Ôn Phương nói ra bí thư Lâm đã đến huyện, Diệp Trạch Đào ít nhiều cũng hiểu được một chút ý mà Ôn Phương gọi mình đến, giả vờ như không hiểu lắm nói

- Nhà bí thư Lâm ở thị trấn, trở về một chuyện cũng bình thường, không nói với chị một tiếng à?

Ánh mắt của Ôn Phương nhìn mặt Diệp Trạch Đào, lúc này mới nói

- Trạch Đào, thật ra, tôi vẫn lấy thành ý đối đãi với cậu!

Nói lời nói, trên mặt Ôn Phương có chút hồng lên.

Diệp Trạch Đào mỉm cười nói

- Tôi biết chú tịch Ôn là một chủ tịch tốt!

Trong mắt lập túc lộ ra một loại tình cảm kiên quyết, Ôn Phương nói

- Tôi biết cậu thấy được chuyện của tôi với Thịnh Quốc Phi, chắc chắn trong lòng coi thường tôi, tôi cũng không có cách nào cả, con gái lăn lộn trên quan trường luôn phải trả giá mới được!

Lúc Diệp Trạch Đào nghe thấy những lời này, nhìn vào ánh mắt của Ôn Phương cũng đã xảy ra sự thay đổi, không ngờ người con gái này cũng là người phụ nữ có dũng khí.

Nếu như là người phụ nữ bình thường, có thể sẽ tiếp tục như thế này, căn bản không dám trực tiếp nói ra, cô Ôn Phương này không đơn giản, lại dám nói ra trước mặt mình.

Người phụ nữ này xem ra muốn thẳng thắn nói một chút chuyện với mình!

Lúc này Ôn Phương đi đến đóng cửa phòng làm việc lại.

Sau khi đóng cửa, Ôn Phương lại đến ngồi lên sô pha, dường như sau khi nói xong những lời đó, tinh thần của Ôn Phương như đã được thả lỏng, thân hình ngồi xuống khá tùy ý.

- Trạch Đào, tôi nói ra chuyện này, mục đích chỉ có một, bây giờ điều mà chúng ra cần là cùng tiến thoái!

Trong lòng Diệp Trạch Đào khâm phục dũng khí của người phụ nữ này, cũng không có ý giấu diếm, ánh mắt nhìn thẳng vào Ôn Phương nói

- Chủ tịch Ôn mời nói.

- Trạch Đào, bây giờ ở bên trong huyện Thảo Hải, tình hình của hai người chúng ta cũng gần giống nhau, tuy tôi biết rằng cậu cũng có một vài mối quan hệ với tỉnh thành, nhưng mà, theo như tình hình mà tôi hiểu, người thân của Lâm Dân Thư kia làm phó chủ nhiệm của ủy ban kế hoạch và phát triển, nếu như không phải là đằng sau có sự ủng hộ của nhân vật lớn, y không thể tiếp tục thăng tiến. Có sự tồn tại của một người thân như thế này, cho là nhân vật số 1, số 2 ở huyện cũng không thể không có chỗ băn khoăn. Bây giờ cậu nhận được sự ủng hộ của bí thư Cao, nhưng mà, dẫu sao Lâm Dân Thư cũng thuộc về người của bí thư Cao, trước kia không quan tâm y, không có nghĩa là sau này cũng không quan tâm y. Bây giờ y đã có người phó chủ nhiệm này là chỗ dựa vững chắc ở tỉnh, tôi tin rằng thái độ của bí thư Cao sẽ xảy ra sự thay đổi lớn, điều này rất không có lợi cho cậu.

Ôn Phương hoàn toàn đặt thân phận của chủ tịch xã sang một bên, với Diệp Trạch Đào có chút hương vị của sự chân thành.

Diệp Trạch Đào cầm thuốc lá châm lên hút một hơi, ánh mắt tiếp tục nhìn về phía Ôn Phương, hắn đang đợi Ôn Phương nói ra suy nghĩ của cô ấy.

