- Tình hình thế nào rồi?

Xe chạy nhanh trên đường xã Sơn Lâm, Diệp Trạch Đào bấm số điện thoại của Lưu Định Khải.

- Bây giờ còn có thể khống chế được, tuy nhiên, theo chúng tôi được biết, khu vực xung quanh có một vài chỗ có động tĩnh, nhưng quan trọng nhất chính là quần chúng vẫn không hiểu.

Năng lực của Lưu Định Khảu rất lớn, lần này, việc Lưu Định Khải duy trì cục diện có tác dụng cực kỳ quan trọng.

Diệp Trạch Đào nói:

- Tôi sắp đến nơi rồi.

Nói chuyện điện thoại xong Diệp Trạch Đào hơi nhíu mày, hôm qua bọn Cố Lâm Cao đã cố giải thích cho nhân dân, nhưng không thể khống chế được cục diện, đồng thời cũng bị người ta coi thường, chuyện này rõ ràng là muốn làm khó dễ cho người khác.

Nếu cứ tiếp tục như thế, nếu như không thể khống chế nổi cục diện, thì toàn bộ huyện có thể sẽ bị loạn hết lên, chuyện này chắc chắn không phải là một chuyện nhỏ.

Gọi xong điện thoại, Diệp Trạch Đào nhìn về phía Tôn Lôi đang ngồi cùng trong xe nói:

- Chủ tịch Lôi, nếu như đã xảy ra chuyện như thế này chúng ta phải dũng cảm gánh vác.

Tôn Lôi nghiêm túc nói:

- Đúng thế, việc này không phải là tình cờ.

Tôn Lôi chưa từng trải qua chuyện như thế này, nghĩ đến việc có nhiều người dân vây quanh như thế này bản thân anh ta còn phải đi theo Diệp Trạch Đào qua đó, trong lòng cũng có chút bất an.

- Bí thư Diệp, nếu không mời người đến trợ giúp một chút không?

Diệp Trạch Đào nói:

- Chúng ta đi giải quyết vấn đề, không nên phóng to vấn đề ra!

Tôn Lôi thầm than một tiếng, chuyện này cũng có chút phiêu lưu.

Diệp Trạch Đào cũng nghĩ rồi, chuyện như thế này đối với Tôn gia cũng tốt, Vi gia cũng tốt, có lẽ không đến làm ra chuyện này bởi vì làm như thế thì quá lộ liễu.

Chắc chắn là không phải bọn họ gây sự rồi, như vậy thì Diệp Trạch Đào phải suy nghĩ một chút, rốt cuộc là ai làm ra chuyện này?

Ờ bên đường thông ra xã, xe của Kiều Ứng Xương đã chờ sẵn, nhìn thấy xe của Diệp Trạch Đào đi tới, anh ta liền nhanh chóng đi đến.

- Tình hình thế nào rồi?

Diệp Trạch Đào hỏi.

Kiều Ứng Xương nói:

- Phía Bí thư Cố không có bất cứ một hành động nào, tôi lo rằng cục diện bây giờ không có cách nào có thể nói lí lẽ được!

Diệp Trạch Đào Diệp Trạch Đào nói:

- Cho dù thế nào cũng phải làm cho sự việc trở nên bình thường.

Rất nhanh liền lái xe vào xã.

Xã này là xã cách huyện gần nhất, trong tất cả địa bàn khai thác thì hầu như toàn bộ diện tích của xã này đều bị chiếm hết, cho nên cũng khó tránh được tình trạng người dân ở đây cảm thấy lo lắng.

Diệp Trạch Đào ngồi trong xe, liền nhìn thấy cục diện đang bị giằng co bên trong, nhìn đến chỗ người dân có vẻ rất khẩn trương.

Lưu Định Khải lúc này bước nhanh đến nói với Diệp Trạch Đào:

- Bí thư Diệp!

Nhiều ít cũng có chút cảm thán, từ hôm qua đến giờ, tất cả mọi người đều đứng ở đây!

Diệp Trạch Đào cũng không nhiều lời, nhanh chóng đi tới.

- Bí thư Diệp đến rồi!

- Bí thư Huyện ủy Diệp đã trở lại!

Đầu tiên là có những tiếng hô, rất nhanh quần chúng liền trở nên xôn xao, ánh mắt của mọi người đều đổ về phía của Diệp Trạch Đào.

- Không có nổi một người quan tốt!

- Diệp Trạch Đào đến thì làm sao chứ, chúng tôi muốn có cơm ăn!

- Kiên quyết không cho chính phủ cướp đất của chúng ta!

- Thà chết chứ không chịu khuất phục!

Trong thời gian ngắn ngủi các loại âm thanh được truyền đến.

Rất hỗn loạn, sắc mặt của Tôn Lôi có chút khó coi.

Dân chúng đã tụ tập hơn nghìn người, cũng không hoàn toàn là người ở xã, mà cả những người ở xã khác cũng đã đến.

Nhìn thấy khẩu hiệu “Chúng ta phải sống” ở đây.

