- Bí thư Diệp, không xong rồi, chính quyền đang bị nhân dân huyện Sơn Lâm bao vây.

Ngay lúc Diệp Trạch Đào và Triệu Hương Lăng đang nói chuyện trong phòng thì Kiều Ứng Xương lại gọi điện thoại đến, vừa mở miệng ra nói thì đã nói một chuyện khiến cho Diệp Trạch Đào cảm thấy căng thẳng trong lòng.

- Có chuyện gì thế?

Diệp Trạch Đào trầm giọng nói.

Để Kiều Ứng Xương ở lại huyện không đưa đi cùng, mục đích là muốn cho anh kịp thời báo cáo, trong khoảng thời gian này không phát sinh bất cứ việc gì, thật sự không ngờ lại có thể xảy ra chuyện như thế.

Nghe thấy giọng của Diệp Trạch Đào có sự biến đổi, Triệu Hương Lăng đang nói chuyện liền nhìn về phía của Diệp Trạch Đào.

Tâm tình của Tô Thiến Ảnh cũng rất phức tạp, nơi này đã trở thành phòng mới của cô sao?

Nhìn Diệp Trạch Đào gọi điện thoại, trong lòng cũng kích động hơn.

Hôm nay liệu Diệp Trạch Đào sẽ cùng mình làm chuyện đó ở đây sao?

- Bí thư Diệp, là như thế này, gần đây huyện không phải là tập trung khai thác đất sao, không biết người dân bị ai kích động mà cho rằng mất đất bọn họ sẽ không còn đường sống nữa, cho nên làm loạn hết cả lên.

Việc này Diệp Trạch Đào đã biết rồi, tiến hành làm cùng với chuyện của huyện thí điểm, thu hồi đất là chuyện nhất định phải làm, nhưng nghĩ đến chuyện nhân dân mất đi đất chính là mất đi nguồn thu nhập, huyện ngoài bồi thường ra cũng đã xây dựng những khu buôn bán, mỗi hộ đều được phân, theo lí mà nói thì như thế là đủ với những tổn thất rồi, sao lại xuất hiện những chuyện như thế này.

- Làm cái quái gì thế, chẳng lẽ không đem chính sách tuyên truyền đúng chỗ à?

Diệp Trạch Đào thực sự là nổi giận.

Lần này toàn bộ quy hoạch đều có kế hoạch cả, vì thế Diệp Trạch Đào còn chú ý mời chuyên gia chế định ở cục quy hoạch đến, cùng với sự phát triển của cả huyện, dân chúng có nguồn thu nhập tăng gấp đôi, cứ như thế sẽ làm cho người dân trở thành những người giàu có.

Kiều Ứng Xương nói:

- Không biết lời đồn từ đâu truyền tới, nói là thu hồi đất là muốn làm bẩn dự án, còn nói sau này huyện sẽ không quan tâm đến bọn họ nữa.

Diệp Trạch Đào sửng sốt, nếu như sự việc thực sự là như thế thì chắc chắn không phải là chuyện bình thường rồi.

- Tình hình bây giờ thế nào rồi?

- Bí thư Diệp, Chủ tịch xã bị đánh, bị dân chúng giam giữ, Bí thư cũng bị chặn lại ở phòng họp, đi vệ sinh cũng không cho.

Diệp Trạch Đào trầm giọng nói:

- Phó chủ tịch huyện Nhiếp đâu?

Đã xảy ra chuyện như thế này, Phó chủ tịch huyện Nhiếp Tiểu Vĩ chắc chắn là người đầu tiên bị chú ý rồi.

- Phó chủ tịch huyện Nhiếp hôm qua xin nghỉ ốm nói là lên bệnh viện tỉnh khám, lúc gọi điện cho anh ấy thì nói là tạm thời chưa quay lại được, Bí thư Cố đi xã Sơn Lâm cũng bị bao vây ở đó luôn, hiện tại Bí thư Lưu đang cố gắng duy trì và khắc phục mọi chuyện.

Diệp Trạch Đào nói:

- Tôi sẽ trở về ngay.

