- Bí thư Thi, sau khí Diệp Trạch Đào tới thành phố, đã được Chủ tích Trần tới tìm đi ăn cơm.

Chu Triều Dương, thư ký của Thi Minh Cương cẩn thận nói.

Tình hình mấy ngày nay của Thi Minh Cương khiến cho Chu Triều Dương có chút băn khoăn, tuy rằng cũng không rõ lắm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ khi cuộc chiến chống mafia bắt đầu thì Bí thư Thi đã có sự thay đổi rất lớn. Đã không còn bình tĩnh như trước kia nữa, điều này làm cho Chu Triều Dương ngay cả đi đứng, nói chuyện, làm việc càng phải cẩn thận thêm.

- Trần Đại Tường?

Thi Minh Cương nhìn về phía Chu Triều Dương.

- Đúng thế ạ, là do Khương Linh sắp xếp, cũng không mang theo ai, chính là do một tay Khương Linh sắp xếp.

Chu Triều Dương còn nói thêm:

- Bây giờ đang có không ít lời đồn.

Thi Minh Cương lấy bút gõ nhẹ nhàng lên bàn.

Chu Triều Dương cẩn thận đi ra ngoài.

Bí thư Thi đã từng nói, những hành động có liên quan tới Diệp Trạch Đào đều phải báo cáo. Lần này địa điểm Trần Đại Tường mới Diệp Trạch Đào ăn cơm rất náo nhiệt, không ít người nhìn thấy, Chu Triều Dương đã tiến hành báo cáo.

Lúc đi ra, Chu Triều Dương lại gọi một cuộc điện thoại ra ngoài, yêu cầu người theo dõi sau khi Diệp Trạch Đào ăn cơm xong lập tức báo cáo cho hắn, rồi mới ngồi xuống trầm tư suy nghĩ.

Thi Minh Cương nhìn Chu Triều Dương rời đi, ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, bên ngoài đã tối đen từ lâu.

Thi Minh Cương chưa từng có cảm giác hoảng sợ bóng tối như bây giờ, trong lòng thật sự buồn bực.

Ngồi trong phòng làm việc, Thi Minh Cương cũng không muốn về nhà, hắn cảm thấy chỉ có ngồi ở đây, mới có cảm giác vẫn còn quyền lực trong tay. Chỉ cần là về tới nhà, trong lòng liền không ngừng thấy hoảng hốt.

Biết vậy đã chẳng làm rồi!

Khuôn mặt hắn lộ vẻ đầy đau khổ.

Nghĩ tới việc mình cũng từng cố gắng, cũng từng muốn dùng năng lực của chính mình thay đổi chốn quan trường. Nhưng, thật không ngờ chính là mình không thay đổi được chốn quan trường, ngược lại chính bản thân mình lại thay đổi!

Bây giờ tất cả đều đã muộn, từ khi tập đoàn Bách Độ kia bị tấn công, từng chuyện, từng chuyện đã dần phơi bày ra, một sợi dây thừng dường như đang thòng vào cổ hắn. Thi Minh Cương có cảm giác không thể thở nổi.

Hôm nay gọi điện thoại cho Ngụy Càn Khôn một lần, gọi xong, toàn thân Thi Minh Cương cảm thấy rét run, cho tới nay Ngụy Càn Sơn mà mình vẫn cho là một sự tồn tại hùng mạnh nay đã không còn nữa! Đặc biệt là khi nghe thấy chuyện của Phùng Nghiệp Triển đã bị phơi bày ra ánh sáng, hắn cũng biết, việc này càng ngày càng nghiêm trọng.

Trung ương lần này mạnh tay chưa từng có.

Lúc nghĩ tới Diệp Trạch Đào cùng với Trần Đại Tường đi cùng nhau, Thi Minh Cương càng thấy khó chịu.

