Ngay khi công ty Bách Độ bị lực lượng lớn nhất tới nay công kích, toàn bộ thành phố Cừ Dương đã loạn hết cả.

Lần này phong trào đẩy lùi tệ nạn ở tỉnh mạnh mẽ hơn bao giờ hết, có thể nói là có bao nhiêu khả năng đã dùng hết, hơn nữa còn nghe nói, lúc ấy ở cuộc họp Thường ủy, Ngụy Càn Sơn không làm cách nào khống chế được vụ này, chung cuộc Vương Khánh Long đã giành được thắng lợi áp đảo.

- Trạch Đào, kiếm chỗ nào ngồi chút không?

Diệp Trạch Đào vừa mới quay lại thành phố, ngay lập tức nhận được cuộc gọi từ Trần Đại Tường.

Mọi việc ở đây đang rối tung hết cả lên, từ sau khi trên tỉnh bắt đầu đẩy lùi tệ nạn, thế lực của Trần Đại Tường mỗi lúc một lớn.

- Được chứ, Chủ tịch Trần cứ sắp xếp đi.

- Xem nào, kiếm chỗ nào ăn một bữa là được, con bà nó, từ sau vụ của Phương Siêu Minh, giờ chả ai dám tới mấy chỗ ăn chơi nữa.

Diệp Trạch Đào nghe vậy vui vẻ hẳn lên, vụ Phương Siêu Minh dính AIDS đúng là khiến tất cả cán bộ ở Cừ Dương này lo tái mét mặt, nghe đâu là cũng không ít người đi xét nghiệm.

Lúc xe chạy tới chỗ quán ăn đỗ sẵn rất nhiều xe bên ngoài mà Trần Đại Tường chỉ chỗ, Diệp Trạch Đào lắc đầu, tay Trần Đại Tường này vốn biểu hiện rất đường hoàng, giờ lại thích cái chỗ này.

Chủ tịch Diệp, có Chủ tịch Trần đợi sẵn bên trong ạ.Xe vừa tới, Diệp Trạch Đào thấy Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Khương Linh đứng đợi sẵn ở đấy.

Diệp Trạch Đào cũng nghe nói, Trần Đại Tường và người phụ nữ này có quan hệ rất thân thiết.

Nhưng Diệp Trạch Đào cũng không hề nghĩ sâu hơn những chuyện này.

Liền cười khẽ đáp:

- Tôi vào đây.

- Để tôi dẫn đường.

Người phụ nữ này xem ra đúng thật là rất thân thiết với Trần Đại Tường.

Lúc vào phòng, Trần Đại Tường đứng dậy bắt tay chào Diệp Trạch Đào.

Khương Linh thấy vậy liền đóng cửa rồi lui ra ngoài.

- Đây là…?

Mỗi lần gặp Trần Đại Tường đều phải rất bí ẩn, hôm nay Trần Đại Tường lại để cho một người phụ nữ sắp xếp đưa đón, điều này làm Diệp Trạch Đào có chút cau mày suy nghĩ.

- Không sao, không sao, người của tôi đấy.

Trần Đại Tường vỗ vai một cái.

Diệp Trạch Đào bán tín bán nghi ngồi xuống ghế.

Trần Đại Tường cười ha hả nói:

- Bây giờ những người phụ nữ bên ngoài đều không dùng được, thẳng thắn quá.

Con mẹ nó!

Diệp Trạch Đào rất muốn chửi ra câu này. Tay này xem ra cũng thuộc loại cặn bã xã hội đây.

Trần Đại Tường cười ha hả nói :

- Từ sau khi đến đất Cừ Dương này, hôm nay tôi mới cảm thấy thú vị thực sự. Trạch Đào à, nếu không phải vì khúc mắc giữa cậu với nhà họ Vi, chúng ta mà bắt tay liên thủ, ở cái đất Cừ Dương này còn ai là đối thủ của ta nữa.

Lời này xem ra cũng đúng thật, bây giờ Trần Đại Tường đã có trong tay một thế lực khá lớn.

- Nghe nói việc trong thành phố có sự thay đổi rất lớn?

Mặc dù đã biết một chút ít, Diệp Trạch Đào vẫn muốn nghe thêm từ Trần Đại Tường.

Thấy Diệp Trạch Đào hỏi vậy, Trần Đại Tường tỏ ra rất phấn khích, cười đáp :

- Trạch Đào này, có thể cậu không biết chứ lần này tay họ Thi gặp chuyện lớn rồi.

Hai người vẫn to nhỏ trong phòng, riêng với chuyện Thi Minh Cương gặp nạn, Trần Đại Tường có vẻ rất hứng chí.

- Ồ, vậy lão ta gặp chuyện gì?

Diệp Trạch Đào vờ hỏi.

Cầm ly cụng với Diệp Trạch Đào một cái, Trần Đại Tường thở dài:

- Thật sự là không thể ngờ, cháy nhà mới ra mặt chuột, nghe nói chủ tỉnh Vương vô cùng phẫn nộ, ban công tác từ trung ương cũng đã được phái đến đây.