Sauk hi nghe điện thoại, Diệp Trạch Đào cảm thấy chuyện này có chút vấn đề, người dân không thể làm ra được những chuyện như thế này, chẳng lẽ có người nào đứng sau gây chuyện?

Triệu Hương Lăng hỏi:

- Trạch Đào, có chuyện gì thế?

Biết Triệu Hương Lăng cũng là chuyên gia trong vấn đề này, Diệp Trạch Đào liền nói chuyện này với Triệu Hương Lăng.

Nghe xong những lời này, Triệu Hương Lăng nói:

- Ta nghĩ chuyện này không đơn giản như thế, con mau quay về huyện đi.

Bà cũng là người có năng lực phán đoán, tuy rằng rất muốn Diệp Trạch Đào và Tô Thiến Ảnh mau chóng có một đứa con nhưng bà biết chuyện này có ảnh hưởng rất lớn tới Diệp Trạch Đào, trong huyện nhân lúc Diệp Trạch Đào không có mặt làm ra chuyện như thế này, nếu như không quan tâm thì sẽ xảy ra chuyện lớn, có lẽ có rất nhiều bài viết về vấn đề này rồi, việc này còn nhằm đến chính sách phát triển của sản nghiệp dân tộc.

Trong lúc Diệp Trạch Đào đang muốn gọi điện thoại đến thì Thi Minh Cương gọi điện thoại đến trước, điện thoại vừa thông thì Thi Minh Cương hỏi:

- Trạch Đào, sao thế, xã Sơn Lâm xảy ra chuyện gì rồi?

Diệp Trạch Đào cũng sửng sốt, chính bản thân hắn cũng mới nhận được điện thoại của Kiều Ứng Xương xong, mà Thi Minh Cương đã biết rồi?

Tuy rằng sửng sốt, nhưng Diệp Trạch Đào vẫn nói:

- Tôi cũng vừa mới nhận được điện báo, tôi định tối nay bay chuyến bay đêm nay, lập tức trở về.

Thi Minh Cương nói:

- Tình hình của huyện các anh rất đặc biệt, vào thời điểm mấu chốt này mà xảy ra những chuyện như thế này, nhất định phải giải quyết ổn thỏa thật nhanh!

Diệp Trạch Đào nói:

- Bí thư Thi yên tâm, chúng tôi sẽ giải quyết xong!

Thi Minh Cương cũng có rất nhiều áp lực, đột nhiên xảy ra chuyện như thế này. Bất luận là huyện ủy hay là thành ủy, nếu như xử lí không tốt thì sẽ gây ra hậu quả rất nghiêm trọng.

Diệp Trạch Đào vừa mới gọi điện thoại cho hãng hàng không đặt vé máy bay, Trần Đại Tường cũng gọi điện thoại tới, vừa nhấc điện thoại lên đã nghe Trần Đại Tường nói:

- Trạch Đào, xã Sơn Lâm đã xảy ra chuyện gì?

Trần Đại Tường cũng không ngờ có chuyện này xảy ra.

Diệp Trạch Đào càng cảm thấy mọi chuyện trở nên phức tap.

Diệp Trạch Đào nói lại một lần.

Trần Đại Tường nhỏ giọng nói:

- Nói với anh một chuyện, tôi có biết một số tin, trong chuyện này hình như có người sẽ thông báo trên giới truyền thông, anh nhất định phải chú ý, Trạch Đào việc này không phải là chuyện nhỏ, tôi chỉ có thể nói như thế thôi!

Lần này Diệp Trạch Đào thực sự là giật mình, Trần Đại Tường không nói chuyện này, bản thân hắn thật sự cũngkhông để ý tới.

- Tôi biết rồi!

Xem ra thực sự là có người đang cố tình gây sự.

Triệu Hương Lăng cũng không biết đây là do Trần Đại Tường gọi đến, nếu biết thì cũng giật mình không ít, Diệp Trạch Đào cũng lỡ mồm nói ra chuyện này.

Lúc từ trên tầng đi xuống, Hàn Trình Quân đã đi rồi, Hô Diên Ngạo Bác đang ngồi ở chỗ kia ngồi nhìn văn kiện.

- Anh ta đi rồi sao?

