- Kỳ thực tối hôm nay cũng là một cơ hội.

Diệp Trạch Đào mỉm cười nói với Basescu.

Basescu cũng không biết hôm nay Diệp Trạch Đào đến tìm là có cách gì để giúp mình giải quyết vì bây giờ chính bản thân ông đang đối mặt với nguy cơ đánh mất cả danh dự và không có cách để thoát khỏi khó khăn này.

Đúng trong lúc tâm trạng rối bời thì Basescu chợt nhớ đến bữa tiệc tối nay sẽ phải đối mặt với rất nhiều nhà báo đi kèm theo là rất nhiều câu hỏi với nhằm vào những mục đích khác nhau, thì trong lòng lại dâng lên một nỗi sợ hãi và muốn tránh không đến dự bữa tiệc này.

Xong rồi, lần này danh dự mất hết rồi!

Khi nghe Diệp Trạch Đào nói đây là một cơ hội, trong lòng Basescu lại có một sự hoài nghi lớn. Người Trung Quốc này chắc sẽ không đến tìm mình để nói chuyện đùa chứ?

Nhận ra vẻ không hiểu của Basescu thì Diệp Trạch Đào liền nói ra cách giải quyết của mình.

Nghe xong cách của Diệp Trạch Đào, ánh mắt Basescu chợt sáng lên. Nếu có thể thuận lợi tiến hành thì danh tiếng của bản thân không những không có ảnh hưởng gì mà còn có thể lấy việc này để đả kích đối thủ một trận, khả năng thành công là rất lớn.

Hơi thở của Basescu chợt gấp gáp hơn. Toàn bộ cơ hội để xoay chuyển tình thế đều phải do người Trung Quốc này làm. Mặc dù cách của Diệp Trạch Đào có phần đơn giản nhưng có một điều quan trọng là không có sự giúp đỡ của Diệp Trạch Đào thì sự việc này sẽ không thể giải quyết được.

Sẽ là Diệp Trạch Đào đứng ra chứng minh cho mình đồng thời lại có thể dùng sự đau buồn để lấy được sự đồng cảm từ người dân. Chủ ý này tuy đơn giản nhưng lại vô cùng hữu dụng.

Nhìn Diệp Trạch Đào, Basescu trong lòng cười buồn nghĩ Diệp Trạch Đào đích thân tìm đến đây lại còn đưa ra chủ ý như vậy, chẳng lẽ anh ta ăn no không có việc gì làm sao? Chắc chắn không phải, Diệp Trạch Đào này nhất định muốn trao đổi lợi ích gì đó.

Nhưng Basescu lúc này vẫn thấy cảm kích Diệp Trạch Đào, nếu anh ta có thể giúp mình vượt qua khó khăn này thì sẽ không khác gì ân nhân của mình.

- Không biết là có cần tôi làm gì không?

Đối diện với một quyết định, Basescu không thể không thừa nhận là bản thân đã bị thuyết phục.

Diệp Trạch Đào tay rút ra một điếu thuốc nói:

- Chúng ta là bạn, hai thành phố chúng ta cũng là bạn mà, hai bên giúp đỡ nhau cùng là điều nên làm.

- Ồ!

Basescu cũng thấy cảm động trong lòng, nếu là như vậy thì cũng chẳng có gì là không chấp nhận được. Nếu Diệp Trạch Đào không nói, thì nếu có thể kết thân cùng thành phố của Diệp Trạch Đào cũng là một niềm vui đối với người dân thành phố NewYork. Hơn nữa nếu giải quyết việc theo cách này đối với cuộc tuyển cử chỉ có lợi mà không có hại.

- Chủ tịch Diệp, anh nói rất đúng. NewYork từ trước tới nay luôn muốn tìm một thành phố để kết giao, nếu như hai thành phố chúng ta thực hiện được điều này thì thật là một điều tốt. Tôi rất có niềm tin vào việc này.

Diệp Trạch Đào khẽ cười nói:

- Vì tôi nghĩ đến cuộc tranh cử của ông nên tôi mới làm vậy. Tôi biết người dân nước ông rất hiếu kỳ và muốn tìm hiểu về thành phố Trung Quốc của chúng tôi. Nếu như chúng ta thiết lập một chiếc cầu nối thì sẽ rất có lợi cho cuộc tranh cử lần này.

Basescu gật đầu nói:

- Đây là việc nên làm.

Diệp Trạch Đào nhìn về phía Basescu nói:

- Kỳ thực tôi cũng có một mục đích là lần này Liên hợp quốc có một hạng mục giúp đỡ người nghèo. Thành phố chúng tôi còn rất nghèo khó nếu có thể giành được tiền tài trợ của hạng mục này sẽ là một động lực lớn đối với sự phát triển của chúng tôi.

Basescu nói:

- Tôi biết việc này, cũng có không ít nơi đang tranh giành số tiền tài trợ mười triệu USD này.

Diệp Trạch Đào lại khẽ cười:

- Tôi đã cho người gửi hạng mục thông qua đến Liên hiệp quốc rồi.

