Thấy Phương Siêu Minh đã đến, Lý Đồ Trí vô cùng vui mừng, nói chuyện với Phương Siêu Minh vô cùng khoái trá, ngược lại không quá chào đón Diệp Trạch Đào.

Diệp Trạch Đào dù sao cũng là đến để diễn kịch, cũng không quá để ý đến Lý Đồ Trí, trước đó cũng ngầm chỉ thị Trần Vũ Tường sau khi ăn uống một lúc thì gọi điện thoại đến, Diệp Trạch Đào cũng giả vờ nói vài câu rồi xin lỗi:

- Điện thoại của Chủ tịch tỉnh Vương, nói là muốn biết một chút về tình hình phát triển sản nghiệp dân tộc, tôi phải đi trước rồi.

Đều biết rõ lai lịch của Vương Khánh Long, lại biết Diệp Trạch Đào và Vương Khánh Long cùng một phe, mọi người cũng không quá bất ngờ, chỉ là muốn gác việc này sang một bên.

Phương Siêu Minh lần này đến cũng là có mục đích, liền mỉm cười nói:

- Trạch Đào, anh đi làm việc của anh đi, đừng bận tâm về chúng tôi, ở đây có Chủ tịch huyện Tôn là được rồi.

Mấy người bọn họ vốn có nhiều chuyện muốn nói, có Diệp Trạch Đào ở đây nên không tiện nói, bây giờ Diệp Trạch Đào phải đi, bọn họ càng vui vẻ hơn.

Diệp Trạch Đào lúc này mới cáo từ mọi người rồi đi.

Nhìn thấy Diệp Trạch Đào rời đi, những người thuộc cùng một phe này bắt đầu vui vẻ thoải mái hơn.

Lý Đồ Trí cười ha hả nói:

- Hôm nay giám đốc Tiêu sắp xếp cho chúng ta đến khu du lịch tham quan, tuy rằng phong cảnh rất đẹp, nhưng khai thác phát triển quá trễ, có lẽ qua mấy ngày nữa sẽ tốt hơn.

Tâm tình Tô Đoan Hương cũng rất tốt, liền duyên dáng cười với Tiêu Sơn Căn nói:

- Giám đốc Tiêu hôm nay đã sắp xếp mọi việc rất tốt!

Người phụ nữ này còn vô cùng chú ý cách ăn mặc, hôm nay toàn thân là y phục màu đỏ, dưới tiết trời lạnh lẽo này lại càng thêm phần diễm lệ.

Nhìn thấy bộ dạng toàn thân run rẩy của Tô Đoan Hương, ánh mắt Tiêu Sơn Căn lại sáng ngời, lúc này trên người Tô Đoan Hương tỏa ra một mùi hương vô cùng đặc biệt, Tiêu Sơn Căn liền cảm thấy bộ phận ấy của mình đã có thay đổi.

Đã từng chơi đùa với không biết bao nhiêu loại phụ nữ, nhưng loại phụ nữ như thế này thì đúng là chưa từng!

Lại nghĩ đến đây là nữ MC của đài truyền hình trung ương, trong lòng Tiêu Sơn Căn cũng bắt đầu có chút nóng lòng.

Đêm nay nhất định sẽ thu phục được người phụ nữ này!

Tiêu Sơn Căn có chút không chịu được.

- Có thể phục vụ cho các vị lãnh đạo đã là niềm vinh hạnh của tôi rồi!

Tiêu Sơn Căn cố kìm lại hơi thở gấp gáp của mình, giả bộ làm ra vẻ bình tĩnh.

Phương Siêu Minh liền nhìn về phía Tôn Lôi nói:

- Chủ tịch huyện Tôn. Sự phát triển của huyện Lục Thương mấu chốt nằm ở sự lãnh đạo, tuyệt đối không thể có sự sai lầm trong lãnh đạo được!

Lời nói này không có sự ám chỉ khác, Tôn Lôi nghe ra liền nói:

- Tình hình huyện Lục Thương rất đặc thù. Vai trò mà tôi có thể phát huy cũng có hạn thôi.

Phương Siêu Minh lúc này cũng nhìn về phía Tô Đoan Hương nói:

- Chương trình của các vị ở huyện Lục Thương nên có trọng tâm đi chứ?