- Tổ công tác này ở đâu ra mà lắm thế !

Nghe vậy Diệp Trạch Đào cũng vui vẻ hẳn lên. Giờ đối với tỉnh Tây Giang mà nói, tổ công tác từ trung ương đến cũng quen như cơm bữa rồi.

Trần Đại Tường cũng vui vẻ cười đáp :

- Đúng vậy, con bà nó, mấy cái tổ công tác này giờ chả ra thể thống quái gì!

Diệp Trạch Đào thấy hơi đói bụng, với tay gắp miếng thức ăn to cho vào miệng.

Trạch Đào này, không kiểm tra thì không biết, biết rồi thì đúng là phải giật mình, giờ tỉnh Tây Giang trắng đen lẫn lộn, một tập đoàn lớn ẩn mình đang bị điều tra, theo lời khai của Tiêu Sơn Căn thì trong vụ này có Phùng Nghiệp Triển nhúng tay vào, hơn nữa, trong thành phố Cừ Dương này, Thi Minh Cương lại là một cây dù rất là lớn !Nói đến đây, Trần Đại Tường cười ha hả.

- Biết không chứ nghe nói giờ Ngụy Càn Sơn chả có thế gì ở đây nữa, bởi vì Vương Khánh Long đang chủ trì công tác.

Việc này quả thật Diệp Trạch Đào không biết, ở huyện đúng là lắm chuyện quá, mới có vài ngày mà lôi ra bao nhiêu là vụ.

Diệp Trạch Đào giả vờ kinh ngạc hỏi :

- Thật đúng là không thể ngờ, bí thư Thi không phải người như vậy chứ?

- Giời ạ, tôi cũng không nghĩ chuyện thành ra thế này, nghe nói bọn họ có một tổ chức ngầm, chỉ cần tham gia vào tổ chức đó, sẽ được nhận hoa hồng chia đều đặn.

Nói tới đây, bỗng nhìn về phía Diệp Trạch Đào hỏi:

- Trạch Đào này, chỗ lần trước chúng ta cùng đi, không phải là Thi Minh Cương đưa cậu tham gia vào tổ chức đó chứ?

Thằng ôn này !

Diệp Trạch Đào không nói gì, quả thật bị tay này đoán ra hết.

- Ông nói đi!

Vỗ vai một cái, Trần Đại Tường cười lớn :

- Tôi biết ngay mà, xem biểu hiện lúc đó của mấy người, xem ra lúc đó cậu không đồng ý.

Diệp Trạch Đào cười đáp:

- Chủ tịch Trần chắc cũng không tham gia chứ?

Trần Đại Tường nháy mắt một cái nói:

- Thế lực có lớn thì cũng thế cả thôi, tôi còn có Vi Hoành Thạch là chỗ thân tình, sao phải thế!

Diệp Trạch Đào liền mỉm cười khẽ, nếu không có Vi Hoành Thạch mách nước, Trần Đại Tương dĩ nhiên không dám tùy tiện ngả về bên nào, hơn nữa, Vi Hoành Thạch hẳn cũng biết ít chuyện trên trung ương, nhằm vào vụ của Phùng Sáng Dương, hắn sao thể để Trần Đại Tường đâm đầu vào chỗ nguy hiểm.

- Trên thành phố không có động tĩnh gì chứ?

Diệp Trạch Đào liền hỏi.

Trần Đại Tường đáp :

- Nghe nói Phùng Nghiệp Triển bị tóm ngay lúc ra sân bay.

- Ồ, lại còn có chuyện này nữa !

Sau hai cốc rượu, Trần Đại Tường ngà ngà say, nói:

- Hai người bọn ông ở cùng một chỗ, tôi nói ra như vậy cũng đỡ băn khoăn, haizz, xem ra càng ngày càng ít bè bạn.

Diệp Trạch Đào ngạc nhiên, chắc tay này đang giả vờ.

Giờ Diệp Trạch Đào cũng có thể đoán ra, tay Trần Đại Tường này luôn dùng cách này để che dấu bộ mặt thật của hắn, vì vậy, những lời của hắn đều phải suy xét kỹ càng.

Nhấp miếng rượu, Diệp Trạch Đào suy nghĩ một chút, hiểu ra vì sao hôm nay Trần Đại Tường cho mình biết mối liên hệ giữa hắn và cô gái Khương Linh kia, xem ra tay này có chút sợ mình, nên để cho mình biết, hắn lại còn có một quân át chủ bài trong tay.

Sau khi nghĩ kỹ, Diệp Trạch Đào thấy vui hẳn lên, xem ra tay này bị thủ đoạn của mình dọa vỡ mật rồi,

Từ khi Phương Siêu Minh gặp nạn, Diệp Trạch Đào cũng đoán ra được, mọi người đối với mình cũng có một chút tình cảm khá đặc biệt, đúng ra hơn là sự e sợ.

- Trạch Đào, mối quan hệ hai chúng ta thế nào, “chặt” chứ?

