Editor: Thập Bát Sơn Yêu
—————————————
Vật nhỏ càng ngày càng nhanh mồm dẻo miệng, giống như một tiểu yêu tinh, lại càng dễ lấy lòng Tần Lệ.
Tần Lệ thích đối thủ ngang hàng với hắn, mà ở điểm này Tô Đường lại được coi nhu một đối thủ.
Lúc trước Tô Đường tìm mọi cách ẩn nhẫn còn có thể khiến hắn hứng thú càng đừng nói đến bây giờ nàng đã lộ ra móng vuốt. Tần Lệ bị móng vuốt của nàng làm cho cả tâm đều ngứa ngáy, động tác ôm eo nàng lại dùng thêm vài phần lực.
"Lúc trước trẫm cũng đã nói, ngươi phải nghe lời dặn của thái y. Nếu ngươi đã không nghe, đương nhiên trẫm cũng có thể đổi ý."
Tô Đường nghẹn họng, không nói lời nào.
Tần Lệ không ở lại phòng bao lâu, cứ thế ôm Tô Đường một mạch xuống lầu.
Thấy hai người xuống, trong đại đường liền truyền đến không ít tiếng hút khí mạnh, Tô Đường không cho là đúng, hào phóng lên xe ngựa.
Bên trong xe ngựa, Tần Lệ cũng không tính buông tay, thậm chí còn đi thưởng thức eo nhỏ của nàng. Eo Tô Đường rất nhỏ, vuốt ve không hề có cảm giác khó chịu, ngược lại rất mềm mại thoải mái.
Tần Lệ giống như tìm được món đồ chơi mới, yêu thích đến mức không muốn buông tay.
Tô Đường nhịn nửa ngày, rốt cuộc nói: "Hoàng Thượng, ngài có thể buông tay ra được không?"
Tần Lệ: "Không thể."
Tô Đường cảm thấy mình không thể chịu thiệt, vì thế nói: " Sờ một lần đổi một miếng thịt."
Tần Lệ dừng tay lại, sau đó cười phá lên.
Nếu đổi lại là đám nữ nhân trong hậu cung kia của hắn, chỉ sợ đã sớm mở miệng muốn vinh hoa phú quý. Chỉ có nàng, từ đầu tới cuối chỉ nhớ thương miếng thịt kia.
" Cũng phải, Nghi Bảo nhi là cô nương, nam nữ thụ thụ bất thân. Thịt thì không có, nhưng mà trẫm có thể đem chính mình bồi thường cho ngươi."
Tô Đường biết hắn là người không biết xấu hổ, nhưng không nghĩ tới hắn lại không biết xấu hổ đến mức này.
Ai con mẹ nó hiếm lạ tên bạo quân ngươi?
Âm tình bất định, động chút liền đem người kéo ra ngoài chém!
"Hoàng Thượng, vụ mua bán này có chút thiệt, thần không muốn."
Tần Lệ: "Nhưng mà trẫm muốn. Chính ngươi tự tìm thời gian khôi phục lại thân phận nữ nhi, hay là trẫm tự mình động thủ?"
Tô Đường ngớ người, yêu đương gì đó, nàng không có hứng thú. Nhưng nếu là vì nhiệm vụ, nàng cũng chỉ có thể tiếp tục diễn.
Đương nhiên, loại diễn này cũng có yêu cầu kỹ xảo, giống như lúc này, nàng không thể lập tức đáp ứng hắn.
"Hoàng Thượng vì sao cứ nhất quyết muốn thần làm Hoàng Hậu?"
Thời điểm Tô Đường nói những lời này không có chút để ý nào, thậm chí còn mang theo vài phần vũ nhục.
"Là bởi vì thứ phía sau thần sao? Thật ra ngài không cần lo lắng, mặc dù ngài không phải con nối dõi của tiên đế, cũng không có quan hệ với ta. Thậm chí, ta còn vui vẻ khi nghe được cái chuyện cười như vậy."
