Diệp Trạch Đào không biết Thôi Đại Thạch chuyển sang suy nghĩ gì. Diệp Trạch Đào tràn đầy sự tín nhiệm đối với Dương Quân. Từ sau lần đến Âm Lương Thiến nhìn tình hình liền biết, đây là một người không nói nhiều, chỉ cần dùng tốt chắc chắn sẽ là người trung thành. Bây giờ bản thân mình phải tìm những người như thế này để làm việc.

- Dương Quân, lần trước tôi đã từng nói, phải cố gắng phát triển Âm Lương Thiến. Lần này sau khi đến tỉnh thành, tôi nhận được một chút tin tức, nguồn dược liệu ở xã Xuân Trúc dồi dào, quan trọng là giao thông không thuận tiện, dược liệu không thể vận chuyển đi, sau khi vận chuyển đi lại bị một số thương gia bất hợp pháp thu mua với giá rất thấp. Bây giờ tôi đã liên hệ xong với một vài xí nghiệp lớn, chúng ta có thể thành lập một phòng làm việc ở xã Xuân Trúc. Đầu tiên chúng ta thu mua dược liệu, sau đó vận chuyển dược liệu đi. Nếu là do chúng ta đến làm chuyện này, có thể định ra một hợp đồng, đưa cho bọn họ giá tiền chấp nhận được, ngoài ra, tôi còn dự tính giới thiệu trồng nấm linh chi của nước ngoài, đến lúc đó mọi người sẽ lại có nguồn thu nhập ổn định.

Dương Quân và Thôi Đại Thạch đều chăm chú nghe, trong lòng hai người xúc động.

Bây giờ Thôi Đại Thạch nhìn vào mắt Diệp Trạch Đào càng để lộ ra nhiều sự nể phục, người thanh niên này thật sự là một nhân vật vượt trội, nếu như con gái mình thật sự theo cậu ấy, còn không phải là ăn ngon mặc đẹp sao, đây chắc chắn là chuyện tốt.

Trong lòng Dương Quân bắt đầu xúc động. Lần trước Diệp Trạch Đào ở thôn đã nói cho tấm lòng của mọi người nóng lên, bây giờ quả nhiên đã bắt đầu hành động. Nếu như thật sự làm được, ít nhất hiện trạng của Âm Lương Thiến sẽ có sự thay đổi.

- Anh Diệp, chuyện này thực ra không phải là chuyện khó, tôi cho rằng vận chuyển dược liệu đi cũng không phải là chuyện khó, mọi người có sức lực. Chỉ cần có thể kiếm được tiền, tin rằng đến cả gánh cũng có thể gánh ra. Trước kia sở dĩ không làm chuyện này, là mọi người không nhìn thấy hy vọng kiếm được tiền.

Diệp Trạch Đào nói

- Là như thế này, lần trước chẳng phải tôi đã nói là đào năm gốc hoa lan sao, sau khi mang đến tỉnh thành, kiếm được một ít tiền. Căn cứ vào ý của thương gia đó, chúng ta tiến hành thu mua, bọn họ phụ trách mang đi tiêu thụ, cho nên, tôi sẽ xuất ra một khoản tiền, lấy danh nghĩa của mẹ tôi đăng kí một công ty ở huyện, tất cả mọi việc ở xã Xuân Trúc cụ thể do cậu triển khai, cậu thấy sao?

Dương Quân nói

- Anh Diệp yên tâm đi, ở xã tôi khá quen thuộc, nhất định sẽ không để cho anh thất vọng.

- Ừ, trong công ty sẽ cho cậu mười phần trăm cổ phần.

- Anh Diệp, tôi không cần cổ phần gì đó, đi theo anh làm là được rồi!

Dương Quân không ngờ mình cũng có cổ phần, vội vã nói.

- Cứ như vậy, đối ngoại còn phải do cậu chỉ huy.

