Chính bản thân Tiêu Sơn Căn cũng không biết, hành vi của hắn ta đã tác động tới suy nghĩ của không ít người.

Bang Hồng Hoa lăn lộn hắc đạo, từ sau khi Nhạc Hòa Thần tiếp nhận chức vụ bang chủ, dần dần hắc đạo chuyển sang hướng kinh doanh, tham gia dịch vụ vận chuyển, mở rộng sang ngành bất động sản. Nhạc Hòa Thần thấy được chỗ có thể hy vọng, hắn biết con đường hắc đạo là không thể đi mãi được. Tuy nhiên người trong bang loại gì cũng có, hắn có muốn xoay chuyển tình hình cũng rất khó.

Kỳ thật, những ngày như vậy mới là cuộc sống của con người mà!

Nhìn căn biệt thự thật to này, nghĩ đến cuộc sống hào hoa xa xỉ mà mình đang có, còn nghĩ tới một số lớn cán bộ đều bị mình dùng mọi cách lôi kéo lại với nhau, Nhạc Hòa Thần hy vọng không phát sinh ra bất cứ chuyện gì.

Thời gian gần đây Nhạc Hòa Thần cũng bắt đầu trở nên coi trọng hưởng thụ, mọi chuyện phần lớn cũng bắt đầu giao cho người bên dưới đi làm.

Hôm nay lúc đang cùng người tình xem phim, nhận được báo cáo của thủ hạ, bào cáo này nháy mắt đã làm hỏng luôn tâm tình đang vui vẻ của hắn.

- Sao không báo cáo sớm hơn?

Nhạc Hòa Thần nổi giận, việc này to rồi đây!

- Tiêu Sơn Căn vẫn luôn chơi gái ở đó, lần trước đã báo cáo, anh nói, cũng đừng để ý hắn ta, nên chúng em cũng không quan tâm chuyện này lắm, không ngờ là lúc đó Phương Siêu Minh lại chạy vào trong, chúng ta là những người biết tin đầu tiên.

Người đang báo cáo cũng là tâm phúc của Nhạc Hòa Thần, cẩn thận nói.

Nhạc Hòa thần vô cùng buồn bực, lại ngồi sụp xuống.

- Cút ra ngoài!

Lớn tiếng quát lên với người phụ nữ mới nãy còn nằm trong lòng hắn ta.

Người đàn bà ấy kinh sợ, chạy thật nhanh ra ngoài.

Đừng thấy hắn ta bàng quan với những hành động của Tiêu Sơn Căn, kỳ thật những việc làm của Tiêu Sơn Căn hắn đều biết vô cùng rõ ràng.

Việc này thật đúng là không thể trách người bên dưới được, Tiêu Sơn Căn chơi gái trong bang cũng không phải là chuyện to tát gì. Tên Tiêu Sơn Căn này vốn cũng là nhân vật số hai trong bang, hán chơi mấy đứa con gái đối với những người trong bang đã lăn lộn hắc đạo bấy lâu cũng chẳng phải là chuyện to tát gì. Nhạc Hòa Thần cũng đã nói, loại chuyện này hắn mặc kệ, chỉ cần không gây ra họa lớn, thì sẽ không cần báo cáo.

Nhưng, việc hôm nay đúng là họa lớn, trong lòng Nhạc Hòa Thần cũng thấy lo lắng.

Nhạc Hòa Thần cũng mới chỉ gặp qua một số người quen, biết xảy ra chuyện, chỉ có thể suy nghĩ vấn đề thạt kỹ, mau chóng đi giải quyết mới được.

Ngồi trong căn biệt thự to đùng này, Nhạc Hòa Thần nhấp ngụm trà sâm, nói:

- Tiêu Sơn Căn muốn không chế người đàn bà kia?

Chuyện còn phải tìm hiểu them từ người đàn bà này.

Nhạc Hòa Thần liền suy nghĩ, đằng sau người phụ nữ này rốt cuộc có người có bối cảnh hay không?

- Đúng ạ, hắn ta sắp xếp người quay video trong phòng đó, tính đêm nay hành động. Không ngờ là Phương Siêu Minh cũng vừa tới.

- Ồ!

Nhạc Hòa Thần ít nhiều cũng có chút bất đắc dĩ, trong lòng nhanh chóng tính toàn.

- Bang chủ, Tiêu Sơn Căn chơi gái thường thích bỏ xuân dược cho người đàn bà đó, sau đó cũng tự uống thuốc tráng dương mạnh cho chính mình, tôi lo sẽ xảy ra chuyện!

Ánh mắt Nhạc Hòa Thần nheo lại, sau đó lắc đầu nói:

- Xem ra là không thể ngăn cản được rồi.

- Đúng ạ, bây giờ có lẽ đã xảy ra chuyện rồi.