Lời này nếu đổi lại là người khác nghe, tuyệt đối sẽ tức giận, mặc kệ là vì danh dự của bản thân chịu nhục hay là bị nàng nói trúng tim đen thẹn quá hóa giận.
Chỉ có Tần Lệ trong mắt không vui không giận: "Trẫm ở trong lòng ngươi là người như vậy?"
Tô Đường mỉm cười nói: "Thần chẳng qua chỉ suy đoán một chút, dù sao thần cũng không biết ngài nghĩ gì."
Tần Lệ: " Không sao, thời gian tiếp theo ngươi có thể hiểu biết ta hơn."
———— Thập Bát Sơn Yêu————
Tần Lệ nói cho nàng thời gian hiểu biết, nhưng lại hận không thể đem nàng trói bên người mình.
Buổi tối ngủ cùng nhau còn chưa tính, từ trước tới giờ nàng hầu như không lâm triều. Bây giờ mỗi ngày đều bị hắn kêu lên thượng triều, mỗi ngày đều đặn như nước. Số lần ngày càng nhiều, Tô Đường đều muốn phát điên.
Lúc đầu nàng còn có thể ngồi nghiêm chỉnh trên ghế nghe triều thần tranh luận không ngừng, sau đó liền mặc kệ, mệt nhọc liền dựa trên ghế nghỉ ngơi. Ban đầu các quan lại còn khiếp sợ, nhưng tới bây giờ đều đã chết lặng.
Không thể không nói, từ lúc An tiểu Vương gia thượng triều, tính tình của Hoàng Thượng trở nên ôn hòa không ít, không còn động chút liền giết người nữa.
Tô Đường vẫn như ngày thường nghe tranh luận liền ngủ gật, kết quả Hoàng Thượng đột nhiên tức giận, thậm chí còn muốn chém đầu Tề Thủ Phụ.
Cả triều văn võ một mảnh ồ lên, Tô Đường cũng sợ tới mức mất cơ trí.
Nàng nhìn Tề Thủ Phụ run run quỳ trên mặt đất, tiện tay kéo người bạn ăn chơi trác táng bên cạnh. "Đây là tình huống gì vậy?"
Nàng đánh một giấc, cũng không nghe được Tần Lệ nói cái gì, làm sao lại đảo mắt cái liền đòi chém đầu.
Vào thời khắc khẩn trương như vậy, ai cũng không dám lên tiếng.
Vị đồng liêu này ngay từ đầu còn có chút tức giận, thấy là linh vật An tiểu Vương gia, lúc này mới lên tiếng trả lời: "Tham ô bị tra ra, nhưng việc này cũng không tính là nghiêm trọng, Hoàng Thượng nói hắn bán nước thông đồng với địch."
Tô Đường khiếp sợ, nàng nhớ lại cốt truyện lúc trước, Tề gia chỉ là xuống dốc trở thành thường dân, cũng không có xảy ra chuyện này.
Tần Lệ ngồi trên long ỷ, tình huống phía dưới liếc mắt một cái là thấy ngay. Hắn vậy mà lại thấy vật nhỏ dám cùng người khác châu đầu ghé tai, nhất thời mặt liền trầm xuống: "An khanh muốn nói cái gì?"
Tô Đường nghĩ tới nữ chủ, nếu tội danh là thật, Tề gia nhất định sẽ bị chém đầu cả nhà.
"Hoàng Thượng, chuyện này có phải là có hiểu lầm hay không?"
Tần Lệ nheo mắt lại, hắn nhớ rõ lúc trước vật nhỏ từng nói qua muốn làm khó Tề gia, làm sao bây giờ lại muốn cầu tình thay ông ta?
Hay là bởi vì người cùng nàng uống trà ngày đó là tiểu thư Tề gia?
Cuối cùng tội danh của Tề Thủ Phụ đã định, vì để điều tra rõ ràng nên bị giam lỏng ở nhà, cũng coi như bảo toàn thể diện cho ông ta.