Thấy ở đây Dương Quân nói chuyện được, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói với Thôi Đại Thạch

- Chú Thạch, lần này mời chú đến, cháu dự tính cũng mời chú đến phòng làm việc đó làm, chuyện cụ thể thì theo sự lãnh đạo của Dương Quân, mỗi tháng lấy tám trăm tệ tiền lương, sau này vận hành bình thường sẽ tăng lên, chú thấy sao?

Đừng xem có tám trăm tệ, tim của Thôi Đại Thạch đã đập nhanh từ lâu rồi, số tiền này ở xã là thu nhập cao.

Nghĩ đến vợ mình vẫn đang ở trong thôn, năng lực mạnh hơn mình, Thôi Đại Thạch xoa tay chần chừ một chút, cắn răng nói

- Chủ nhiệm Diệp, có thể gọi vợ tôi đến nữa không, những chuyện nấu cơm cô ấy có thể làm, không cần tiền.

Nói xong những lời này, Thôi Đại Thạch có chút lo lắng nhìn Diệp Trạch Đào.

Diệp Trạch Đào nghĩ đến bước tiếp theo chắc chắn phải tăng thêm nhân viên, liền cười nói

- Được, đầu tiên quyết định là năm trăm tệ tiền lương là được rồi.

Trong lòng Thôi Đại Thạch tràn đầy sự cảm kích đối với Diệp Trạch Đào, vợ mình quả nhiên nói đúng, đi theo thầy giáo Diệp sẽ có tiền đồ! Xem xem, con vẫn chưa vào cửa, đã biết quan tâm đến nhà cha vợ rồi, đây là chuyện tốt.

Địa điểm chỗ làm việc Diệp Trạch Đào đã xem xong từ lâu rồi, là nhà xưởng vốn là nhà máy dưa góp ở xã, đã sụp đổ từ lâu, chỉ cần làm lại từ đầu là được.

Chuyện làm xưởng thu mua Diệp Trạch Đào không ra mặt, mà trực tiếp giao cho Dương Quân, mục đích chính là muốn xem năng lực của Dương Quân.

Về phần Thôi Đại Thạch, Diệp Trạch Đào trực tiếp giao cho Dương Quân, để Dương Quân dẫn đi làm việc.

Làm xong những việc này, Diệp Trạch Đào lúc này mới chậm rãi đi về hướng chính quyền xã.

Ngồi vào trong phòng làm việc, nhìn Phương Di Mai đã đến từ lâu.

Buổi chiều Phương Di Mai mặc một chiếc quần bò, bên trên mặc một chiếc áo cộc tay, làm cho cả vóc dáng của cô đều lộ ra.

Nhìn bốn phía không có ai, Phương Di Mai nhỏ giọng nói với Diệp Trạch Đào

- Chủ nhiệm, bí thư Lâm đi ô tô đến huyện.

Lúc này Diệp Trạch Đào mới nhìn ra phía cửa sổ, quả nhiên chiếc xe đó đã mất bóng dáng.

- Tôi nghe được tin, bí thư Lâm có người thân thích ở trong tỉnh!

Tin đồn về Phương Di Mai không ít, hai câu nói ra chuyện của Lâm Dân Thư, lại điểm một câu chuyện tỉnh thành có người thân của Lâm Dân Thư.

Lúc đầu Diệp Trạch Đào còn không quá chú ý, sau khi nghe được câu nói này, ánh mắt của Diệp Trạch Đào liền nhìn về phía Phương Di Mai .

Phương Di Mai rất tự tin đối với cách ăn mặc hôm nay, đón tiếp ánh mắt của Diệp Trạch Đào, Phương Di Mai liếc mắt đưa tình.

Bây giờ điều mà Diệp Trạch Đào đang rất muốn biết chính là tình hình người thân ở tỉnh thành của Lâm Dân Thư, hắn tin rằng Phương Di Mai sẽ không tùy ý nói ra lời này.

