vào cửa, một đôi mắt đều sáng lên!
"Chị Khương, ăn ngon lắm!"
Tô Đường mỉm cười: "Ăn ngon thì ăn nhiều một chút."
Ngày thường đều là một mình cô ăn, tuy rằng ăn rất vui nhưng đôi khi cũng muốn có người ăn cùng mình.
———— Thập Bát Sơn Yêu————
Bọn họ bên này ăn đến vui vẻ, phòng phát sóng trực tiếp lại một mảng kêu rên.
Tô Đường cầm lấy một bên di động, cười ngâm ngâm nói: "A, cảm giác để cho mọi ngươi nhìn rất ngại, nếu không hôm nay phát sóng trực tiếp tới đây thôi, tạm biệt."
Phòng phát sóng trực tiếp đột nhiên không kịp phòng ngừa đóng lại, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, chỉ có thể kêu trời khóc đất chạy đến Weibo Tô Đường.
「 Đóng cái gì mà đóng, khen thưởng còn chưa đủ đâu! 」
「 Không cho chúng tôi ăn còn chưa tính, bây giờ xem cũng không cho chúng tôi xem! Tức giận! 」
Tô Đường có khoản thu nhập đầu tiên, chuyện thứ nhất làm đó là tu sửa nhà.
Cô cũng không có thay đổi gì nhiều, dù sao đây cũng là nơi Hoắc Phi sinh sống ba năm, giữ lại nơi này cũng coi như là một cơ hội.
Hơn nữa, bà nội Khương rất biết hưởng thụ cuộc sống, quanh nhà toàn hoa tươi cây xanh, giống như một cái đình viện cổ xưa.
Ngôi nhà vừa sửa xong, mùa đông cũng đã tới.
Tuyết lớn đầy trời, Tô Đường cũng là tục nhân, không muốn làm đồ ăn, chỉ muốn ngâm một câu thơ.
Thơ cuối cùng cũng không có ngâm, nhưng lại nghĩ đến khoảng thời gian trước mình sắp có năm đầu đồng mộc. Chế tác đàn cổ có rất nhiều lưu ý, Tô Đường bận làm hơn hai tháng mới hoàn thành.
Bởi vì quá trình chế tác quá nhiều cho nên không có phát sóng trực tiếp, mà là đem video cắt nối biên tập cuối cùng đăng lên Weibo.
Hiện tại Tô Đường cũng coi như là một võng hồng, video vừa đăng bình luận liền nổ tung.
「 Mẹ nó, còn có cái gì mà chị gái nhỏ không biết làm không? 」
「 Các ngươi đừng nói, tôi có nghiên cứu qua đàn cổ, chị gái này làm đàn cổ có thể so với đàn cổ trên thị trường muốn tốt hơn nhiều, nhìn thấy tôi còn muốn mua một cái. 」
「 Đừng nói nữa, một câu tốn bao nhiêu tiền có thể mua, tôi mua còn không được sao? 」
Tô Đường đăng xong video liền phát sóng trực tiếp, cô vẫn như cũ không lộ mặt. Nhưng vì đánh đàn, Tô Đường cố ý mặc bộ váy áo cổ trang.
Trước tuyết trắng, cô mặc váy áo hải đường màu hồng, trong tuyết điểm một chút hồng, tuy nhìn không thấy mặt, áy náy cảnh ở kia.
Căn nhà nhỏ có một cây hoa mai, hoa mai điểm điểm, dưới tàng cây mỹ nhân đánh đàn.
Tô Đường vừa xuất hiện, khu bình luận liền bùng nổ.
「 Ngao ngao ngao, thật đẹp! Thật dễ nghe! Cầu gả! A!! 」
「 Những người phía trước kia, rút đao đi, nữ hiệp là của ta! 」
「 Khương tỷ nhà tôi rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu tài năng a! Dạng người khéo tay như vậy lại sống ở núi sâu. Còn một số người như tên hề nhảy nhót lại ở nơi cao điện đường, thật không công bằng! 」
「 Mấy người có phát hiện chị gái nhỏ giống như không có người nhà, mặc dù vẫn có những người khác lọt vào ống kính nhưng đều là hàng xóm không?」
Tô Đường đàn xong một đoạn, liền cầm di động cùng nhóm tiểu khả ái bắt đầu nói chuyện phiếm.
Tô Đường nhìn thông báo, nhìn thấy có không ít người đều đang hỏi có phải cô không người nhà hay không, cũng không có giấu giếm.
"Không có người nhà, đây là nhà cũ của bà nội tôi, bà qua đời từ rất sớm, mà ba mẹ tôi mấy năm trước cũng lần lượt qua đời."
Nói xong, lại thấy có không ít người tò mò ca khúc vừa đàn, liền tiếp tục nói: "Ca khúc này gọi là tỳ bà hành."
——————————
Thập Bát Sơn Yêu