Tô Đoan Hương liền mỉm cười nói:

- Sẽ không để mọi người thất vọng đâu!

Lần này cô thực sự là căm hận Diệp Trạch Đào, trong lòng liền nghĩ sau khi trở về sẽ cho huyện Lục Thương biết tay.

Mọi người ở đó vừa ăn vừa trò chuyện.

Tiêu Sơn Căn là người bận rộn nhất, không ngừng chạy lên chạy xuống để chỉ huy.

- Các vị lãnh đạo, đây là một loại rượu ngâm của huyện Lục Thương, sau khi uống vào, phụ nữ khí sắc tăng cường còn đàn ông thì nguyên khí sung túc!

Tiêu Sơn Căn vùa rót rượu cho mọi người vừa cười nói.

Phương Siêu Minh liền cười nói:

- Anh đúng là đang quảng cáo cho bọn Chủ tịch huyện Tôn rồi!

Lý Đồ Trí cũng uống rất nhiều, liền cười nói:

- Thế này không tốt sao, nguyên khí đầy tất sẽ phát ra!

Mọi người cùng cười lớn.

Tôn Lôi cũng cười ha ha nói:

- Xảy ra chuyện gì cứ đi tìm giám đốc Tiêu là được rồi!

Tô Đoan Hương đã lui tới những chỗ như vậy rất nhiều lần rồi, nghe thấy vậy liền mỉm cười duyên dáng nói:

- Nghe giám đốc Tiêu nói tốt như vậy, tôi phải uống nhiều một chút mới được!

Tiêu Sơn Căn cười hắc hắc nói:

- Nhưng mà chuyện này vẫn phải kìm bớt lại đấy, đồng chí nữ này không có chồng ở đây, nếu cố nhịn thì rất xấu đấy!

Mọi người lại cười to.

Tô Đoan Hương liền cười nói:

- Đâu đến mức như anh nói chứ!

Phương Siêu Minh cười nói:

- Anh xem đi, Tô tiểu thư đã không dám uống nhiều rồi, chúng ta đã uống quá nhiều thì phải làm sao bây giờ!

- Không sao hết, tôi tìm vài cô em đến giúp mọi người xoa bóp nhé?

Tiêu Sơn Căn là kẻ lăn lộn giang hồ. Nói đùa trong chuyện này cũng rất thành thạo, toàn bộ không khí càng náo nhiệt thêm.

Diệp Trạch Đào lúc này đi ra ngoài, Trần Vũ Tường đã sớm chờ ở bên ngoài.

- Thư ký Lưu đã đến rồi!

Trần Vũ Tường nói.

Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu:

- Đi thôi.

Nhìn lại địa điểm bọn họ đang ăn cơm ở sau lưng, Diệp Trạch Đào liền suy nghĩ, mấy người này tụ họp cùng nhau, cũng không biết bọn họ muốn làm nên chuyện tốt gì nữa.

Tạm thời ném những ý nghĩ này sang một bên, Diệp Trạch Đào liền đi đến một quán ăn nhỏ của một nhà nông dân.

Lưu Định Khải đặc biết chú ý sắp xếp, nơi này đúng là thật thanh tịnh.

Khi vào một căn phòng rất yên tĩnh, Lưu Định Khải đã chạy ra đón chào.

Khoát tay áo, Diệp Trạch Đào ra hiệu Lưu Định Khải đừng quá khách khí như vậy, liền qua đó và ngồi xuống.

Mới vừa rồi còn thật sự không có gì để ăn, nhìn thấy ở đây có một bàn đầy đồ ăn như vậy, Diệp Trạch Đào ăn lấy ăn để.

Lưu Định Khải cũng buồn cười, xem ra Chủ tịch thành phố Diệp đã rất đói rồi.

Ăn một lúc, Diệp Trạch Đào mới lên tiếng:

- Tình hình thế nào rồi?

Lưu Định Khải nói:

- Chúng ta bắt được Lô Vĩnh Hà trong biệt thự của anh ta, sau đó ngay tại biệt thự đó đã tiến hành thẩm vấn anh ta. Hiệu quả rất tốt, Lô Vĩnh Hà kia rất hèn hạ, anh ta đã khai ra rất nhiều chuyện!