Quả nhiên, Phương Di Mai nói

- Tôi nghe bạn gọi điện thoại đến nói, lúc vợ của Lâm Dân Thư nói chuyện trong phòng làm việc liền nói đến chuyện này. Nghe nói nhà bọn họ có một người thân thích làm phó chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch và Phát triển ở tỉnh.

Tâm trạng của Diệp Trạch Đào liền chấn động, đây là một chuyện lớn, nếu thư thật sự có chuyện như thế này, chắc Lâm Dân Thư thật sự sẽ xoay người.

- Chuyện xảy ra khi nào?

- Nghe nói là vừa bổ nhiệm, người đến từ một thành phố cấp 3.

Nói xong lời này, Phương Di Mai liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào, nói xong, sau khi nghe được tin này, điều mà Phương Di Mai nghĩ đến là lần này Lâm Dân Thư muốn xoay người, chắc người đối đầu với hắn là Diệp Trạch Đào sẽ gặp phải xui xẻo.

Phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch và phát triển?

Diệp Trạch Đào trầm tư một hồi, chức vụ này nói to cũng không to, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng mà, dùng để đè cán bộ ở huyện chắc chắn có thể đè được. Nếu như Cao Chấn Sơn biết chuyện này, thái độ đối với mình sẽ như thế nào đây?

Tin tức này quá quan trọng!

Diệp Trạch Đào nhìn về phía Phương Di Mai mỉm cười gật đầu.

Phương Di Mai trở về vẻ mặt tươi cười.

Lúc này cái cô tên là Ninh Thu Cúc cũng đi vào.

Thấy Diệp Trạch Đào đã ngồi ở đó, người phụ nữ này liền nhìn đồng hồ đang treo trên tường, lúc thấy mình không đến muộn, trong lòng mới nhẹ nhõm, trên mặt tươi cười nói

- Chào chủ nhiệm Diệp.

Diệp Trạch Đào mỉm cười nói

- Chào cô.

Theo sau Ninh Thu Cúc, Khương Quốc Bình cũng đi vào.

Khương Quốc Bình vừa vào cửa, trên mặt liền nghiêm túc đi vào, cũng nói với Diệp Trạch Đào

- Chào chủ nhiệm.

Diệp Trạch Đào cũng trả lời lại một tiếng.

Ngồi xuống, điện thoại trên bàn reo lên, Diệp Trạch Đào nghe là do Ôn Phương gọi đến, muốn hắn đến trao đổi một vài việc.

Diệp Trạch Đào liền đứng dậy đi ra ngoài.

Diệp Trạch Đào vừa rời khỏi đây, Khương Quốc Bình lập tức trở nên sôi nổi, nói với hai người

- Đã nghe được tin chưa, bí thư Lâm có kẻ đứng sau lớn!

Ninh Thu Cúc mỉm cười nói

- Tất nhiên bí thư Lâm có người đứng sau rồi, nếu không thì cũng không thể lên chức bí thư được.

Khương Quốc Bình lắc đầu nói

- Không biết chứ gì, ở tỉnh vừa đề bạt một Phó chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch và Phát triển, là người thân của bí thư Lâm, nghe nói còn là rất thân. Các cô nói xem, nếu như chuyện này là thật, bí thư Lâm sẽ có tình huống như thế nào!

Cứ như thể người thân này là người thân thích trong gia đình anh ta, trong lòng Khương Quốc Bình tỏ ra rất vui vẻ.

Phương Di Mai giả vờ không biết chuyện nói

- Thật sự có chuyện này sao, chẳng trách bí thư Lâm vội vàng ngồi xe đi.

Khương Quốc Bình cười nói

- Tất nhiên, có một người lãnh đạo lớn như thế, phải nhanh chóng xác định một chút, lần này chủ nhiệm của chúng ta thảm rồi!

Nói đến đây, Khương Quốc Bình cảm thán nói

- Các cô nói xem con đường đời này có phải là thú vị như thế không!

