Hồng Sắc Sĩ Đồ

Sau những phút ân ái mãnh liệt, cả hai đều nằm vật ra giường.

Từ sau lần đó cả hai đều rất thoải mái, bất cứ khi nào có thể họ lại quấn vào nhau.

Sau khi ân ái xong, Di Mai hay nằm trong lòng Diệp Trạch Đào, vẻ mặt lộ rõ sự thỏa mãn.

Là Phương Di Mai gọi điện kêu Trạch Đào tới nói có chuyện cần phải bàn bạc.

Bàn việc mà chọn nơi riêng tư như vậy, Diệp Trạch Đào chẳng cần nghĩ cũng đoán được là chuyện gì, mặc dù có chút do dự, nhưng nghĩ đến chuyện giữa hai người hắn vẫn thấy rất hưng phấn.

Do dự một hồi Diệp Trạch Đào liền chọn một căn phòng cách khá xa khách sạn hiện tại bọn hắn đang ở.

Cả hai đều cải trang, nếu thoạt nhìn chẳng ai nhận ra được hai người.

Sau khi tiến vào phòng cả hai đều chẳng nói gì, mải miết ôm siết lấy nhau tiến về giường.

Đều là người mới biết đến mùi yêu đương nam nữ nên cả hai đều rất hiếu kì và kích thích. Căn phòng cũng đã được cách âm kín đáo, cho nên cả hai mặc sức mây mưa.

Đừng nhìn vẻ phong trần của Diệp Trạch Đào những ngày này, hắn vẫn biết rất rõ những việc hắn làm, cũng phải chịu nhiều áp lực, đặc biệt là áp lực từ phía họ Lưu khiến hắn muốn nghẹt thở.

Tiến vào giường Diệp Trạch Đào liền hồ hởi thực hiện nghĩa vụ của mình, Phương Di Mai cũng đáp lại rất nhiệt tình

Xong cả hai ôm nhau nằm trên giường.

Đưa ánh mắt nhìn lên khuôn mặt của Diệp Trạch Đào, Phương Di Mai đau lòng nói:

- Áp lực công việc của anh nhiều quá!

Diệp Trạch Đào dang tay ôm Di Mai vào lòng, đưa tay vuốt ve thân thể của cô ta. Ánh mắt hắn nhìn Di Mai có chút kì quái.

Di Mai nói:

- Gần đây em phát hiện ra có vài việc liên quan đến nhà họ Lưu, có thật việc Vi Chính Quang đánh chết người có dính dáng đến anh không?

Diệp Trạch Đào có chút giật mình, tuy báo chí cũng có vài tin đồn, nhưng chỉ vài người biết hắn có liên quan đến sự việc lần này, làm sao Phương Di Mai biết được chuyện này nhỉ?

- Lúc rảnh rỗi em cũng hay lên mạng, những tin tức ban đầu đến giờ đều đã bị thay đổi, em cũng đã tìm hiểu qua rồi!

Phương Di Mai khẽ vân vê lên ngực hắn.

Thật là người biết để ý!

Diệp Trạch Đào trước đây không biết trong chốn quan trường lại có người tinh ý đến như vậy, nhưng bây giờ hắn quả thật đã biết có dạng người này tồn tại.

Phương Di Mai cười nói:

- Các sự việc có thể liên kết lại nhiều lắm, Lưu Mộng vội vã về lại thành phố, ánh mắt của Trịnh Tiểu Nhu kia nhìn anh chứa đầy ẩn ý.

Diệp Trạch Đào vỗ bốp một cái vào mông cô ta:

- Con gái bọn em sao mà cũng quan tâm đến việc quan trường quá đỗi!

Cái vỗ làm cho Phương Di Mai khẽ kêu lên, lại khiến cho hắn thấy dục vọng mình nổi lên.

Phương Di Mai cũng được xem là người đàn bà quyến rũ, Diệp Trạch Đào chẳng thể cưỡng lại được thân hình bốc lửa và giọng nói đầy mời gọi kia.

Ôi đàn bà!

Diệp Trạch Đào chẳng có cách nào hiểu rõ lòng dạ bọn họ.

- Em với Trịnh Tiểu Nhu kia, ai làm anh thấy thỏa mãn hơn?

Phương Di Mai lại hỏi một câu khiến Diệp Trạch Đào giật mình.

Nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Trạch Đào, Phương Di Mai không nhịn được, bật lên cười ròn rã.

Đương nhiên đời nào Diệp Trạch Đào chịu thừa nhận chuyện này, hắn vội lấp liếm:

- Nghĩ linh tinh!

Cười xong Phương Di Mai lại nói:

-Anh không chịu nhận thì thôi!

Thấy Diệp Trạch Đào cầm điếu thuốc lên, Phương Di Mai bèn lấy bật lửa giúp hắn châm thuốc.