Sự ảnh hưởng của nước Mỹ đến việc này là rất lớn nhưng mục đích của Diệp Trạch Đào không phải ở Liên hiệp quốc mà ở chính thành phố NewYork này.

Basescu xua tay, nói giọng tự phụ:

- Chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, bữa tiệc ngày mai sẽ có không ít các mạnh thường quân đến dự. Tôi tin với sự nghiệp từ thiện thì họ luôn sẵn sàng ủng hộ.

Sự việc đang tiến triển theo chiều hướng tốt, Diệp Trạch Đào cảm thấy nói chuyện với Basescu này rất dễ dàng, anh gật đầu nói:

- Tôi biết rõ ông là một người bạn không tồi mà.

Basescu giờ đang cầu cứu Diệp Trạch Đào nên vốn không có cách nào để phản đối. Hơn nữa việc mà Diệp Trạch Đào yêu cầu vốn không khó đối với Basescu cho nên dễ dàng chấp nhận cũng là điều dễ hiểu.

Thở ra một làn khói thuốc, Diệp Trạch Đào biết đã đến thời khắc quan trọng rồi.

Hôm nay coi như Diệp Trạch Đào đã nắm được mệnh môn của Basescu, hai yêu cầu này mới chỉ là món khai vị thôi, điều quan trọng là Diệp Trạch Đào muốn thông qua quan hệ với Basescu từ đó có thể gây ảnh hưởng đến Cap Black và đạt được mục đích của mình.

Thời gian hai người nói chuyện tuy không dài nhưng khi Basescu quay về xe của mình thì sắc mặt dần dần biến đổi, yêu cầu mà Diệp Trạch Đào đưa ra thực sự làm anh ta bắt đầu thấy khó khăn.

- Quay về Nhà Trắng.

Basescu thấy việc này phải báo lại cho Cap Black mới được.

Nhìn thấy Basescu vừa đi đã quay lại, Cap Black cảm thấy kỳ lạ liền nhìn về phía Basescu.

Cười khổ một tiếng, Basescu nói một lượt chuyện Diệp Trạch Đào hẹn gặp anh nói chuyện.

Sau khi kể xong sự việc, Basescu nói:

- Hai thành phố kết giao cũng không khó, vì việc này đối với mọi người là việc tốt, giúp đỡ người nghèo cũng không khó vì sau khi kết giao tôi có thể từ thiện một khoản tiền, nhưng điểm mấu chốt là Diệp Trạch Đào muốn chúng ta cung cấp một số tài liệu thương nhân nước ta giao dịch với nước họ. Việc này phải làm thế nào mới ổn thỏa?

Đây là điều kiện bắt buộc mà Diệp Trạch Đào đưa ra, hiện giờ Basescu bắt đầu cảm thấy bất an.

Nhiều năm trở lại đây bên ngoài đều biết có tồn tại một vài giao dịch giữa doanh nghiệp Mỹ với tầng lớp cán bộ cao cấp ở Trung Quốc, nhưng do không có chứng cứ nên không thể làm được gì. Lần này Diệp Trạch Đào rất quyết tâm, mục tiêu nhằm thẳng vào tầng lớp cao cấp kia. Nếu như giao những tài liệu đó ra, đối với giới quan trường Trung Quốc thì thật sự là một chấn động lớn.

Cap Black lúc này cũng cảm thấy có chút khó khăn. Trước đây nhờ có sự tồn tại của những con người này mới nắm được nhược điểm trong tay, từ đó mới thu được lợi ích từ Trung Quốc. Nếu giờ mà bán đứng những người này thì sẽ gây ảnh hưởng lớn tới lợi ích nước Mỹ.

Cap Black lập tức gọi người phụ trách Đông Phương đến, người này chính là một người trung niên tên Korn.

Nói hết nội dung về cuộc giao dịch giữa Basescu và Diệp Trạch Đào cho Korn biết, Cap Black liền hỏi:

- Anh nói thử xem, việc này đối với lợi ích nước ta có ảnh hưởng gì không?

Korn không ngại mà suy nghĩ rất sâu về tình hình và nói rõ ân oán giữa Vi Hoành Thạch, Phương Quốc Quân với Diệp Trạch Đào.

Nghe xong câu chuyện, Cap Black nói:

- Theo như anh nói thì rốt cuộc giữa Phương Quốc Quân với Vi Hoành Thạch có khoảng cách gì không?

Đây mới là điểm mấu chốt của vấn đề.

Korn nói:

- Theo như phân tích của chúng ta thì Phương Quốc Quân vốn là không có không gian để phát triển, còn Vi Hoành Thạch thì em của hắn chẳng ra sao nhưng bản thân ông ta vẫn có khả năng thăng tiến.

Cap Black nhìn về phía Basescu nói:

- Thế này đi, chúng ta sẽ lấy thông tin liên quan đến Phương Quốc Quân và em của Vi Hoành Thạch, cộng thêm vài người không có tiền đồ gì đó cung cấp cho Diệp Trạch Đào để làm giao dịch. Như thế người Trung Quốc này nhất định sẽ giúp anh giải quyết việc này.