Nhìn lên phía trước, một chiếc ghế dài đặt ở trên có một số người cao tuổi đang ngồi trên ghế.

Lưu Định Khải nói:

- Bí thư Diệp, chúng tôi đã khống chế một số người!

Sắp xếp một chút Diệp Trạch Đào nhìn thấy chiếc xe của chính quyền đậu ở đây, liền nhảy lên chiếc xe tải, lấy chiếc loa trong tay của Lưu Định Khải.

Dù sao trong huyện Diệp Trạch Đào cũng có chút uy danh, Diệp Trạch Đào đến huyện làm đổ bao nhiêu người ngồi vững trên chiếc ghế ở huyện đã lâu, nhìn thấy Diệp Trạch Đào đứng ở mui xe những tiếng tạp âm của mọi người cũng nhỏ đi nhiều.

Đúng lúc này một âm thanh lớn được phát ra:

- Chúng ta phải có đất, chúng ta phải sống!

Gã vừa rống lên thì ánh mắt của Diệp Trạch Đào liền nhìn thẳng vào rồi chỉ vào người đó nói:

- Ai có thể nói cho tôi biết, hắn có phải là người ở đây không?

Vốn là một đám người, mọi người đều nghĩ là đi cùng nhau, khi nghe thấy Diệp Trạch Đào hỏi như thế, tất cả ánh mắt của mọi người mới đổ dồn vào người đó.

Diệp Trạch Đào lớn tiếng nói:

- Tôi là Diệp Trạch Đào là bí thư huyện ủy, tuy thời gian làm việc ở đây rất ngắn, nhưng mọi người trong xã Sơn Lâm đều biết tôi, mọi người nói hộ một chút, số lần mà tôi đến đây là bao nhiêu?

Diệp Trạch Đào liền nhìn đến một người già ngồi ở phía trước.

Lão nhân họ Lô không nghĩ làsẽ hỏi mình, có chút kích động vội đứng lên nói:

- Bí thư Diệp thường xuyên đến xã chúng ta, làm rất nhiều chuyện tốt.

- Đừng nói nhiều như thế, dù sao thì chúng tôi muốn có cơm ăn, Diệp Trạch Đào cũng không được.

Lại một người trong đám đông lớn tiếng nói.

Diệp Trạch Đào nhìn về phía người đó nói:

- Bà con thân mến, chúng ta làm rõ một chút, đây là chuyện của xã chúng ta, tôi muốn hỏi một chút người vừa nói là ai?

- Anh không cần phải quan tâm chúng tôi đến từ đâu, xâm hại đến quyền lợi của nhân dân nhất định là không được!

Lại có một người trong đám đông la hét nói.

Người này đích thực là người của xã Sơn Lâm tên là Lí Đại Hổ.

Diệp Trạch Đào nói:

- Lí Đại Hổ, người khác nói những câu này còn được, còn anh anh có tư cách gì nói những lời này? Lần trước anh trêu ghẹo chị dâu, lần trước nữa anh đem con gái của Trần Tứ đi bán, trong lòng anh quan tâm đến quần chúng bao nhiêu phần?

Diệp Trạch Đào nói ra những lời này, mọi người liền chửi mắng Lí Đại Hổ.

Thừa cơ hội này Diệp Trạch Đào thấy mọi người đã có chút ý hòa giải nên nói:

- Sau khi Diệp Trạch Đào tôi đến huyện Lục Thương, tất cả những chuyện tôi đã làm xin mọi người suy nghĩ cân đo đong đếm một chút, tôi đã làm chuyện gì có lỗi với mọi người chưa?

Đây cũng là một bà ngồi ở ghế trên.

Bà lão nói:

- Bí thư Diệp tất nhiên là một vị quan tốt rồi!

Bà nhớ rõ trước đây bọn Quốc Ninh cưỡng hiếp con dâu bà, con trai bà không có cách nào kiện được, kết quả bị phạt ăn trộm đồ, may mà có Diệp Trạch Đào nếu không thì chuyện của bọn Quốc Ninh cũng không thể nào biết rõ được.

- Đừng nghe anh ta nói lung tung!

Người nói ban đầu kia lại rống lên.

- Anh là ai, sao trà trộn vào trong này làm gì? Bắt lại cho tôi!

Diệp Trạch Đào đột nhiên hét to lên.

Uy danh của Diệp Trạch Đào trong huyện cũng khá lớn, lúc anh ta đang nói chuyện thì Lưu Khả Định và tay chân sớm đã có chuẩn bị, đè người này ấn xuống đất.

Nhìn thấy đám người có chút xôn xao, Diệp Trạch Đào nói:

- Tôi đến để nói lí, không phải là quấy rồi, nếu mọi người biết suy nghĩ thì cùng ngồi xuống nói chuyện, nếu như có ai tới quấy rồi thì để xem ai dám coi thường sức mạnh của quốc gia!

Diệp Trạch Đào là cán bộ đi lên từ cơ sở cho nên đã quá rõ tâm tình của người dân rồi, tụ tập náo nhiệt một chút coi như cũng được, nếu như quả thật bọn họ dám đối đầu với cơ quan quốc gia thì đúng là không có mấy người.