Tay Nhạc Hòa Thần có chút run rẩy, trong lòng tức giận, hắn biết thừa chuyện như vậy, nếu xảy ra chuyện thì chuyện này sẽ vô cùng phức tạp.

Nghĩ tới tình hình rối ren trong căn phòng kia, trên trán Nhạc Hòa Thần cũng toát mồ hôi.

Lúc này Nhạc Hòa Thần chỉ muốn giết luôn Tiêu Sơn Căn, chuyện này hiện nay đã không thể ngăn cản được, nhất định sẽ xảy ra. Đối với bang Hông Hoa mà nói, nếu không giải quyết được thì sẽ thành đại nạn.

Tuy nhiên, Nhạc Hòa Thần cũng là người có đã trải qua biển máu, nếu chuyện cũng đã xảy ra rồi, quan trọng chính là tận lực khống chế sự việc trong phạm vi của mình.

Có lẽ đây cũng là một cơ hội!

Nếu như có thể nhân dịp này cũng khống chế Phương Siêu Minh, thì cũng là một chuyện tốt với bang Hồng Hoa.

Mọi ý nghĩ lập tức hiện lên.

- Phương siêu minh!

Người này lai lịch rất lớn, có thể khống chế được hay không?

Nhạc Hòa Thần cũng biết những người như Phương Siêu Minh, nếu không khống chế được thì hành vi chính là hành vi đùa với lửa, nhưng nếu khống chế được thì một người như vậy sẽ mang lại lợi ích rất lớn cho bang Hồng Hoa, có lẽ bang Hồng Hoa có thể nhân đó mà tiến vào thành phố cũng không chừng.

Nghĩ đến ích lợi khổng lồ, hô hấp của Nhạc Hòa Thần cũng trở nên dồn dập.

- Bang chủ, gần đây hình như cũng có người đang âm thầm theo dõi Tiêu Sơn Căn, người của chúng ta theo dõi mấy lần nhưng đều mất dấu!

Sao!

Nhạc Hòa Thần cũng có chút nóng nảy, nếu chẳng may việc này bị người khác nắm được chứng cớ, Phương Siêu Minh xong đời, mình cũng xong đời.

- Thằng chó Tiêu Sơn Căn này!

Nhạc Hòa Thần mắng một câu.

Bây giờ mình như đang ngồi trên đống lửa, không động thủ cũng không được nữa rồi.

Trước kia nghĩ rằng Tiêu Sơn Căn có chơi mấy đứa con gái cũng không sao,giờ mới phát hiện, chơi gái cũng có thể thành đại họa, điều này làm cho Nhạc Hòa Thần càng nghĩ càng thấy bất an.

Nhạc Hòa Thần trong lòng ngổn ngang nói:

- Lấy những chứng cớ kia lấy ra cho tôi!

Chỉ có thể là như vậy, chỉ khi trong tay mình nắm giữ những chứng cớ kia, Nhạc Hòa Thần mới có thể yên tâm hơn chút.

Trong phòng rất nhanh không có ai, Nhạc Hòa Thần lẩm bẩm:

- Thằng này có thể dùng được!

Trong lúc Nhạc Hòa Thần đang sắp xếp mọi chuyện, Âm Lý Kinh của Nhàn Vân sơn trang đang nằm trên giường nghe điện thoại.

- Cô nói cái gì?

Âm Lý Kinh vốn đang buồn ngủ cũng hoàn toàn tỉnh táo, bật ngồi dậy.

Cũng không để ý váy ngủ tuột đã phơi ra toàn bộ thân thể, trên mặt toàn vẻ không tin.

- Chị hai, thật sự là như vậy!

Người gọi điện thoại tới không ngờ chính là người đàn bà họ Nhâm kia.

Âm Lý Kinh với người phụ nữ họ Nhâm này thật ra là quan hệ tỷ muội rất than thiết, người ngoài cũng không rõ tình hình bên trong lắm.

- Sao lại xảy ra chuyện như vậy?

Chuyện Nhâm Vũ nói thật đúng là làm cho người ta giật mình.

- Chị, chị không biết, Tiêu Sơn Căn đã uống viên thuốc liều cao kia, em đã từng thấy có người thử, sua khi uống thuốc này vào, sẽ trở nên rất dữ dằn!

- Em nói lúc em đi vào, thì Phương Siêu Minh đang làm chuyện đó với Tô Đoan Hương?

- Đúng vậy, bọn em cũng thật không ngờ sẽ xảy ra chuyện như thế, em lại thả xuân dược liều cao trong cà phê, vốn nghĩ là chỉ có Tô Đoan Hương kia uống, không ngờ là Phương Siêu Minh kia lại đi vào, càng không ngờ là Tô Đoan Hương sẽ đưa cà phê cho hắn uống, nên kết quả mới thành như vậy!

Khuôn mặt Âm Lý Kinh hoàn toàn ngạc nhiên, việc này hoàn toàn ngoài dự kiến.