Sau khi để Diệp Trạch Đào phả xong một hơi, Di Mai liền nói :

- Tuy là em không biết bọn anh làm thế nào lại thoát được vụ này, nhưng em thấy rõ ràng họ Trịnh và họ Lưu không được hòa thuận lắm, ít nhất là trong sự việc của Vi Chính Quang. Em cũng đã điều tra cô ả Trịnh Tiểu Nhu của nhà họ Trinh kia, cô ta là vợ của Vi Chính Quang, đáng lẽ bọn họ là người một nhà, nhà họ Trịnh không có lý nào lại không giúp đỡ Vi Chính Quang cả. Điều này tối thiểu có thể chứng minh rằng Trịnh Tiểu Nhu và Vi Chính Quang không cùng một phe, ít ra cũng không phải là có tình ý với nhau.

Diệp Trạch Đào phải thầm thán phục, Phương Di Mai quả thật đã đoán đúng, cô ta thật khôn khéo, chỉ dựa vào chút manh mối vậy mà đã phán đoán sự việc một cách chính xác, thật là hiếm thấy.

Phương Di Mai áp sát thân thể vào Diệp Trạch Đào nói:

- Trạch Đào, em nói thật với anh một chuyện, em thấy họ Lưu kia không thể tin tưởng được nữa rồi. Anh cũng biết trên các phương tiện đại chúng bây giờ đưa tin đầy rẫy, chứng tỏ có kẻ đứng sau ngầm cố tình làm khó họ Lưu, mà nhà họ Trịnh lại không hề có ý muốn giúp đỡ, cho nên cho dù cuối cùng có giải quyết được chuyện này ổn thỏa, em đoán họ Lưu cũng đã phải tổn hại về lợi ích khá nhiều. Cho nên ở thời điểm này mối quan hệ của anh và Lưu Mộng chẳng khác gì con dao hai lưỡi, mặc dù nó có lợi cho sự phát triển của anh nhưng cũng không thể tránh hết được hậu họa. Chẳng ai biết thế lực thầm đả kích họ Lưu là ai, cho nên em thấy mối quan hệ của anh và Tiểu Nhu lúc này không thể chấm dứt được.

Diệp Trạch Đào lại nhìn Mai Phương Di, đương nhiên có vài điểm hắn không thể giải thích cho cô, nhưng cô ta đã phân tích được đến như vậy, hắn liền tiện miệng hỏi một câu:

- Vậy em nghĩ anh nên làm như thế nào?

Nghe Diệp Trạch Đào hỏi cô ta lập tức trở nên hào hứng, chẳng màng cả việc trên người không chút mảnh vải che thân, ả ngồi lên người Diệp Trạch Đào nói :

- Em không biết mối quan hệ giữa anh và Trịnh Tiểu Nhu sâu đậm đến mức nào, nhưng dựa vào trực giác của người phụ nữ, em nghĩ anh và cô ta chắc hẳn đã có quan hệ nam nữ. Anh đừng chối, em tin vào trực giác của mình.

Diệp Trạch Đào lại phả ra một làn khói, người đàn bà này đúng thật làm cho hắn chẳng nói được câu nào nữa!

Thật chẳng ngờ một người như thế lại thành người đàn bà của hắn, hắn đủ sức chế ngự cô ta sao?

Tự nhiên Diệp Trạch Đào nghĩ vậy.

Phương Di Mai cũng chẳng buồn đoán xem Diệp Trạch Đào đang nghĩ gì, liền nói tiếp :

- Sau khi xảy ra chuyện, em phát hiện ra tự nhiên chuyện xảy ra giữa anh và Trịnh Tiểu Nhu bỗng nhiên chìm dần, chứng tỏ thế lực của nhà họ Trịnh cũng không vừa, hoặc ít nhất là kẻ muốn đối phó với nhà họ Lưu kia không muốn lôi kéo họ nhà Trịnh vào cuộc. Tuy em không biết bọn họ đã ngầm thỏa thuận với nhau những gì, nhưng chắc hẳn Trịnh Tiểu Nhu kia lần này đã ra mặt bảo vệ anh rồi. Ha ha!

Nói tới đây Mai Phương Di liền bật cười.

Người cô rung lên, Diệp Trạch Đào trông thấy vậy, dục tình lại trỗi dậy.

Cười xong Mai Phương Di nói tiếp:

- Từ những tình tiết đó có thể thấy nhất định anh và Trịnh Tiểu Nhu có gì đó với nhau.

Nhìn sâu vào mắt Diệp Trạch Đào, Phương Di Mai dường như đang cố tìm kiếm một điều gì đó.