Diệp Trạch Đào cũng không nghĩ sẽ thuận lợi đến vậy liền hỏi:

- Có người liên lạc với anh ta không?

- Có em gái Lô Tinh đã liên hệ với anh ta, nói là đêm nay sẽ đến thành phố, tôi theo sự chỉ thị của anh đã liên hệ với Giám đốc sở Phương, Giám đốc sở Phương nói sẽ sắp xếp.

Diệp Trạch Đào rất yên tâm với sự sắp xếp của Phương Khởi Hùng, liền khẽ gật đầu.

- Chủ tịch thành phố Diệp, Lô Vĩnh Hà nói rất nhiều chuyện là do em gái anh ta sai anh ta làm, cũng giao cho em gái anh ta một số tài liệu.

Lại còn có người anh trai như vậy nữa cơ đấy!

Diệp Trạch Đào đúng là hết chỗ nói rồi.

- Chỉ cần đầy đủ chứng cứ thìcứ tiến hành bắt giữ!

Diệp Trạch Đào trầm giọng nói.

- Ở thành phố sao?

Lưu Định Khải lo lắng ở thành phố sẽ có thế lực ngăn cản.

- Có chuyện gì các cậu tích cực báo cáo với Bí thư Doãn!

Diệp Trạch Đào nói một câu như vậy.

Lưu Định Khải thầm than, xem ra Bí thư Diệp đã sớm có sự an bài, có Bí thư Đảng ủy Công an thành phố ủng hộ việc này sẽ dễ thực hiện hơn.

Ăn cơm xong, Diệp Trạch Đào trực tiếp đi về chỗ ở, hắn tin tưởng đêm nay sẽ nổi lên một cơn chấn động.

Diệp Trạch Đào khi sắp xếp mọi việc ở đây, mọi người ở trong bữa tiệc có lẽ cũng ổn rồi, Tiêu Sơn Căn quả nhiên là đã sắp xếp lịch trình cho tất cả mọi người, trước tiên còn sắp xếp cho mọi người đi mát xa xông hơi gì đó.

Phương Siêu Minh không đi xông hơi mát xa mà rời khởi cùng Tôn Lôi.

Lý Đồ Trí hôm nay là trung tâm, cũng uống khá nhiều rượu, lúc này đã say rồi.

Mọi người được Tiêu Sơn Căn phục vụ nên cũng tin tưởng anh ta, đều cho rằng ở chỗ anh ta nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì, đều để Tiêu Sơn Căn tùy ý sắp xếp.

Tổ nhân viên công tác cũng rất vui vẻ, làm theo sự sắp xếp của Tiêu Sơn Căn.

- Tô tiểu thư, có gì cô hãy gọi giám đốc của chúng tôi.

Vị quản lý nữ dường như có chút ma mị, Tiêu Sơn Căn nhìn Tô Đoan Hương mỉm cười nói.

Khi thấy Tô Đoan Hương đứng dậy đi ra ngoài, Tiêu Sơn Căn nháy mắt cho quản lý Nhâm đó.

Quản lý Nhâm đã thu phục ánh mắt của tất cả mọi người.

Nhìn thấy tất cả đều đã được sắp xếp ổn thỏa, Tiêu Sơn Căn uống một ngụm rượu lớn, tâm tình lập tức tốt hơn.

Sau khi Phương Siêu Minh và Tôn Lôi đi ra, hai người cùng nhau tìm một chỗ thảo luận bí mật, nói nhiều về chuyện của Diệp Trạch Đào, đã không còn có sự xuất hiện của người ngoài nữa, hai người nói rất nhiều chuyện.

Lại nói đến Tô Đoan Hương, hôm nay cô đã uống rất nhiều, Lý Đồ Trí và Phương Siêu Minh cũng biết thân phận của cô ta, tất cả đều xem cô ta là trung tâm, điều này càng làm cho cô ta khoái chí, loại rượu ngâm này đúng là bổ âm tráng dương, xông hơi mát xa xong, quản lý Nhâm lại sắp xếp một cô gái hộ lý cho Tô Đoan Hương, khiến cho Tô Đoan Hương toàn thân thực sự vô cùng thoải mái.