Người khác thì không rõ, lẽ nào Thi Minh Cương lại không hiểu được ý của Trần Đại Tường. Hắn chính là muốn lợi dụng địa phương náo nhiệt kia để chiêu đãi Diệp Trạch Đào, còn làm ra vẻ rất đường hoàng, chính là muốn cho mọi người biết, Trần Đại Tường hắn cùng với Diệp Trạch Đào đã hoàn thành hiệp nghị nào đó, lực lượng của hai người họ rất hùng mạnh!

Hừ một tiếng, Thi Minh Cương thầm mắng, tên Trần Đại Tường này đã vội vàng muốn gianh thế lực như thế rồi!

Sự tính toán của Trần Đại Tường là rất tinh!

Chuyện của Phương Siêu Minh, cũng với chuyện diệt trừ hắc đạo, tuy rằng nhìn qua là hành vi ngẫu nhiên. Nhưng đối với những nhân vật khôn khéo, tất cả mọi người đều có cảm giác, chuyện này là có liên quan trực tiếp với Diệp Trạch Đào. Quan hệ của Diệp Trạch Đào với Phương Siêu Minh là đối nghịch, thế lực lớn như vậy trực tiếp bị đánh đổ. Từ hai chuyện này cho thấy, Diệp Trạch Đào dù không làm bất cứ chuyện gì, nhưng, mấy ngày nay đã có thể nhận ra được, các cán bộ trong thành phố đã sinh ra một loại cảm giác kính sợ với Diệp Trạch Đào. Trần Đại Tường mới Diệp Trạch Đào ăn cơm, chính là cho toàn bộ cán bộ ở thành phố Cừ Dương này biết một chuyện, Trần Đại Tường và Diệp Trạch Đào đã liên hiệp lại, đây là đang ép mọi người có hàng lối quy củ mà!

Không thể không nói, Thi Minh Cương nhì xa rất nhiều, trực tiếp liền thấy Diệp Trạch Đào còn không nhìn thấu được thủ đoạn của Trần Đại Tường.

Làm sao bây giờ?

Đây chính là vấn đề quan trọng trước mắt mà Thi Minh Cương cần giải quyết. Nếu không giải quyết vấn đề này, bản thân mình thật sự là có thể xong đời.

Quan trường là cái gì, không ngoại trừ chính là một bên thắng thì kết cục sẽ là có một bên ngã xuống.

Thắng làm vua, thua làm giặc!

Thi Minh Cương lại gõ nhẹ lên bàn, lần này gõ mạnh hơn rất nhiều. Nếu bản thân mình có lực lượng ủng hộ càng hùng hậu hơn, thì cửa ải này rát có thể sẽ thoát hiểm.

Căn nguyên chính là ở chỗ Diệp Trạch Đào mà!

Thi Minh Cương cũng hiểu, nếu quả thật theo phe Hô Diên Ngạo Bác, có những người đó bảo hộ, coi như dù mình có vấn đề, thì cũng có thể là qua được cửa ải.

Bây giờ không phải là lúc bảo vệ chức quan, mà là lúc bảo vệ tính mạng.

Đúng lúc này, điện thoại trên bàn lần nữa vang lên.

Khi nhận cuộc điện thoại này, trong đó liền truyền tới tin một nhân vật quan trọng đã bị bắt.

Nhanh!

Thi Minh Cương cảm thấy nguy hiểm càng ngày càng gần mình.

Làm sao bây giờ?

Câu hỏi này Thi Minh Cương đã nhiều lần tự hỏi bản thân mình.

Xem ra lần này cấp trên vẫn có mục đích châm chích, chủ yếu vẫn là Phùng Sang Dương mà!

Diệp Trạch Đào lúc này cũng không biets Thi Minh Cương đang tính toán chuyện của mình, tá gẫu với Trần Đại Tường thật sự là vô cùng vui vẻ. Diệp Trạch Đào cũng cảm nhận được lần này Trần Đại Tường có hy vọng tiến bộ.