- Phương Siêu Minh vòa người đàn bà kia đã làm rồi?

- Chị, chị không biết, Tiêu Sơn Căn đi vào, thấy chuyện này liền nổi giận, lôi Phương Siêu Minh ra đánh cho một trận, em vội vàng chạy ra gọi điện cho chị đấy.

Âm Lý Kinh nói:

- Em đừng có tham gia vào, để bọn họ muốn làm gì thì làm, đợi chị nghĩ một chút.

Việc có lớn rồi đây!

Tâm trạng Âm Lý Kinh cũng bất an.

Sau đó, ả cầm điện thoại, bấm số của Diệp Trạch Đào.

Cầm di động, đợi điện thoại kết nối. Trong lòng Âm Lý Kinh nghĩ, có lẽ đây chính là một cơ hội của mình!

Lúc Diệp Trạch Đào đột nhiên nhận được điện thoại của Âm Lý Kinh, nhìn dãy số này có chút khó hiểu.

- Chủ tịch thành phố Diệp, em là Âm Lý Kinh, ở Nhàn Vân sơn trang.

- Là giám đốc Âm à!

- Chủ tịch Diệp, em có chuyện này muốn báo cáo anh, là thế này…

Rồi ả kể lại theo lời của Nhậm Vũ với Diệp Trạch Đào.

Nói xong liền cúp điện thoại.

Gọi xong cuộc điện thoại này, Âm Lý Kinh nằm trên giường, trên mặt lộ ra tươi cười, chuyện này là do mình nói với Diệp Trạch Đào, còn chuyện Diệp Trạch Đào chọn dùng cách nào thì không cần quan tâm, cũng không cần biết. Quan trọng chính là qua chuyện này lấy lòng Diệp Trạch Đào. Nếu Diệp Trạch Đào thắng cuộc, mình sẽ có thêm một tầng bảo hộ, đó mới là mấu chốt.

Âm Lý Kinh thật là thông minh, thấy hai bên tranh đoạt nhau, cô hiểu được, trong chuyện này phía Phùng gia không phải là hoàn toàn thắng, nếu chẳng may Diệp Trạch Đào thắng thì mình cũng sẽ gặp nạn. bây giờ thì ổn rồi, có chuyện như vậy báo cáo cho Diệp Trạch Đào, thần không biết quỷ không hay rằng mình cũng có liên hệ với Diệp Trạch Đào.

Nếu Diệp Trạch Đào là người thắng chung cuộc, thì với mình cũng là chuyện tốt.

Diệp Trạch Đào cũng không biết rõ suy nghĩ của Âm Lý Kinh, với chuyện này thấy giật mình.

Diệp Trạch Đào cũng là người quyết đoán, đã biết rằng Tiêu Sơn Căn có video, Diệp Trạch Đào có suy nghĩ,video này nhất định là vật quan trọng, nhất định phải có được.

- Lý Duy, có chuyện thế này!

Diệp Trạch Đào gọi điện cho Lý Duy.

Đương nhiên, Diệp Trạch Đào cũng biết mấy người Lý Duy không nhất định có thể lấy được những thứ này, nhưng, Diệp Trạch Đào cũng muốn thông qua việc này thử thách năng lực của họ, xem rốt cuộc họ có bao nhiêu năng lực.

Trong tay Lý Duy có một số người, Diệp Trạch Đào vẫn không rõ năng lực của họ, cơ hội thử thách này nếu có thể sử dụng, đến lúc đó thật sự sẽ sắp xếp tốt hơn.

Lý Duy không ở cùng Diệp Trạch Đào, nhận được điện thoại nói:

- Tôi vừa may ở gần đó, anh yên tâm, trong đó có người của chúng ta!

Lời nói của Lý Duy có vẻ rất đáng tin.

Diệp Trạch Đào nói:

- Cố hết sức là được, đừng có bị thương.

Kiểm nghiệm năng lực của họ là ý của Diệp Trạch Đào, nhưng Diệp Trạch Đào cũng không mong vì chuyện này mà có thương tổn.

Diệp Trạch Đào gọi xong điện thoại, ngồi chỗ đó lắc đầu, chuyện âm kém dương sai này mà Phương Siêu Minh cũng bị mắc vào, không biết sau cùng kết quả như thế nào.

Nghĩ tới các loại tình huống có thể phát sinh trong phòng đó, Diệp Trạch Đào lại lắc đầu, việc này sẽ loạn, loạn tới mức chính mình cũng sẽ không đoán ra được kết quả.

Chuyện Tiêu Sơn Căn hành hung Phương Siêu Minh, Diệp Trạch Đào nghĩ, chắc sẽ không tạo ra phản ứng dây chuyền từ chuyện này chứ?

Diệp Trạch Đào biết rằng mình không ngủ được ngồi đó vừa đọc văn kiện, vừa nghĩ xem chuyện sẽ đi tới đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play