Diệp Trạch Đào giờ cũng đã học được cách che dấu cảm xúc, hắn tiếp tục hút thuốc, vẻ mặt tỏ ra như không có gì.

Phương Di Mai cười nói:

- Anh càng lúc càng trở nên điềm tĩnh.

Cô cũng cảm nhận được hồi Diệp Trạch Đào mới tới xã Xuân Trúc hắn còn là một người khá thật thà, Diệp Trạch Đào bây giờ đã học được cách nhẫn nhịn, đây quả thực là việc tốt, chứng tỏ hắn đã trưởng thành ít nhiều, ở bên một người đàn ông như vậy cô cũng thấy xứng đáng.

- Mà cũng lạ, Trịnh Tiểu Nhu cũng là một tấm đệm tốt cho con đường thăng tiến của anh. Em đã nói từ đầu em chỉ là người phụ nữ của anh, không phải vợ anh. Em hi vọng có thể giúp anh nhiều hơn trong việc thăng tiến của anh. Nói thế nào thì đầu óc của một người cũng chỉ có hạn, nếu có thêm em giúp anh bày mưu tính kế, anh sẽ thăng tiến nhanh hơn nữa, anh thấy sao?

Diệp Trạch Đào bật cười:

- Em thật là lợi hại!

Phương Di Mai cười đắc ý:

- Cũng không chịu xem em là ai, Lý Binh đã phải chịu hậu quả rồi!

Nhắc tới Lý Binh Diệp Trạch Đào bỗng trở nên nghiêm túc:

- Anh thấy hình như gã chưa buông tha em đâu, lần này em chơi hắn một vố đau như vậy, ngoài việc phải nằm viện ra hắn còn mất đi một số mối quan hệ ở sở công thương xã Xuân Trúc nữa.

Phương Di Mai liếc mắt nhìn hắn:

- Chẳng lẽ anh khoanh tay đứng nhìn người phụ nữ của mình bị ức hiếp sao, em cũng thấy được sự tức giận lộ rõ trong ánh mắt của anh mà!

Diệp Trạch Đào lại rùng mình, không ngờ ánh mắt mình biến đổi ra sao cũng bị cô ta chú ý đến, có lẽ hắn còn phải học hỏi nhiều rồi, sức nhẫn nhịn vẫn còn kém quá.

Phương Di Mai chỉ nhắc khéo Diệp Trạch Đào một câu, cô đã thấy hắn cảm nhận được rõ khuyết điểm của mình ở đâu, người đàn ông này quả thật rất tuyệt, trong lòng cô lại thấy yêu thương hắn hơn.

Nói đến Lý Binh, Diệp Trạch Đào thấy lòng nhẹ nhõm đi một chút, liền đem những suy đoán của mình nói với Phương Di Mai.

Nghe xong Phương Di Mai lấy tay khẽ xoa bộ ngực căng mọng của ả, cười nói:

- Em còn đoán được ai là kẻ sau lưng hắn cơ, nếu quả thật là như vậy thì chẳng có gì phải lo lắng nữa. Lần này Phó chủ tịch tỉnh Hoàng cũng bị lôi vào, đến thân ông ta cũng khó mà giữ được làm sao còn tâm trí giúp đỡ Lý Binh chứ. Dựa vào những chính tích của anh thì chức cấp phó Chủ tịch huyện là chuyện chắc như đinh đóng cột. Anh chỉ cần cố gắng thêm một chút, lôi kéo thêm vài mối quan hệ trong Huyện ủy, đến lúc đó Lý Binh sẽ chẳng thể làm gì được anh. Đến lúc đó chúng ta sẽ nói với mọi người Lý Binh là người của Phó chủ tịch huyện Hoàng, mọi người nhìn gương Hoàng Lượng ắt sẽ biết phải lựa chọn như thế nào rồi.

Diệp Trạch Đào lại phả khói thuốc, hắn thấy như mình và Phương Di Mai đang bàn mưu tính kế vậy, điều này khiến hắn thấy có chút không quen.

Phương Di Mai lại quay lại đề tài cũ:

- Anh yêu à, em nói thật, dù thế nào đi nữa anh cũng phải đẩy mạnh mối quan hệ với Trịnh Tiểu Nhu. Có cô ta giúp đỡ anh thì anh xem như có đến hai thế lực chống đỡ, sẽ rất có lợi cho con đường công danh của anh. Anh đừng băn khoăn nhiều quá, hiện tại anh mới chỉ là Chủ tịch xã, chỉ cần anh chứng tỏ năng lực của mình thì em tin là phe nào cũng muốn lôi kéo anh cả.

Diệp Trạch Đào đã sớm tính toán cho việc này, hắn cũng nhớ rõ lời của lão Điền, ấy là tập trung vào công việc cho tốt, phải có thành tích tốt mới bền vững được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play