Nghĩ tới đã xảy ra việc lớn như vậy, Thi Minh Cương có thể sẽ bị hạ đài, Diệp Trạch Đào nghĩ nhiều hơn về những sự thay đổi về cục diện chính trị trong giai đoạn tiếp theo.

Chẳng lẽ làm bao nhiêu việc như vậy, lại để cho Trần Đại Tường được tiện nghi nhe thế?

Diệp Trạch Đào ít nhiều cũng có chút không cam lòng.

Thấy ăn cũng vừa tầm, Trần Đại Tường cười nói:

- Trạch Đào à, tiếp theo không có chuẩn bị tiết mục gì, đành phải tự trở về thôi. Ôi! Bây giờ thành phố Cừ Dương này rất nguy hiểm, rất nguy hiểm, không thể làm loạn rồi!

Lão già này giả vờ uống say, cố ý dùng cách như vậy để gna hệ gần hơn với mình!

Diệp Trạch Đào sao lại không hiểu ý này của Trần Đại Tường, liền gật đầu nói:

- Tôi cũng mệt chết đi, phải trở về ngủ một giấc mới được!

Vỗ vai Diệp Trạch Đào, Trần Đại Tường nói nhỏ giọng vào tai:

- Thật ra, có một số nữ đồng chí cũng không tệ lắm, nếu như những cô ấy chủ động, thì việc này an toàn, an toàn mà!

Diệp Trạch Đào nhíu mày, lão già này!

Lúc hai người đi ra ngoài, liền thấy Khương Linh kia sớm đã bước tới.

Lúc này Diệp Trạch Đào mới phát hiện, dáng vẻ của người phụ nữ này thật là tốt.

- Trạch Đào, có muốn tiểu Khương đưa cậu về không?

Diệp Trạch Đào vội khoát tay nói:

- Thôi đi, tự tôi có thể về được.

Trần Đại Tường nháy mắt một cái nói:

- Tốt lắm, vậy chúng tôi đi trước thôi.

Nói xong câu này, chỉ thấy Trần Đại Tường kia đã bước nhanh ra ngoài.

Tới bãi đỗ xe, sau khi Diệp Trạch Đào đưa Trần Đại Tường lên xe, lại lắc đầu một trận. Trần Đại Tường này diễn hơi quá đáng, muốn cho mình thấy được nhược điểm của hắn.

Lúc ngồi vào xe, Lý Duy nói:

- Chủ tịch Diệp, rất nhiều người đang chủ ý chuyện cậu ăn cơm với Chủ tịch thành phố Trần.

Diệp Trạch Đào cười cười nói:

- Đây cũng không phải là chuyện xấu!

Nói dứt lời, Lý Duy liền lái xe đi, Diệp Trạch Đào nhắm mắt trầm tư.

Việc này đúng ra đối với Diệp Trạch Đào mà nói cũng không phải là xấu. Thông qua chuyện như vậy, Diệp Trạch Đào cũng phải xem xem, rốt cuộc có bao nhiêu người một lần nữa sẽ đi theo phe nào, tiếng nói của mình có trọng lượng tới mực nào.

Xe vừa mới đi được một đoạn đường, Diệp Trạch Đào cũng không ngờ là nhận được điện thoại của Thi Minh Cương.

Biểu hiện của Thi Minh Cương lại vô cùng thân thiết, mỉm cười nói:

- Vốn là muốn mời Trạch Đào ăn cơm, không ngờ là Chủ tịch thành phố Trần lại nhanh chân hơn rồi! Ha ha!

Diệp Trạch Đào cũng cười, xrm ra Thi Minh Cương vẫn luôn chú ý tới mình!

- Bí thư Thi, trên đường đi thì tôi nhận được điện thoại của Chủ tịch Trần.

- Ha ha, Chủ tịch Trần đã có sắp xếp, tôi sẽ không quấy rầy, thế nào? Bây giờ có thời gian không, chúng ta tìm chỗ nào đó uống chén trà?

Xem ra Thi Minh Cương đã bắt đầu nóng nảy rồi!