Ôn Phương nhìn thoáng qua Diệp Trạch Đào nói

- Tình hình hiện tại của cậu với tình hình của tôi hoàn toàn giống nhau. Nhớ lúc đầu có bí thư Thịnh tại vị, chủ tịch Thôi luôn mạnh mẽ tiến hành ủng hộ tôi. Nhưng mà, tình hình hiện tại cũng đã thấy, chủ tịch Thôi vì tránh nghi ngờ, căn bản đã không lo cho tôi nữa, đây là ý để tôi tự sinh tự diệt. Có tình hình như thế này, ngộ nhỡ lúc bầu cử Hội đồng nhân dân tôi bị rớt, đối với tôi mà nói chính là một lần tín hiệu ngừng hẳn con đường làm quan, tôi là như vậy, cậu cũng có thể sẽ là một người như vậy!

Diệp Trạch Đào mỉm cười nói

- Có thể tôi không xui xẻo như vậy

Lời nói này có ý đùa giỡn.

Ánh mắt nhìn về phía Diệp Trạch Đào, Ôn Phương cười gượng nói một tiếng

- Tôi là như vậy, cậu không thể chân thành một chút sao?

Lúc này Diệp Trạch Đào mới nói

- Cô nói rất đúng, có thể thế cục ở huyện sẽ xảy ra một chút thay đổi, nhưng mà, chúng ta không thể đảo qua đảo lại giữa cục diện ở huyện, chỉ có thể lấy thành tích của chúng ta để chứng minh năng lực của mình. Cho dù là người như thế nào làm lãnh đạo, y đều cần một đám người có thể làm việc đúng không?

- Trạch Đào, cậu vẫn không tin tưởng tôi! Tôi biết cậu cũng có một vài ý kiến, hôm nay mời cậu đến, tôi muốn giao lưu thật tốt với cậu một chút. Tôi là một người phụ nữ, để trèo lên trên, thân thể có thể bỏ đi, còn để ý những cái khác nữa sao. Người phụ nữ này, chỉ cần đồng ý giải thoát cơ thể mình, căn bản không lo sẽ không tìm được một chỗ dựa vững chắc, nhưng mà, thật sự tôi không muốn làm những chuyện đó nữa. Tôi biết cậu vẫn còn chỗ dựa vững chắc, tôi chỉ có một suy nghĩ, chính là muốn đạt được một sự thỏa thuận với cậu. Trước mắt tôi mang thân phận chủ tịch xã, đối với cậu chắc chắn có tác dụng ủng hộ, chỉ hy vọng có một ngày kia lúc cậu leo cao hơn tôi, có thể quan tâm tôi một chút, không để tôi quá thảm!

Quả nhiên là tình huống ở bước đường cùng!

Nhìn thấy Ôn Phương đến những lời như thế này còn nói ra được, trong lòng Diệp Trạch Đào ngầm thở dài một tiếng, người phụ nữ này nhất thời không có đường, gửi gắm niềm hy vọng lên thân mình

Tâm trạng chấn động, trong lòng Diệp Trạch Đào vẫn có chỗ cảnh giác, chuyện người phụ nữ này xả thân đều làm ra, lại có chuyện gì không làm ra được chứ?

Hướng về phía Ôn Phương gật đầu, Diệp Trạch Đào nói

- Ở huyện bổ nhiệm cán bộ chắc chắn không thể là điều tầm thường, cho dù có sự thay đổi như thế nào, ý đồ cấp trên là không thể tùy ý tiến hành thay đổi, Chuyện chị được bầu làm chủ tịch xã cũng chắc chắn sẽ không xảy ra bất cứ một sự thay đổi nào, cho dù là ở xã có một sự thay đổi nhỏ, chủ nghĩa tập thể vẫn phải đảm bảo!

