Hội chợ triển lãm đã đi đến hồi kết, càng về sau hội chợ càng khiến người ta thấy hưng phấn. Một số nhà doanh nghiệp lớn của tỉnh đã ra mặt tỏ ý muốn đầu tư vào xã Xuân Trúc, khiến cho nguồn tài nguyên đá của xã Xuân Trúc không bị rơi vào tình cảnh như một công ty độc quyền bên nước Đức, điều này khiến Diệp Trạch Đào cảm thấy rất vui.

Sự cố gắng của bản thân cuối cùng đã được đền đáp, Diệp Trạch Đào đã phải mất rất nhiều thời gian để đàm phán với các doanh nghiệp và hiệp hội tài nguyên đá của tỉnh, thu hút sự đầu tư của các doanh nghiệp vào xã Xuân Trúc.

Đương nhiên các vị lãnh đạo huyện và thành phố thì còn vui mừng hơn, điểm sáng trong công tác của xã Xuân Trúc nhiều như vậy, đương nhiên khiến bọn họ hết sức vui mừng. Bây giờ thì cả Thôi Vĩnh Trí và Hứa Phu Kiệt đều coi Diệp Trạch Đào như vật báu vậy.

Diệp Trạch Đào gần đây cũng âm thầm lên mạng xem xét, chủ yếu là thăm dò tin tức về vụ đánh chết người. Ban đầu còn thấy có nguy cơ bản thân mình cũng bị lôi vào, nhưng chỉ sau một thời gian thì những tình tiết về hắn và Trịnh Tiểu Nhu đã không còn thấy nữa.

Diệp Trạch Đào còn phát hiện, một số topic bàn luận về mình trên diễn đàn Trung Nguyên cũng đã bị xóa mất, chắc hẳn có ai đó đã cố tình xóa hết nội dung rồi.

Thấy tình hình như vậy Diệp Trạch Đào hiểu hắn đã thực sự thoát khỏi sự việc lần này rồi.

Ít nhất đối thủ của nhà họ Lưu cũng không lôi hắn vào, vậy là tốt rồi.

Từ sự việc này có thể thấy thế lực của nhà họ Trịnh còn lớn hơn họ Lưu một chút. Diệp Trạch Đào cũng thấy rất hiếu kì về nhà họ Trịnh.

Thờ phào nhẹ nhõm,Diệp Trạch Đào thấy hài lòng, chắn hẳn có ai đó đã nhúng tay vào việc này, có lẽ là do lúc này không muốn làm liên lụy đến Trịnh Tiểu Nhu.

Diệp Trạch Đào cũng tin là trong việc này người đã âm thầm giúp hắn chỉ có thể là do muốn giúp cho Trịnh Tiểu Nhu, chứ không có chuyện do nể mặt hắn, có lẽ nhà họ Trịnh đã góp phần không nhỏ trong việc ém nhẹm vụ này.

Từ việc này cũng có thể nhìn thấy một vài điểm,ấy là họ Trịnh và họ Lưu có vẻ không hòa hợp lắm, ít ra trong sự việc lần này thì nhà họ Trịnh đã không thực sự nhiệt tình giúp đỡ Vi Chính Quang.

Thật là phức tạp quá!

Diệp Trạch Đào nhất thời không thể nghĩ thông được.

Chẳng phải họ Trịnh và họ Lưu vốn là họ hàng thân tích sao, vậy mà lần này lại không tận lực giúp đỡ họ Lưu.

Còn lão Điền, lần này lão cũng không nhiều lời,chỉ dặn Diệp Trạch Đào tập trung vào công việc, không được tùy tiện nhúng tay vào những việc khác.

Mặc dù lão đã ám chỉ thế, nhưng Diệp Trạch Đào cũng không rõ lão Điền ám chỉ điều gì, nhưng hắn đoán lão Điền nói vậy ý là không muốn hắn can thiệp vào chuyện của nhà họ Lưu nữa.

Ngẫm lại Diệp Trạch Đào cũng thấy khổ sở, bản thân mình chả có danh phận gì, muốn nhúng tay vào họ Lưu kia chắc gì đã đồng ý.

Nghĩ tới việc Lưu Vũ Giang kiên quyết phản đối việc của hắn và Lưu Mộng Y, Diệp Trạch Đào cũng không biết hắn và Lưu Mộng cuối cùng liệu có đến được với nhau không, nhưng hắn cảm thấy con đường này sao thật khó đi quá.

Thôi cứ làm theo ý của lão Điền, cứ tập trung vào công việc trước đã.

Diệp Trạch Đào thấy sau khi lăn lộn trong chốn quan trường thì phần lớn thời gian chẳng phải là làm việc nữa mà toàn làm những điều không hề liên quan đến công việc đó mà thôi. Chốn quan trường của Trung Hoa này quả thật quá phức tạp, chỉ một chuyện bé tẹo cũng dẫn đến tranh chấp rồi.