Thấy Trần Đại Tường ngà ngà say, Diệp Trạch Đào nói:

- Điều đấy là đương nhiên rồi.

Trần Đại Tường cười ha hả, nhỏ giọng nói :

- Nói nhỏ cái này nhé, đừng truyền ra ngoài.

Nếu không muốn truyền ra ngoài, còn nói với mình làm cái gì !

Diệp Trạch Đào khẽ cười nhìn Trần Đại Tường.

Trần Đại Tường nói nhỏ:

- Ông biết cô MC tên Tô Đoan Hương không?

- Nghe nói là một MC nổi tiếng.

Diệp Trạch Đào cười đáp.

Trần Đại Tường lại cười lớn, nhìn xung quanh khẽ nói :

- Nghe con tôi nói, cô này là kép của Vi Hoành Thạch, ha ha, thú vị chứ?

Tay này không ngờ kể cho mình chuyện này, xem ra là muốn lấy lòng mình.

Trần Đại Tường đúng là thuộc loại coi trọng lợi ích bản thân mình, từ khi nghe được câu nói lảm nhảm kia của Trần Đại Tường, Diệp Trạch Đào đã biết, Trần Đại Tường không cùng một giuộc với tay họ Vi.

- Chủ tịch Trần, chuyện này sao con gái ông lại biết được?

Trần Đại Tường lại cười ha hả và nói nhỏ :

- Ông không biết đấy thôi, chuyện tay họ Vi với ả kia cũng không còn là bí mật ở nhà họ Vi nữa, vợ lão đang uất lắm.

Mắt Diệp Trạch Đào sáng lên, trong lòng đang nghĩ, việc này cũng không ngờ đến, bây giờ cũng biết nhà họ Vi còn có chuyện như vậy.

- Trạch Đào này, vợ tay họ Vi giận nhưng không dám nói ra, sau khi biết được chuyện này, vui vẻ lắm, kéo con gái tôi đi ăn chơi một bữa.

Diệp Trạch Đào khẽ cười, cuối cùng thì con gái Trần Đại Dương cũng dính vào chuyện này.

Trần Đại Tường vốn không muốn nói tiếp chuyện này, dường như chỉ muốn nói tin này cho Diệp Trạch Đào biết.

Diệp Trạch Đào thật ra vì tin này mà nghĩ lan man.

Trần Đại Tường lúc này thật ra đang trộm nhìn vẻ mặt Diệp Trạch Đào, trong lòng nghĩ rằng tỉnh Tây Giang đã bị Diệp Trạch Đào làm rối tung cả lên, không biết Diệp Trạch Đào có còn gì gì sau này nữa không.

Về chuyện của Tô Đoan Hương, Trần Đại Tường tin rằng Diệp Trạch Đào nhất định đã biết, không thì cũng không phải tỏ ra như vậy.

Ban nãy nói đến Tô Đoan Hương, Trần Đại Tường phát hiện Diệp Trạch Đào tuy làm ra vẻ kinh ngạc, nhưng thật ra không ngạc nhiên đến thế, thấy vậy, Trần Đại Tường liền đắc ý, tin mà Diệp Trạch Đào vốn đã biết mà lọt ra ngoài, chắc cũng chiếm được một phần lòng tin của Diệp Trạch Đào.

Từ chuyện Phương Siêu Minh ở huyện Lục Thương về sau, Trần Đại Tường nhắc tới chuyện Thi Minh Cương mời cả hai đến chỗ đó, rồi còn biết cả chuyện tập đoàn ngầm trong tỉnh, Trần Đại Tường rất nhanh đã xâu chuỗi những sự việc này lại, vốn đã khiến cho Trần Đại Tường một phen toát mồ hôi hột, hắn cảm giác rằng, việc này hoàn toàn là một vòng liên quan đến nhau, là tác phẩm có liên quan đến Diệp Trạch Đào.

Tuyệt đối không được để tay này kéo mình vào đấy.

Đây là cách để Trần Đại Tường tiến đến gần với Diệp Trạch Đào, nghĩ đi nghĩ lại, Trần Đại Tường mới kể cho Diệp Trạch Đào chuyện của Tô Đoan Hương.

Thấy Diệp Trạch Đào đang trầm tư, Trần Đại Dương cũng nghĩ thầm rằng, như vậy quan hệ với Diệp Trạch Đào xem ra chưa ổn, còn phải cải thiện thêm.

Diệp Trạch Đào cũng không biết rằng Trần Đại Tường vạch sẵn như thế, nghe những tin từ lời Trần Đại Tường, mà quan trọng nhất là chuyện vợ Vi Hoành Thạch uất nhưng không dám nói, nếu có thể thêu dệt thêm một ít vào đây, không biết chừng sẽ thu về không ít hiệu quả.

Đương nhiên, Diệp Trạch Đào cũng biết, tạm thời chưa có cơ hội, trước đây mọi chuyện trong tỉnh đều rất kín kẽ, phải từ từ xem xét lại mới được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play