- Chỉ là dạ tiệc thôi mà?

Xem tình hình trước mắt, Diệp Trạch Đào đặt câu hỏi với Hoàng Lâm Giang.

Hoàng Lâm Giang cũng có hơi ngạc nhiên, thở dài:

- Xem ra lần này cuộc chiến giữa hai đảng phái đã bước vào hồi gay cấn rồi, phỏng chừng người của đảng Dân Chủ cũng sẽ không mời mà đến!

Rất đông người đến, đặc biệt là các phóng viên truyền thông, đến tương đối nhiều.

Vì Basescu có chút thế lực, muốn mượn chuyện này vẽ ra hình thượng gần dân, phóng viên sẽ không bị chặn bên ngoài mà sẽ được vào trong.

- Ô!

Hoàng Lâm Giang thốt lên một tiếng kinh ngạc.

- Sao vậy?

- Henkel cũng đến rồi!

Ồ!

Theo tiếng Hoàng Lâm Giang, Diệp Trạch Đào đã nhìn thấy một dáng người trung niên cao to béo tốt.

- Hắn chính là Henkel, là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của Basescu.

Quả nhiên tình hình ở đây khác với Trung Quốc, nếu người Trung Quốc quây quanh bàn ăn uống thả cửa, còn ở đây bố trí không ít bàn ghế trên bãi cỏ, mọi người tụm năm tụm ba nói chuyện trên trời dưới đất.

Diệp Trạch Đào thậm chí có thể nhìn thấy vài đôi nam nữ tận dụng cơ hội này chạy đến những nơi bí mật, tâm sự thân mật.

Đây là một khu trang viên rất lớn!

Cũng nhìn ra vẻ nghi hoặc của Diệp Trạch Đào, Hoàng Lâm Giang nói:

- Trước khi tham gia tranh cử, tên Basescu này vốn là chủ một tập đoàn tài phiệt lớn, tay chân của hắn nắm giữ lượng tiền vốn khổng lồ, trang viên này mọi người đều biết hắn trước khi trúng cử đã có rồi, tên Henkel đó cũng tương tự vậy.

Diệp Trạch Đào nghĩ bụng chuyện của tên ngoại quốc này hắn cũng không rõ lắm, cũng không cần để ý quá nhiều.

Đúng lúc này, chỉ thấy một tên người ngoại quốc vội vàng ra nghênh đón.

- Chủ tịch thành phố Diệp thị trưởng phải không, thống đốc đang chờ ngài đấy.

Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu.

- Chủ tịch thành phố Diệp, mời đi theo tôi.

Tên Hoa Kỳ này đi trước dẫn đường, hướng về phía một ngôi nhà.

Diệp Trạch Đào mỉm cười, nhìn qua Hoàng Lâm Giang:

- Tôi đi gặp thống đốc một lát.

Hoàng Lâm Giang đáp:

- Được rồi, tôi cũng đi dạo quanh đây xem sao, có vài người quen.

Sau khi tách ra, Diệp Trạch Đào dẫn theo Lý Duy, theo tên Hoa Kỳ đến một gian phòng.

Basescu đã đợi ở đó từ sớm, hình như để đặc biệt chờ Diệp Trạch Đào, nhìn thấy Diệp Trạch Đào đến, nét mặt hắn thư giãn ra hẳn.

Đóng cửa lại. Basescu lấy ra một cái USB đưa cho Diệp Trạch Đào.

Diệp Trạch Đào cũng không nhiều lời, nhận lấy rồi bỏ vào người.

Cả hai đều hiểu, đây là một vụ giao dịch, trong USB này hẳn là có rất nhiều thứ Diệp Trạch Đào yêu cầu.

- Hy vọng kể từ hôm nay trở đi, chúng ta có thể hợp tác tốt đẹp.

Lần này Basescu biết cần phải mượn tay Diệp Trạch Đào hành sự, không có Diệp Trạch Đào sẽ khó mà thuận lợi.

- Tôi nghĩ chắc các phóng viên cũng đợi lâu rồi nhỉ?

Diệp Trạch Đào khẽ cười.

Nghe câu nói này, Basescu lo lắng:

- Có thể thành công không?

Diệp Trạch Đào mỉm cười:

- Yên tâm đi, ông làm tốt việc của ông là được rồi.

Trông hai người có vẻ đã hiểu ngầm rồi, lúc trước hắn có thành kiến với người Trung Quốc, việc lần này coi như đã thay đổi cách nhìn của hắn với người Trung Quốc rồi.

- Henkel đến rồi, hắn không chỉ đến, mà coi dẫn theo cả đám phóng viên, lần này hắn muốn mượn chuyện đó để đánh úp tôi!

Sắc mặt Basescu vô cùng khó coi.

Diệp Trạch Đào thầm nghĩ, người ta khó khăn lắm mới có cơ hội thế này, sao có thể không thừa dịp được. Chuyện như vậy quá rõ ràng rồi.