Diệp Trạch Đào có chút không rõ suy nghĩ của Thi Minh Cương, liền mỉm cười nói:

- Cũng được ạ, có cần tôi sắp xếp trước không?

- Ha ha, thế này đi, đi phòng trà mà lần trước chúng ta tới uống đi, bài trí cũng không tệ, mà lại rất yên tĩnh.

Diệp Trạch Đào tới công tác ở thành phố cũng uống trà cùng Thi Minh Cương mấy lần, đều là ở phòng trà đó. Diệp Trạch Đào đã cho Lý Duy điều tra một chút, cảm giác nữ chủ nhân phòng trà đó có quan hệ rất chặt chẽ với Thi Minh Cương.

Diệp Trạch Đào đồng ý, bảo Lý Duy quay xe lại, đi về phía phòng trà kia.

Thi Minh Cương vẫn theo dõi mình, bằng không cũng không có khả năng mình vừa mới cơm nước xong xuôi cũng đã gọi điện tới!

Xe đang trên đường, Phương Mai Anh cũng điện thoại tới.

- Trạch Đào, con đang ở đâu vậy?

Không thể nói, Phương Mai Anh này vẫn luôn quan tâm tới chàng con rể này của mình, thấy dáng vẻ của con càng ngày cang vui vẻ, Phương Mai Anh cũng khá chú ý tới chuyện của Diệp Trạch Đào.

Trong xe còn có Lý Duy với Trần Vũ Tường, hai người này đều là thân tín của Diệp Trạch Đào, đang cùng Phương Mai Anh trò chuyện, Diệp Trạch Đào vẫn có vẻ cẩn thận nói:

- Con đang ở trên xe, mới cùng với Chủ tịch thành phố Trần ăn cơm xong, Bí thư Thi hẹn tôi uống trà.

Câu đầu tiên đã nói cho Phương Mai Anh biết tình hình hiện tại của mình.

Phương Mai Anh vừa nghe vậy đã nói:

- Bí thư Ngụy của thành phố các con phỏng chừng là bị rớt, Vương Khánh Long sắp lên chức, ảnh hưởng của việc này chính là có một đám lãnh đạo phải tiến hành điều chỉnh. Lão Trịnh có ý muốn con bớt thời giở trở về một chuyến, có chút chuyện muốn trao đổi với con!

Đại biến đây!

Diệp Trạch Đào cũng ngạc nhiên.

Nghĩ tới dụng ý trong chuyện tối nay Thi Minh Cương hẹn mình uống trà, Diệp Trạch Đào nói:

- Lần trước Bí thư Thi nói, phải lên thành phố một chuyến.

Ý hỏi của Diệp Trạch Đào là muốn xem xem rốt cuộc Thi Minh Cương đã lấn sâu tới đâu.

Phương Mai Anh công tác tại Ủy ban ký luật, có những chuyện tin rằng bà ấy biết rất rõ.

- Vậy thì cùng nhau đến thành phố đi, không có chuyện gì to tát cả.

Phương Mai Anh đã nói một câu như vậy.

Diệp Trạch Đào sửng sốt, đồng ý cho Thi Minh Cương lên thành phố, chuyện này là có ý gì đây?

Phương Mai Anh mỉm cười nói:

- Phải xem hắn ta thế nào.

Diệp Trạch Đào nghe thế cũng bắt đầu hiểu được, nếu Thi Minh Cương có thể hé ra mấy câu, coi như có biểu hiện lập công, mới có thể qua cửa. Dù sao mấu chốt chính là đám người Phùng Sang Dương.

- Con hiểu rồi!

- Tốt lắm, cứ như thế đi!

Gọi điện thoại xong, Diệp Trạch Đào cũng thấy thoải mái hơn trong chuyện Thi Minh Cương hẹn gặp mặt. Hắn tin rằng dù sao cũng có những người bên trên sắp xếp, mình chỉ cần kích cho nó nổ mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play