Ôn Phương gọi điện tới, Diệp Trạch Đào vội từ chỗ lão Điền quay về.

- Trạch Đào, hội chợ lần này kết thúc rồi, các xã đều đến chỗ phó chủ tịch huyện Lý, chúng ta cũng nên tính toán việc này đi!

Ôn Phương là phụ nữ nên suy nghĩ vấn đề chu đáo hơn nhiều. Mặc dù Lưu Binh với Diệp Trạch Đào có chút mâu thuẫn, nhưng trong tình hình này Diệp Trạch Đào không thể không đi thăm Lý Binh, nếu không lại bị mang tiếng là lòng dạ hẹp hòi thì thật không hay cho sự phát triển của hắn chút nào.

Nhắc đến việc đến thăm Lý Binh, mặc dù Diệp Trạch Đào chẳng muốn đi chút nào, nhưng vẫn nói:

- Được, cô sắp xếp đi, chúng ta cũng phải đi một chuyến rồi.

Hắn cũng đã nghĩ đến các vấn đề có thể bị ảnh hưởng tới.

- Trạch Đào này, tôi nghe nói lần này tình hình của Chủ tịch huyện Lý Binh không được tốt cho lắm. Nghe nói đã xác định được rất nhiều bệnh. Có lẽ không thể quay lại huyện làm việc ngay được, chúng ta đến thăm Lý Binh cũng là lẽ phải thôi.

Diệp Trạch Đào đồng tình, Ôn Phương nói rất đúng, gã Lý Binh luôn nhắm vào hắn, đến lúc gã bệnh nặng hắn đi thăm gã chứng tỏ hắn cũng là một người độ lượng.

Khi Diệp Trạch Đào đến địa điểm mà Ôn Phương nói, liền thấy các đồng chí cán bộ xã Xuân Trúc đều đã đứng chờ ở đó rồi.

Thấy Diệp Trạch Đào, tất cả vội tiến đến chào hỏi.

Diệp Trạch Đào thấy Phương Di Mai mặc bộ quần áo rất hợp thời đang đứng ở đó liền liếc nhìn Phương Di Mai một cái, nhân lúc mọi người không chú ý hắn liền khẽ hỏi :

- Ổn chứ?

Câu nói này bất giác khiến Phương Di Mai đỏ mặt, đương nhiên cô biết hắn hỏi cái gì.

Cô đáp lại bằng một âm giọng vừa đủ cho hắn nghe :

- Tôi không sao.

Diệp Trạch Đào cười cười, dù sao đi nữa thì cô ta cũng được xem như người của hắn rồi.

Sau khi xảy ra chuyện giữa hai người, cả hai đều thấy có một cảm giác vụng trộm thích thú.

Mọi người lần lượt lên xe đi đến bệnh viện.

Khi mọi người tới bệnh viện đúng lúc có mấy người ở cục xúc tiến đầu tư đang thăm Lý Binh.

Nhìn thấy Diệp Trạch Đào đến, bọn họ nhiệt tình đứng lên chào, chỉ có vẻ mặt của Cục trưởng Cục đầu tư xúc tiến là có chút miễn cưỡng, thành tích lần này của Diệp Trạch Đào quả là một đại nạn với gã.

Diệp Trạch Đào và Ôn Phương tiến lên phía trước, liền thấy Lý Binh đang nằm trên giường.

Thần sắc của Lý Binh đã không còn được tốt lắm, nhìn cứ như một ông già bị trọng bệnh, tinh thần đã suy sụp rất nhiều.

Thấy vẻ mặt này của Lý Binh ai ai cũng giật mình,có lẽ bệnh của Lý Binh nặng lắm rồi.

Ôn Phương nói chuyện với vợ của Lý Binh, Diệp Trạch Đào liền tiến tới đầu giường bệnh.

Nhìn thấy Diệp Trạch Đào đến gần, ánh mắt Lý Binh tỏ vẻ kinh ngạc, gã chẳng thể ngờ Diệp Trạch Đào sẽ còn đến thăm mình, trong lòng dấy lên chút cảm động.

Từ khi nằm bẹp ở đây Lý Binh vẫn hi vọng Lăng thiếu gia có thể nhìn vào những việc gã đã từng làm mà đến thăm hỏi tình hình của gã, cho nên gã vẫn cứ chờ đợi mãi, nhưng cuối cùng chẳng thấy Lăng thiếu gia đâu. Gã nghe vợ nói việc đánh chết người lần này Lăng thiếu gia cũng bị liên lụy rồi.

Nhẩm lại những việc mình làm, Lý Binh không tránh khỏi lo lắng, mất đi sự ủng hộ của Lăng Thiếu thì gã chẳng bao giờ ngóc đầu lên được trong huyện Thảo Hải được nữa.