Đương nhiên, Diệp Trạch Đào thấy tình hình này cũng là dao sắc chém bừa, muốn làm cho sự việc lắng xuống trong thời gian ngắn nhất thì cũng phải mạo hiểm một chút.

Diệp Trạch Đào lấy uy danh của mình trong huyện ra đánh cược, lấy sự kiện của Quốc Ninh và bọn Liễu Khâm Trí để làm chấn động cho người trong xã, chỉ cần có thể làm cho mọi người chấn động một chút thì Diệp Trạch Đào có thể bắt đầu công việc được rồi.

Quả nhiên ban đầu có chút xôn xao khi nghe được lời nói của Diệp Trạch Đào cũng tĩnh lặng hơn một chút.

Chỉ thấy người này bị đẩy lên trước mặt mọi người.

- Mọi người nhìn đi, xem đây là ai?

Diệp Trạch Đào rất nhanh dời ánh mắt của mọi người đi.

Quả nhiên nghe được lời nói của Diệp Trạch Đào, ánh mắt của mọi người liền hướng về chỗ người kia.

- Là Triệu Thất!

Có người nhận ra nói.

Lưu Định Khải lúc này cầm loa nói lớn:

- Triệu Thất là người không nghề không nghiệp trong xã, hút thuốc phiện nhiều năm, bị tội ăn cắp phải vào tù, mới được thả cách đây không lâu.

Có câu nói của Lưu Định Khải, Diệp Trạch Đào lớn tiếng nói:

- Mọi người đã nghe thấy chưa, thật đáng chê cười, vừa rồi hắn nói phải có đất, lẽ nào hắn có đất ở cái xã này sao?

Nói tới đây Diệp Trạch Đào nhìn người dân lớn tiếng nói:

- Bà con thân mến, tâm lí của mọi người chúng tôi có thể hiểu được, vấn đề không có cơm ăn là do chính quyền không có lời giải thích rõ ràng, hôm nay tôi đến đây chính là muốn giao lưu với mọi người một chút, nếu như tôi nói rõ chuyện nhà nước thu hồi đất và sau này mọi người sẽ sinh sống như thế nào mà mọi người vẫn không đồng ý thì tôi khẳng định sẽ không thu hồi đất nữa!

Lời nói này làm cho mọi người sửng sốt, nói thế làm cho mọi người cảm thấy dường như Diệp Trạch Đào đang đứng về phía mọi người vậy.

Bác gái Điền đúng là rất tin tưởng Diệp Trạch Đào nên lớn tiếng nói:

- Mọi người, đừng làm loạn nữa, chúng ta nghe Bí thư Diệp nói một chút, nghe xong rồi nói tiếp!

Mọi người cũng lớn tiếng nói:

- Nếu có bí thư Diệp ra mặt, thì mọi người lắng nghe một chút!

Có lời nói của hai người lớn tuổi, mọi người cũng ổn định lại.

Diệp Trạch Đào lớn tiếng nói:

- Được rồi, nếu như mọi người muốn nghe, vậy chúng ta ngồi xuống nói chuyện một chút, mọi người cũng mệt, tôi cũng mệt rồi, từ nơi xa xôi nhanh chóng quay về, thế này đi, tôi mời mọi người uống nước, tôi sẽ bảo người đi mua, chúng ra ngồi nói chuyện một lần, nếu như không được thì mọi người có thể nhổ nước miếng vào Diệp Trạch Đào này!

Lời nói của Diệp Trạch Đào chọc cười mọi người, có không ít người cười hì hì rồi ngồi xuống, mục đích gây rối chính là tìm người đến giải quyết, Diệp Trạch Đào chính là người có thể làm người khác khiếp sợ cho nên mọi người cũng cảm thấy nói chuyện với Diệp Trạch Đào có vẻ thực tế hơn một chút, bị cách nói của Diệp Trạch Đào thu hút, không khí càng trở nên hòa hảo hơn.

- Các vị, lãnh đạo của huyện chúng ta mọi người đều nhìn thấy rồi đấy, cho bọn họ đi vệ sinh thôi, nếu như chúng ta đàm phán không thành công đến lúc đó có tôi đứng lên làm chủ, đảm bảo sẽ không chạy đâu được!

Mọi người đều vui mừng.

Vài người trong xã thương lượng một chút, một lát sau một người lớn tuổi nói:

- Được, bí thư Diệp, những người khác chúng tôi không quản nữa chỉ nói chuyện với Bí thư Diệp.

Rất nhanh, liền thấy lãnh đạo xã, bao gồm cả lãnh đạo Huyện ủy Lâm Cao Đẳng được thả ra.

Có Kiều Ứng Xương sắp xếp đưa mọi người vào trong xe ngồi nghỉ.

Có nhân viên mang nước khoáng tới phát cho người dân.

Cảm nhận được bầu không khí đã dịu đi, Diệp Trạch Đào cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bước tiếp theo chỉ còn dựa vào bản thân mình nữa thôi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play