Phương Di Mai hiểu suy nghĩ của y. Đối với chuyện Diệp Trạch Đào đảm nhiệm chức chủ nhiệm, tên Khương Quốc Bình này luôn không vui trong lòng. Trước kia nhìn thấy thế lực của Diệp Trạch Đào, y không dám nhiều lời, bây giờ nhìn thấy thế lực của Lâm Dân Thư chắc chắn tâm trạng y rất tốt.

Lâm Dân Thư thế lực mạnh, hành vi trả thù đối với Diệp Trạch Đào sẽ càng mạnh mẽ hơn. Nếu như Diệp Trạch Đào không đưa ra người đứng sau lớn mạnh, thật sự là thê thảm.

Diệp Trạch Đào không có hậu đài lớn mạnh sao?

Phương Di Mai miệt mài viết tài liệu, trong lòng lại suy nghĩ một cách nhanh chóng.

Nếu như Diệp Trạch Đào không có người đứng sau, hoặc là người đứng sau không mạnh như người đứng sau Lâm Dân Thư, rất có thể sự ủng hộ của Cao Chấn Sơn đối với Diệp Trạch Đào sẽ càng ngày càng yếu. Nếu như thật sự là như vậy, rốt cuộc Diệp Trạch Đào có thể đi được bao xa chứ?

Tin tức vừa nãy mà Phương Di Mai nói cho Diệp Trạch Đào mục đích chính là muốn xem xem Diệp Trạch Đào có người thay thế đằng sau không. Nếu thật sự Diệp Trạch Đào có người đằng sau, Diệp Trạch Đào hẳn có chỗ xuất chiêu, nếu không thì, quyết định mình theo Diệp Trạch Đào đã sai rồi!

Lúc này trong lòng Phương Di Mai ít nhiều cũng có chút lưỡng lự.

Lúc này Diệp Trạch Đào đã đi vào phòng làm việc của Ôn Phương.

Phòng làm việc của Ôn Phương ở đầu của tòa nhà, sự bố trí của căn phòng rất ấm áp, không ít thực vật xanh, rèm cửa sổ cũng là màu xanh. Đi vào căn phòng này, Diệp Trạch Đào cảm thấy tinh thần thoải mái.

- Trạch Đào, ngồi xuống nói chuyện

Ôn Phương chủ động đứng lên bắt tay với Diệp Trạch Đào, lại cùng lúc ngồi với Diệp Trạch Đào lên chiếc sô pha.

Sô pha mặt đối mặt, giữa hai người có một bàn trà, đích thân Ôn Phương pha một cốc trà cho Diệp Trạch Đào.

Nói thật, Ôn Phương luôn không muốn ngồi cùng với Diệp Trạch Đào, nhưng mà, bây giờ xảy ra một số chuyện, cô ta biết mình và Diệp Trạch Đào không biết lúc nào đã trở thành mối quan hệ liên minh, không giao lưu một chút với Diệp Trạch Đào thật sự là không được.

Sau khi ngồi xuống, Ôn Phương phát hiện ánh mắt của Diệp Trạch Đào nhìn qua, trong lòng hoảng hốt, cặp chân kia đều căng thẳng, cả người cũng ngồi thẳng.

Diệp Trạch Đào nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Ôn Phương, trong lòng thầm cười, người phụ nữ này trước mặt mình thật sự đã không còn uy nghiêm gì nữa.

- Chủ tịch Ôn, có chuyện gì sao?

Diệp Trạch Đào cũng không muốn để người phụ nữ này quá xẩu hổ, mỉm cười hỏi.

Đón nhận ánh mắt của Diệp Trạch Đào, Ôn Phương điều chỉnh tâm trạng của mình một chút nói

- Bí thư Lâm đã đi huyện rồi!

Diệp Trạch Đào lại nhìn về phía Ôn Phương.

……

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play