Triệu Hương Lăng hỏi.

- Vừa mới đi!

Nhìn thấy ba người đi xuống, Hô Diên Ngạo Bác lộ ra nét cười.

- Hô Diên, ở huyện của Trạch Đào đã xảy ra chuyện rồi!

Triệu Hương Lăng nói với Hô Diên Ngạo Bác.

Hô Diên Ngạo Bác cả kinh, liền nhìn về phía của Diệp Trạch Đào.

Diệp Trạch Đào liền đem hết mọi chuyện nói với Hô Diên Ngạo Bác.

Sau khi nghe xong, Hô Diên Ngạo Bác nói:

- Việc này không đơn giản, rõ ràng là có người lên kế hoạch cả rồi.

Quả nhiên là người nhìn xa trông rộng, Hô Diên Ngạo Bác lập tức nhìn ra cốt lõi của vấn đề.

Diệp Trạch Đào nói:

- Con nhận được tin, nói là có người đã đem chuyện của huyện thông báo với giới truyền thông rồi, nếu các báo chí đột nhiên đem việc này ra ngoài thì sẽ trở thành điểm nóng!

Hô Diên Ngạo Bác cũng không thể ngồi yên được, cầm điện thoại lên gọi đi.

Một cuộc điện thoại được gọi đi, Diệp Trạch Đào nghe được Hô Diên Ngạo Bác gọi điện cho những người nào, cũng cảm thấy giật mình, Hô Diên Ngạo Bác thực sự là có sự ảnh hưởng rất lớn.

Nói chuyện điện thoại xong, Hô Diên Ngạo Bác nói:

- Gấp cũng không được, ngồi xuống trước đi, cha bảo người đi tìm hiểu một chút rồi nói chuyện tiếp.

Tô Thiến Ảnh biết huyện của Diệp Trạch Đào đã xảy ra chuyện, cũng không nói gì cả, hai mắt chỉ toát ra ánh mắt quan tâm nhìn vào Diệp Trạch Đào.

Một lát sau, điện thoại vang lên, Hô Diên Ngạo Bác nghe xong một lát rồi nói:

- Giữ lại trước đã!

Nói một câu rồi cúp điện thoại.

Suy nghĩ một lát, Hô Diên Ngạo Bác bấm số điện thoại của Trịnh Thành Trung, đem mọi chuyện nói với Trịnh Thành Trung một lần.

Gọi mấy cuộc điện thoại xong, Hô Diên Ngạo Bác nói với Diệp Trạch Đào:

- Quả nhiên là có người lên kế hoạch! Phóng viên “Nhật Báo Kinh Tế” đã viết lên trang nhất nội dung chính là phê bình huyện của con, mặt khác, có không ít báo chí đều đã ra những bài báo, chắc là sáng mai sẽ đăng lên, đối với chuyện này chỗ lão Trịnh nhất định sẽ tham gia vào.

Diệp Trạch Đào cẩn thận nói:

- Các chính sách của huyện chúng ta đều là thực hiện đúng chỗ tuy rằng có trưng dụng đất, nhưng suy xét đến việc nhân dân bị mất đất cũng đã chuẩn bị kỹ càng để bồi thường cho họ, bọn họ cũng không có tổn thất gì lớn lắm, cùng với việc các hạng mục được tiến hành thì thu nhập của các cửa hàng sẽ vượt xa so với thu nhập ban đầu.

Tất cả các chính sách của Diệp Trạch Đào, Triệu Hương Lăng đều đã nghiên cứu qua, liền gật đầu cười nói:

- Với phương pháp này dân chúng huyện của con chắc sẽ không có khả năng kích động lớn như thế, việc này nhất định là có người cố tình gây sự, Trạch Đào con rời khỏi huyện cũng khá lâu rồi, cần phải chỉnh đốn lại một chút rồi đó.

Hô Diên Ngạo Bác cũng nói một cách nghiêm túc:

- Đối với những loại người phá hoại như thế này, huyện của con cần phải xử lí nghiêm túc một chút, không thì có một số người dựa vào uy quyền để làm loạn thiên hạ.

- Con đến chỗ bí thư Thi báo cáo chuyện này trước.