- Tôi không thể chặn hết phóng viên bên ngoài, nếu không thì sẽ càng nguy hiểm!

Basescu cuối cùng cũng có một câu lọt tai, hắn nói với Diệp Trạch Đào.

Diệp Trạch Đào vui thấy rõ. Tên này hiện giờ đang trong tình trạng bệnh cấp tính tìm thầy chạy chữa, xem mình là cứu tinh của hắn rồi!

Lúc hai người ra khỏi phòng, Diệp Trạch Đào để ý bên ngoài hình như đã hình thành nên hai phe, tên Henkel đó đã biến trang viên này của Basescu thành nơi tranh cử của hắn, đang lớn tiếng diễn thuyết.

Còn có chuyện thế này nữa à!

Nhìn thấy một đám đông phóng viên vây quanh Henkel, hắn đứng đên bục cao giọng diễn thuyết, Diệp Trạch Đào cũng ngơ ngác, chuyện này ở trong nước chẳng dễ chứng kiến được.

Chính vào lúc Basescu đi ra, các phóng viên tinh mắt lập tức nhìn thấy, và càng không ít phóng viên phát hiện ra Diệp Trạch Đào.

Hai người nhanh chóng bị đám phóng viên bao vây.

Diệp Trạch đào tuy biết mình khá nổi tiếng ở Mỹ, nhưng không ngờ lại nổi đến mức này, lúc này đám phóng viên ào ào đưa ra đủ câu hỏi cho cả hai người.

Lần này Basescu làm theo lời Diệp Trạch Đào, khi phía Diệp Trạch Đào chưa nói gì thì bất luận thế nào, hắn cũng không mở miệng trước.

Tuy nội dung câu hỏi của các phóng viên với Basescu vô cùng sắc bén, nhưng Basescu vẫn im lặng không nói gì.

Đúng lúc đó, tên Henkel kia không biết lấy đâu ra một cái micro, lớn tiếng nói:

- Hôm nay Henkel tôi muốn biện luận cùng ngài Basescu, New York cần một lãnh đạo thật sự có thể dẫn dắt chúng ta tiến lên phía trước! Chúng ta quyết không cần một kẻ háo sắc!

Ha ha!

Diệp Trạch Đào cảm thấy chuyện này đúng thật là thú vị, rõ ràng là địch đã đánh tới tận cửa rồi.

Có Henkel thách thức, mọi người lập tức hưng phấn, liền tách ra một khoảng trống giữa hai người.

Lúc này, một phóng viên do Basescu sắp xếp đột nhiên to giọng nói với Diệp Trạch Đào:

- Thưa ông Diệp, chúng tôi đã chứng kiến bản lĩnh của ngài tại sân bay, hiện giờ cả nước Mỹ đều rất hiếu kỳ, ngày có thể dùng đồng xu tái diễn lại cho chúng tôi được không?

Lại thêm vài tên phóng viên do Basescu sắp xếp yêu cầu Diệp Trạch Đào biểu diễn.

Mấy người bọn họ chuyển sang nói vậy, mấy chốc tiêu điểm đã chuyển qua Diệp Trạch Đào.

Henkel vốn đang khí thế cũng phải thuận theo yêu cầu của phóng viên, tạm dừng công kích.

Lúc này Basescu mới thở phào nhẹ nhõm, bụng nghĩ, hắn đã bày ra trò câu dụ theo lời Diệp Trạch Đào, phần tiếp theo thì phải xem màn biểu diễn của Diệp Trạch Đào rồi.

Diệp Trạch Đào cũng không khước từ, mỉm cười nói:

- Đó chỉ là trò cỏn con thôi, tôi tin rằng người tài ba của quý quốc cũng không ít, nhiều người trong số đó cũng có thể làm được.

Câu nói này nghe thì khiêm tốn, lại làm hài lòng những con người Hoa Kỳ trong chốc lát, mọi người càng có thêm thiện cảm với Diệp Trạch Đào hơn.

Thể theo yêu cầu của mọi người, Diệp Trạch Đào cũng biểu diễn tiết mục dùng đồng xu đánh vỡ chai bia.

Lúc này, có một tên người Mỹ da đen cao to lớn giọng:

- Công phu của người Trung Quốc là cái này đây này.

Hắn so sánh mới một động tác thô bỉ.

Diệp Trạch Đào nhìn xung quanh, nhưng không phát hiện ra do ai chỉ thị, có điều, xảy ra chuyện thư thế, Diệp Trạch Đào có phần tức giận, hắn nói với tên da đen đó:

- Vậy thì so tài đi!

Nghe hai người muốn so tài, các phóng viên càng thêm hưng phấn, giương thẳng “vũ khí” nhẳm thằng vào họ.

Tên da đen đó nhảy qua nhảy lại một hồi, ra tư thế, đòi Diệp Trạch Đào xuất chiêu.