Lý Binh cũng biết chuyện xã Xuân Trúc thu hút được đầu tư mà công đầu thuộc về Diệp Trạch Đào, tự nhiên gã thấy có chút sợ hãi, con đường sự nghiệp của Diệp Trạch Đào mở rộng thênh thang rồi, nếu như hắn phát triển lên nữa thì liệu gã còn có thể sống yên ổn được không?

Đang trong tâm trạng như vậy, đột nhiên Diệp Trạch Đào đến khiến cho gã có cảm giác sợ hãi vì được hắn quan tâm.

Lúc Diệp Trạch Đào đưa tay ra bắt, hắn cảm thấy như bị á khẩu, chẳng nói được câu gì, bắt tay hắn:

- Thật là ngại quá!

Diệp Trạch Đào ngạc nhiên, hắn hiểu ý của Lý Binh.

Những bất mãn của hắn đối với Lý Binh cũng giảm đi đáng kể.

- Chủ tịch huyện Lý, anh phải chú ý giữ gìn sức khỏe. Đã xác định rõ là bệnh gì chưa?

Mọi người liền quay sang hỏi thăm về bệnh tình của Lý Binh.

Phương Di Mai cũng ngậm ngùi nói :

- Xin lỗi chủ tịch, đều là do tôi không kiểm tra kĩ buổi tiệc, xin hãy phê bình tôi đi.

Lý Binh cũng đã định thần lại, việc này rõ ràng là Phương Di Mai đang thử gã, đối đãi với cô ta và Diệp Trạch Đào không thể như nhau được, sắc mặt gã liền trùng xuống.

Tuy nhiên trước mặt Diệp Trạch Đào gã cũng không thể làm gì ả, đành cố nhịn rồi nghĩ cách xử lý ả sau vậy.

Vốn dĩ Diệp Trạch Đào đã xóa đi nỗi ác cảm với Lý Binh, nhưng nhìn thái độ của gã với Phương Di Mai, hắn lại thấy đúng là trong giới quan trường này phải nhổ cỏ tận gốc mới không lo bị chuốc thêm họa, không thể nhẹ tay với gã Lý Binh này được nữa rồi!

Phương Di Mai đã là người của hắn, đương nhiên hắn không thể để Lý Binh làm gì cô, trong lòng hắn thầm tính toán cách loại trừ triệt để Lý Binh.

Hắn thấy rõ Lý Binh là kẻ tiểu nhân, không đáng được đồng cảm, phải mau chóng nghĩ cách để gã không còn cơ hội ngóc đầu lên nữa mới được.

Phương Di Mai cũng là người thông minh, cô lập tức nhìn ra thái độ của Lý Binh, cũng ngầm nghĩ cách loại trừ gã.

Bản thân Lý Binh cũng không biết chính vẻ mặt gã đã tạo nên hậu quả nghiêm trọng, nhìn thấy thái độ gã như vậy cả Diệp Trạch Đào và Phương Di Mai đều muốn nghĩ cách loại bỏ gã.

Vợ của Lý Binh là một người nóng tính, nhìn thấy Phương Di Mai liền to tiếng :

- Cô cút đi, ở đây không hoan nghênh cô!

Phương Di Mai nhìn Diệp Trạch Đào, vẻ mặt càng tỏ ra hối lỗi:

- Chị à, đều tại em không tốt, hôm nay em đến cũng là để xin lỗi anh nhà, cho lòng em bớt áy náy, như thế này đi, em ra ngoài trước, mọi người cứ ở lại nói chuyện.

Cái thái độ như thể rất chân thành, nói xong Phương Di Mai liền đi ra.

Diệp Trạch Đào nói với vợ của Lý Binh:

- Đồng chí Phương Di Mai là chủ nhiệm văn phòng xã chúng tôi, khi đó cũng tại Bí thư Thôi yêu cầu sắp xếp tiệc chiêu đãi, cô ấy không có lỗi trong chuyện này, còn về việc chủ tịch huyện Lý mắc bệnh, tôi cho rằng không thể trách cô ấy được, nếu như chị muốn trách thì nên trách tôi và Bí thư Ôn Phương mới phải.

Trong lòng Lý Binh hoảng hốt cực độ, chẳng dễ dàng gì hắn đến thăm mình, không thể đắc tội với hắn được.

Tuy là nói sự việc lần này Diệp Trạch Đào cũng có liên quan, nhưng chỉ cần gã bình phục sẽ từ từ tính sổ với bọn họ, hiện tại thì không thể làm gì đắc tội với bọn họ được.

Nghĩ vậy Lý Binh liền nói :

- Trạch Đào, việc này không thể trách cô Phương, cũng không liên quan gì đến mọi người hết.

Nói chuyện một lúc bọn Diệp Trạch Đào xin phép ra về.

Thấy Phương Di Mai ngồi phía trong xe, Ôn Phương liền nói:

- Tiểu Phương, đừng để ý.

Di Mai chỉ cười cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play