Tề Thủ Phụ buồn vui lẫn lộn, tâm cũng chưa hòa hoãn lại. Lúc hạ triều hết lời cảm ơn với Tô Đường.
Tô Đường: "Không cần cảm ơn, bổn vương chẳng qua là nể mặt nữ nhi ngươi, lại nói, Hoàng Thượng cũng từng gặp nàng."
Nàng nói xong lời cuối cùng, còn lộ ra một nụ cười mỉm mê người. Nàng nói như vậy, mọi người đều là người thông minh, khẳng định đều có thể đoán ra được.
Hoàng Thượng không bước chân vào hậu cung, cả triều đều biết. Nhưng hôm nay Hoàng Thượng lại ở ngoài cung gặp nữ nhi ngươi, điều này chứng minh cái gì?
Đây là chứng minh nếu Tề Thủ Phụ thức thời, vậy liền mau đem nữ nhi của ngươi đưa vào cung.
Tề Thủ Phụ khiếp sợ, không đợi ông ta dò hỏi là nữ nhi nào, Tô Đường đã đi rồi.
Trở lại Ngự Thư Phòng, Tần Lệ vẫy vẫy tay với Tô Đường: "Lại đây, ngươi nói cái gì với Tề Thủ Phụ vậy?"
Tô Đường làm những việc đó cũng không sợ Tần Lệ phát hiện, chất vấn nàng.
Tô Đường cũng hào phóng trả lời: "Hoàng Thượng, hậu cung của ngài nhiều nữ nhân như vậy, ta lại không quen biết ai, nhưng Tề cô nương lại rất hợp ý ta. Tương lai ta làm Hoàng Hậu, cũng muốn tìm cho mình một người bạn, ngài sẽ không để ý chứ?"
Tần Lệ cười như không cười: "Tìm bạn? Tìm được liền đem tới hậu cung của trẫm?"
Tô Đường vô tội chớp mắt: "Dù sao hậu cung ngài nhiều phi tử như vậy, nhiều thêm một người cũng không sao."
Tần Lệ: "..."
Lần đầu tiên Tần Lệ bị một nữ nhân chặn họng, lại bị chặn đến tươi mới thoát tục như vậy.
"Nghi Bảo nhi ngươi không ngoan, phải bị phạt."
Hắn nhìn chằm chằm nàng một cách nguy hiểm, khóe miệng giơ lên một độ cong.
Cái biểu hiện chẳng thèm để ý của nàng làm hắn khó chịu cực kỳ, cái loại cảm xúc ấy giống như thúc đẩy hắn phải làm ra việc gì đó.
Hắn nhỏ giọng gọi tên nàng, nhưng mỗi lần nghe xong Tô Đường đều muốn nổi thêm một tầng da gà.
Đường đường là một tên bạo quân, không có việc gì liền kêu biệt danh của nàng, không sợ người khác đau thận sao?
Tô Đường môi đỏ hé mở, vừa muốn nói chuyện, đối phương liền trực tiếp cúi đầu, cắn môi nàng.
Chính xác là cắn, cái loại gặm cắn này khiến nàng đau tới mức vành mắt đều đỏ.
Một giọt máu tươi chảy xuống dưới, đôi mắt Tần Lệ tối sầm lại. Vốn dĩ hắn đã buông nàng ra, nhưng nhìn giọt máu tươi đẹp ướt át kia, hắn lập tức liền hóa thân thành sói.
Lần này không phải là gặm cắn nữa mà là mãnh liệt hôn môi nàng, hận không thể đem người trong ngực khảm vào xương tủy.
Tô Đường hoang mang thật sự.
Cùng nam chủ hắc hóa yêu đương, thật đáng sợ.
Nàng chạy trối chết, Tần Lệ cũng không đuổi theo. Con mồi đã bị hắn nhìn trúng, có thể chạy đi nơi nào?
[ Đinh, giá trị hắc hóa giảm xuống 30%, giá trị hắc hóa hiện tại: 50%.]
———————————
Thập Bát Sơn Yêu