Korn nói:

- Nếu như vậy thì một số tập đoàn kinh doanh của nước ta có thể sẽ chịu ít tổn thất rồi.

- Việc này ta sẽ bàn với bọn họ, nên nhường thì phải nhường thôi. Bắt đầu từ giờ sẽ do Basescu thiết lập mối quan hệ thân thiết với Diệp Trạch Đào và tiến hành sự việc theo cách thức của người Trung Quốc này. Dù sao lợi ích cũng sẽ không bị ảnh hưởng gì quá lớn.

- Ý của anh là từ giờ chúng ta sẽ ủng hộ Diệp Trạch Đào sao?

Nhẹ lắc đầu, Cap Black nói:

- Tôi có thể nhận ra, Diệp Trạch Đào là một người theo chủ nghĩa dân tộc, vì thế anh ta sẽ không chịu sự khống chế thế lực của bất kỳ nhân vật nào. Việc mà chúng ta cần làm chỉ là lấy được cảm tình của anh ta. Trước mắt việc quan trọng nhất đối với chúng ta vẫn là cuộc tranh cử.

Tất cả đều là Diệp Trạch Đào tự ý tiến hành nên chắc hắn sẽ không nói cho Trương Minh Viễn biết chuyện này đâu.

Về đến nhà điều Diệp Trạch Đào quan tâm vẫn là tình hình của Lý Vĩnh Cương.

Cũng đúng lúc này Diệp Trạch Đào nhận điện thoại của Điền Lâm Hỷ gọi đến.

Trong điện thoại Điền Lâm Hỷ cũng nói rất đơn giản chủ yếu là thông báo cho Diệp Trạch Đào biết sau khi điều tra ngầm thì Lý Vĩnh Cương bị gánh trách nhiệm đồng thời sau đó bị Vi gia vứt bỏ.

Đương nhiên vì đối với hoạt động của Vi gia thì tình hình của Lý Vĩnh Cương quá đặc biệt. Lúc đó xảy ra án, ông ta cầm tiền chạy chốn, nhưng có thể Ủy ban kỷ luật trung ương còn lưu lại chút tài liệu.

Nghe được kết luận của Điền Lâm Hỷ, Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy yên tâm nhiều đối với Lý Vĩnh Cương.

Sau khi nghỉ ngơi được hai tiếng thì Hoàng Lâm Giang liền đến đón Diệp Trạch Đào.

Khi trên xe, Hoàng Lâm Giang có chút lo lắng nói:

- Chủ tịch Diệp, bữa tiệc tối nay sẽ không bình thường đâu vì nghe nói sẽ có rất nhiều giới truyền thông cũng tới tham gia.

Diệp Trạch Đào cười nói:

- Điều này mà nói chính là cơ hội giành cho Đảng Dân chủ nên đương nhiên là không thể bỏ qua cơ hội này được.

Nói đến đây ánh mắt hướng sang phía Lý Duy nói

- Lý Duy, việc tôi bảo anh làm đã làm đến đâu rồi?

Lý Duy cười nói:

- Việc đó quá đơn giản, không có chút khó khăn nào cả.

Trên mặt Diệp Trạch Đào lộ một nụ cười và nói:

- Thế thì tốt, tối nay anh phải biểu diễn một chút rồi đấy.

Hoàng Lâm Giang không hiểu hai người đang nói gì, ánh mắt thắc mắc nhìn về phía Diệp Trạch Đào.

Nhìn thấy biểu hiện của Hoàng Lâm Giang, Diệp Trạch Đào nói:

- Lý Duy có một khả năng là có thể mô phỏng được rất nhiều âm thanh nên tôi bảo anh ta giả giọng nói của Basescu.

Hoàng Lâm Giang cũng không ngốc, giật mình nói:

- Anh bảo anh ta giả giọng của Basescu sao?

Diệp Trạch Đào liền cười nói:

- Thông tin trên trang mạng đó cũng chỉ là giọng nói thôi, tối nay tôi sẽ xoay chuyển được cục diện này.

Hoàng Lâm Giang cười nói:

- Nhưng giới truyền thông không ít đâu, sự việc này sẽ đắc tội với nhiều người đấy.

Diệp Trạch Đào lại nói một cách thâm sâu:

- Một người không có năng lực thì sẽ không được xem trọng, việc này chỉ là bộc lộ chút khả năng của bản thân, chỉ có thể mới không bị người khác xem thường.

Nghe Diệp Trạch Đào nói những lời như vậy, Hoàng Lâm Giang cũng hiểu được ý của Diệp Trạch Đào.

Nghĩ đến yêu cầu cao mà đoàn đại biểu đặt ra cho Diệp Trạch Đào thì Hoàng Lâm Giang đã hiểu ra. Đây có thể là một cách của Diệp Trạch Đào, có thể đến ngày mai Diệp Trạch Đào sẽ trở thành trung tâm của các giới truyền thông.

- Diệp Trạch Đào này thật!

Hoàng Lâm Giang thầm than một tiếng, có được con người này thì Lưu gia sẽ nhanh chóng gượng dậy được, và thế lực sẽ càng trở nên lớn mạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play