Nếu Thi Minh Cương đang ở thành phố, thì Diệp Trạch Đào đương nhiên là đi đến đây trước rồi.

Hô Diên Ngạo Bác nói:

- Việc này để ta và lão Trịnh trao đổi một chút, hai người các con liên thủ vào, sẽ áp chế được giới truyền thông, cũng theo dõi nghiêm ngặt trên Internet, tuy nhiên miệng lưỡi thế gian cũng khó mà tránh được, chuyện này tạm thời chỉ có thể xem huyện của con trong thời gian ngắn có thể ổn định chuyện này lại được không, nếu không thì mạng Internet chắc chắn là không thể khống chế được, có một số người muốn thông qua giới truyền thông nước ngoài để gây sự, việc này sẽ rất nhanh sẽ truyền ra nước ngoài.

Diệp Trạch Đào nói:

- Hiện tại chỉ có xã Sơn Lâm, vấn đề không còn đáng kể lắm, cái mà con lo lắng chính là chuyện xảy ra ở huyện.

- Xem ra con ở huyện Lục Thương gây ảnh hưởng đến lợi ích của một số người, lần này có người muốn đuổi con đi rồi.

Triệu Hương Lăng nói.

Diệp Trạch Đào không ở lại nhà của Hô Diên Ngạo Bác lâu, mà nhanh chóng rời đi.

Suy nghĩ một lát, cảm giác việc này phải nói với Điền Lâm Hỉ một chút mới được, cho nên lại gọi điện cho Điền Lâm Hỉ nói chuyện này một chút.

Cách nghĩ của Điền Lâm Hỉ và Hô Diên Ngạo Bác cũng không khác mấy, hai người cùng yêu cầu Diệp Trạch Đào mau chóng quay lại, trong thời gian ngắn nhất phải giải quyết xong chuyện này.

Khi Diệp Trạch Đào đi đến phòng của Thi Minh Cương thì thấy anh ta đang ngồi ở đó.

Sắc mặt Tôn Lôi cũng không được tốt.

Ban đầu Diệp Trạch Đào đoán chuyện này có liên quan đến Tôn Lôi, bây giờ nhìn thấy bộ dạng của Tôn Lôi không giống như giả vờ, liền nghĩ đến chuyện này cũng không có lợi cho Tôn Lôi.

- Chủ tịch huyện Tôn Lôi, tôi đã sắp xếp một vé máy bay rồi, đêm nay có một chuyến, chúng ta có thể đi chuyến bay đêm trở về!

Diệp Trạch Đào lớn tiếng nói với Tôn Lôi.

Thi Minh Cương nói:

- Đồng chí Tôn Lôi hỏi thăm tình hình, hiện tại rất nghiêm trọng.

Diệp Trạch Đào nói:

- Bí thư Thi, việc này rõ ràng là có người đứng đằng sau gây sự, xã Sơn Lâm đã xảy ra chuyện, “Nhật báo kinh tế” làm sao có thể viết được một bài báo được, mặt khác còn có mấy nhà báo khác cũng đã chuẩn bị xong bài hết rồi à?

Sau khi nghe được những lời này của Diệp Trạch Đào sắc mặt của Thi Minh Cương đã thay đổi, anh ta tất nhiên là đã nghe được rồi, nếu các nhà báo thực sự nói ra chuyện này thì sẽ đem huyện Lục Thương lên lò lửa, đến lúc đó e rằng sẽ có nhiều bài văn mang tính công kích sẽ xuất hiện.

- Tạm thời cứ chờ cho nó lắng xuống, tuy nhiên không nên để thời gian dài quá.

Nhìn thấy Thi Minh Cương biến sắc, Diệp Trạch Đào liền nói đến chuyện áp lực của những bài văn.

Thi Minh Cương trong lòng cũng chấn động, Diệp Trạch Đào cũng đã biết sau những chuyện này, có thể ép được giới truyền thông như thế thì chắc chắn là một thế lực lớn rồi.

- Các cậu lập tức trở về huyện, nhất định phải làm cho mọi chuyện bình thường trở lại.

Thi Minh Cương nói một cách nghiêm túc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play