Những lời này nói này của Diệp Trạch Đào nói đến mức Ôn Phương đã dựa người vào sô pha nhanh một chút, dường như đang tìm một chỗ dựa vững chắc.

Thấy Ôn Phương thể hiện ra sự yếu đuối, trong lòng Diệp Trạch Đào liền nghĩ, bây giờ trong chính phủ có mấy người phụ nữ có tình hình giống của cô ấy?

Có lẽ phụ nữ lăn lộn quan trường thật sự gian nan hơn đàn ông cũng khó nói!

Suy nghĩ một lúc, Diệp Trạch Đào nói

- Mục đích của tôi là hy vọng xã Xuân Trúc có thể có sự phát triển lớn, chỉ cần những người có trái tim hướng về việc này, tôi đều ủng hộ!

Nói xong những lời này, Diệp Trạch Đào đứng dậy đi ra ngoài cửa.

- Cậu yên tâm đi, tôi khẳng định hoàn toàn ủng hộ công việc của cậu

Ôn Phương dường như đã thấy được niềm hy vọng.

Diệp Trạch Đào đã kéo cửa đi ra ngoài.

Đối với cô Ôn Phương này, Diệp Trạch Đào thật sự không biết nên dùng cái gì để hình dung cô ấy mới được. Người phụ nữ như thế này tuyệt đối không phải là loại mềm yếu thể hiện ra ngoài, chỉ cần đưa cho cô ấy một mảnh trời đất, chắc chắn là một nhân vật không thể coi thường.

Đây là một người phụ nữ thuần túy trên giới quan trường, để trèo lên, cô ấy có thể không cần bất cứ cái gì.

Vừa mới ra ngoài cửa, Diệp Trạch Đào liền gặp lão Quý ở đó thò đầu ra nhìn.

Nhìn thấy chú Quý, Diệp Trạch Đào mới nhớ đến chuyện nhờ chú Quý giúp đỡ tu sửa phần mộ, khoảng thời gian này luôn rất bận, chuyện này đều chưa quan tâm hỏi được.

Chuyện này Diệp Trạch Đào cũng không muốn để người ở xã biết, vẫy tay với chú Quý, hai người đi ra ngoài chính quyền xã.

- Chủ nhiệm Diệp, những chuyện cậu giao cho tôi làm đã làm xong rồi, hôm nay muốn mời cậu đi kiểm tra một chút.

Phương Minh Quý hiện tại ít chiều cũng có sự kính sợ đối với Diệp Trạch Đào. Diệp Trạch Đào của hiện tại ở xã là một nhân vật vinh quang tột đỉnh.

Lúc mới bắt đầu, lúc Diệp Trạch Đào giao cho chú Quý giúp đỡ, Diệp Trạch Đào chỉ là một học sinh đang tham gia làm việc, bây giờ thoáng một cái, Diệp Trạch Đào đã là ủy viên Đảng ủy ở xã, chủ nhiệm phòng Đảng chính, tốc độ thăng quan vô cùng nhanh chóng.

Giống như có chút khoe công lao, chú Quý theo sau Diệp Trạch Đào nói

- Chủ nhiệm Diệp, lần này mọi người bỏ ra công sức làm, chắc chắn cậu hài lòng, cậu lấy năm nghìn nhân dân tệ chỉ tiêu hơn bốn nghìn nhân dân tệ

- Làm phiền chú Quý rồi!

- Nên làm mà! Nên làm mà!

Dường như nhận được sự khen ngợi của Diệp Trạch Đào, mặt chú Quý tươi cười.

Nghĩ một chút, Diệp Trạch Đào trở về kí túc xá cầm máy chụp hình cùng chú Quý đi đến ngọn núi đó.

Rất nhanh đã đến giữa sườn núi, liếc mắt nhìn một cái, Diệp Trạch Đào đã vô cùng hài lòng. Tình hình tu sửa giống như đã hoàn toàn thay đổi so với trước kia, hoàn toàn là cách tu sửa trong phương án của hắn.