Nhìn tên da đen này sức mạnh coi bộ không tệ, nhưng chiêu số thì không nhiều lắm, Diệp Trạch Đào nhìn qua Lý Duy, hắn tin Lý Duy có thể đối phó với tên này.

Lý Duy không nói gì thêm, liền bước ra xông thẳng đến tên da đen đó.

Từ khi Lý Duy đi theo Diệp Trạch Đào, Diệp Trạch Đào cũng có truyền thụ cho hắn ít công pháp Ngũ Cầm Hí, cộng thêm vốn liếng khỏe mạnh từ trong quân đội, lần này hắn đã biểu hiện rất xuất sắc.

Một khí thế ngút trời toát ra từ con người hắn, trong chớp mắt, Lý Duy xoay vần với tên da đen đó.

Á!

Tên này thét lên, cả cơ thể to lớn ngã xuống.

Căn bản chẳng tốn sức là mấy, chỉ một chiêu của Lý Duy đã đánh gục tên da đen đó rồi.

Lợi hại đến thế đó!

Thấy người đi cùng Diệp Trạch Đào lợi hại đến vậy, ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Lý Duy.

Được rồi.

Giờ thì bắt đầu kế hoạch thôi!

Thấy Lý Duy thu hút được ánh mắt của mọi người, Diệp Trạch Đào mỉm cười:

- Vị Lý Duy đây, ngoài bản lĩnh đó ra, còn có một khả năng nữa, nếu mọi người thích thì cậu ấy sẽ biểu diễn, mọi người thấy thế nào?

Lại có tiết mục mới, bầu không khí trở nên náo nhiệt, phóng viên cảm thấy chuyện này còn khuya mới chấm dứt.

Trong tiếng đồng ý của đám phóng viên, Lý Duy bước lên trên bục.

Diệp Trạch Đào nói:

- Hôm nay mọi người đến đây, hẳn là để phỏng vấn ngày Basescu về vụ bê bối đó đúng không, tôi ghi âm đoạn đối thoại này lại, nói thực, tôi cũng rất hiếu kỳ!

Nghe Diệp Trạch Đào nói thế, Henkel cũng hưng phấn lớn tiếng:

- Không thể để yêu râu xanh làm thống đốc!

Diệp Trạch Đào cười:

- Lý Duy có thể bắt chước nhiều giọng nói. Nghe cậu ấy nghe xong rồi mô phỏng lại, mọi người thấy thế nào?

Chuyện này thú vị thật, ai nấy cũng vui vẻ cả.

Đoạn đối thoại trên website đó vang lên rõ ràng.

Mọi người đều im lặng lắng nghe, hướng ánh mắt khinh bỉ về phía Basescu.

Basescu lại giả vờ oan ức, đứng đó không nói gì.

Chính lúc giọng nói được thu âm đó phát ra, Lý Duy đã bắt đầu màn biểu diễn của mình.

Không thể không nói, về mặt ngôn ngữ, Lý Duy rất có thiên phú, toàn bộ màn mô phỏng đều giống y như thật.

Vừa mới nghe đoạn ghi âm, giờ lại chính tai nghe Lý Duy mô phỏng giọng của Basescu, mọi người đều có một cảm giác vô cùng kỳ quái.

Chính lúc này, Lý Duy chuyển sang giọng Henkel, nhắc lại toàn bộ nội dung bằng giọng hắn.

Nghe được đoạn mô phỏng này, mọi người đều thích thú, thế là Henkel bỗng chốc biến thành kẻ “ăn mảnh bên ngoài”.

Nghe xong màn biểu diễn của Lý Duy, Diệp Trạch Đào giả vờ không vui:

- Lý Duy, mau xin lỗi ngài Henkel đi, sao cậu lại bắt chước giọng ngài ấy, ảnh hưởng không tốt đâu!

Lý Duy vội vàng nói với Henkel:

- Ngài Henkel, là lỗi của tôi, tôi chỉ muốn đùa vui một chút thôi, nghĩ đến giọng ngài rất quen thuộc với mọi người nên mới mạo phạm, xin lỗi ngài.

Henkel đang định nói thì Diệp Trạch Đào xen ngang:

- Thôi, ngài Henkel sẽ không để bụng chuyện này đâu, chỉ là màn biểu diễn thôi mà, sau này chú ý ngôn hành là được.

Lời nói của Diệp Trạch Đào nhẹ nhàng gạt chuyện này qua.

Lúc này Basescu biết đã đến lượt xuất hiện, nước mắt lập tức tuôn trào, nghẹn ngào nói:

- Đến giờ tôi mới biết hóa ra chuyện là vậy, không ngờ có kẻ giả giọng tôi!

Câu này vừa dứt, tất cả mọi người đều sửng sốt, họ cảm giác Basescu nói rất có lý...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play