Khi được quản lý Nhâmdẫn về phòng, Tô Đoan Hương liền mỉm cười nói:

- Các cô phục vụ rất tốt!

- Đều là do Giám đốc Tiêu của chúng tôi sắp xếp đấy!

- Tổng giám đốc Tiêu đúng là một nhân tài!

- Tô tiểu thư, để tôi giúp cô pha cà phê!

Quản lý Nhâm có vẻ rất nhiệt tình.

Tô Đoan Hương liền vào nhà vệ sinh.

Lúc này, Tô Đoan Hương nhận được điện thoại của Phương Siêu Minh gọi tới, nói là muốn gặp mặt.

Tô Đoan Hương cũng biết chút ít về dụng ý của Phương Siêu Minh đến đây lần này, có một số việc đúng là cần phải thảo luận với Phương Siêu Minh.

Khi từ phòng vệ sinh đi ra, Tô Đoan Hương liền nhìn tách cà phê nóng hổi đang đặt trên bàn.

- Tô tiểu thư, cô cứ dùng tự nhiên, tôi xin phép cáo từ!

Quản lý Nhâm khẽ cười nói.

Tô Đoan Hương liền đứng dậy tiễn người chủ nhiệm quản lý mà cô vô cùng hài lòng ra cửa.

Cửa vừa đóng, giám đốc Nhâm liền đẩy cánh cửa phòng bên cạnh đi vào.

Cô ta vừa vào cửa, Tiêu Sơn Căn liền ôm lấy cô ta, hung hăng xoa xoa khắp người cô, tuy nhiên ánh mắt ông ta đối với người phụ nữ họ Nhâm này rất vô hồn, không có thêm bất cứ một biểu hiện gì khác.

- Tiêu tổng, người ta phục vụ còn chu đáo hơn cả người phụ nữ kia đấy!

Người phụ nữ họ Nhâm không vừa lòng với hành vi của Tiêu Sơn Căn, bĩu môi nói.

Cười ha ha, Tiêu Sơn Căn nói:

- Em không hiểu rồi, không hiểu đâu, lão tử từ nhỏ đã có chí hướng, muốn chơi đùa với loại phụ nữ có chút danh tiếng, nhất định phải khiến cho những cô gái ấy phải rên rỉ dưới thân thể của ta!

Thầm than trong lòng, người phụ nữ họ Nhâm thầm nghĩ, đã tắt đèn rồi thì không phải là đều giống nhau hết sao.

Tuy nhiên cô ta vẫn không dám thể hiện gì trước mặt Tiêu Sơn Căn, Tiêu Sơn Căn này đúng là kẻ lòng lang dạ sói.

- Cô ta uống cà phê rồi chứ?

- Vẫn chưa, có lẽ phải chờ một lát.

Tiêu Sơn Căn liền nhìn sang căn phòng đó qua một ngăn tủ lớn, nơi này đã được đặc biệt cải tạo, mặt sau ngăn tủ thực ra chính là một địa đạo thông sang phòng của Tô Đoan Hương, đến lúc đó thấy mình đột nhiên xuất hiện từ địa đạo kia, không biết vẻ mặt Tô Đoan Hương sẽ như thế nào nhỉ.

- Nếu chẳng may cô ta vẫn chưa uống cà phê thì sao?

Quản lý Nhâm hỏi.

- Hừ, nếu lão tử ta đã coi trọng thì cô ta cũng không thể quyết định được, hôm nay dù thế nào lão tử ta cũng phải chiếm hữu được cô ta, đồ vật của ta cô chuẩn bị xong hết chưa?

Người phụ Nữ họ Nhâm liền lấy ra một viên thuốc nói:

- Thuốc này của Ấn Độ, rất lợi hại đấy, anh cũng đừng chơi cô ta quá tàn!

Tiêu Sơn Căn cười ha ha, hung hăng móc một cái thân dưới của phụ nữ này nói:

- Đến lúc đó em cũng đi cùng đi!

Hai người đều không biết rằng lúc này Phương Siêu Minh đã bước vào phòng Tô Đoan Hương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play