Tấm bia đá cũng làm rất bắt mắt.

Chăm chú quan sát tình hình tu sửa, chú Quý liền theo sát phía sau Diệp Trạch Đào, hình như có chút lo lắng.

Nhìn thấy con đường sửa rất tốt đã từ chân núi đi lên, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói

- Con đường này sửa lại rất tốt!

Cười hì hì, chú Quý nói

- Mọi người biết là chủ nhiệm Diệp giao nhiệm vụ, phần lớn đều là nghĩa vụ, không cần một phân tiền.

- Như thế này làm sao được, nhất định phải trả tiền

Diệp Trạch Đào nói.

Cười, chú Quý nói

- Mọi người đều nói, nếu giúp chủ nhiệm Diệp làm việc mà lấy tiền, vậy thì đó là chuyện thất đức.

Diệp Trạch Đào liền có chút ngạc nhiên, chuyện này không ngờ lại có sự gắn kết với chuyện thất đức!

Cầm máy chụp hình, Diệp Trạch Đào chụp một lại cái mộ này từ các góc độ khác nhau.

Cùng chú Quý xuống núi, Diệp Trạch Đào không thu số tiền còn lại của lão Quý, nghĩ một chút, lại cầm một nghìn tệ đưa cho chú Quý nói

- Chú Quý, tu sửa phần mộ này cháu cũng đã chịu sự ủy thác của bạn. Bình thường bạn cháu cũng ít khi mới đến một lần, nếu như gặp phải những ngày lễ ngày tết, số tiền này để chú dừng để mời người đến giúp việc diệt cỏ dại, chú thấy sao?

Lắc tay, chú Quý nói

- Làm sạch cỏ không cần phí, sao lại đòi tiền!

Diệp Trạch Đào vẫn nhét tiền vào trong tay chú Quý nói

- Số tiền này chú phải nhận, cháu thay mặt các bạn cảm ơn chú!

Nắm lấy số tiền trong tay, chú Quý gật đầu nói

- Cậu yên tâm, tôi không có việc liền đến giúp dọn dẹp một chút, dọn đất một chút, cũng không cần tiền!

Làm xong việc này, Diệp Trạch Đào nghĩ một chút, trực tiếp gọi điện đến điện thoại cho ông chủ Trịnh ở tỉnh.

Qua một hồi chuông, bên đó mới hồi đáp điện thoại lại.

Vừa thông điện thoại, ông chủ Trịnh cười một cách cởi mở liền truyền đến

- Tiểu Diệp, lần trước cậu đến tỉnh, tôi đi công tác!

- Ông chủ Trịnh, là như thế này, chuyện tu sửa phần mộ tôi phải báo cáo với ông một chút. Hôm nay phần mộ đó đã hoàn toàn sửa chữa xong, tôi đã chụp không ít ảnh, từ dưới chân núi cũng đã sửa chữa một con đường lên, ngoài ra, nghĩ đến việc các ông đến thôn Xuân Trúc một lần cũng không dễ dàng gì, bản thân tôi đã lấy một nghìn tệ đưa cho chú Quý là người chủ trì việc tu sửa, mời ông ấy thường xuyên đến làm sạch cỏ dại ở mộ, điểm thêm đất vân vân.

Nghe xong Diệp Trạch Đào giải thích xong, trong giọng nói của ông chủ Đặng liền lộ ra một sự cảm kích nói

- Tiểu Diệp, cậu làm rất tốt, tôi cảm ơn cậu! Ảnh chụp ngày mai Ninh Quân sẽ đến lấy.

Diệp Trạch Đào nói

- Không có chuyện gì lớn, giúp đỡ một chuyện, nếu như có chỗ nào không hài lòng, tôi lại mời người làm.

- Được, tôi xem đã rồi nói

Đối phương nói mấy câu, khi trong điện thoại nghe thấy tiếng người, đối phương đã dập điện thoại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play