Lúc ra khỏi nhà Ngô Ân Long, tâm trạng Diệp Trạch Đào rất tốt. Mời được Ngô Ân Long đến Giáp Hà chủ trì nghi thức ký kết dự án, một là cho Ngô Ân Long một cơ hội để thể hiện, quan trọng nhất vẫn là chỉ cần Ngô Ân Long đến, đám người trong tỉnh kia sẽ không thể cướp công lao.

Tạo được động tĩnh lớn như vậy, đương nhiên Diệp Trạch Đào không thể để người khác cướp đi được.

Còn có một thu hoạch nữa chính là Dương Gian Thủy kia đã bày tỏ thái độ muốn tạo mối quan hệ thân thiết. Sau khi hỏi thăm tình hình khu kinh tế mới Giáp Hà, cũng bày tỏ sau này sẽ tăng cường sự hợp tác của hai địa phương.

Tuy chỉ là một thiện ý, Diệp Trạch Đào cũng vui. Nếu Dương Gian Thủy thật sự lên được chức, ít nhất người này sẽ không chèn ép mình như Vi Hoành Thạch.

Lên xe, Diệp Trạch Đào lôi điện thoại ra.

Lúc ngồi ở nhà Ngô Ân Long, điện thoại reo mấy lần, nhưng lúc đó để chế độ rung.

Vừa nhìn, thấy đúng là có không ít cuộc gọi tới. Diệp Trạch Đào ngồi đây, trả lời từng cuộc điện thoại một.

Cất điện thoại chưa được bao lâu lại có điện thoại. Nhận điện thoại, là Lưu Phàm gọi tới.

- Anh Diệp, xong việc của anh chưa?

- Ừ, vừa xong.

- Anh Diệp, có mấy anh em đã muốn làm quen với anh từ lâu, nhưng chưa có cơ hội. Hôm nay mọi người lại tụ hợp. Sao, nể mặt nhá, gặp họ một lát?

Sau khi các trưởng bối hòa thuận lại với nhau, lớp tiểu bối cũng gọi điện cho Diệp Trạch Đào nhiều hơn.

Lưu Phàm sắp xếp làm quen với một vài người?

Diệp Trạch Đào đoán chừng đây là hành động mà bố cậu ta ra ý. Làm vậy là muốn lớp tiểu bối tạo mối quan hệ tốt với mình hơn một chút!

Từ trước tới nay, Lưu gia đều chia làm hai phe. Phía Lưu Đống Vũ không hề giúp đỡ mình. Bây giờ thấy mình có chút thành quả thì họ đang thay đổi!

Đây là chuyện vui của Diệp Trạch Đào.

Diệp Trạch Đào nghĩ cũng nên quen biết một vài cậu ấm trong thủ đô. Dù sao có thêm và trợ thủ ở thủ đô này cũng rất tốt, liền mỉm cười, nói:

- Được, các cậu đang ở đâu. Vừa hay tôi cũng không có việc gì, giờ đến luôn.

Nghe thấy Diệp Trạch Đào sắp tới, Lưu Phàm bỗng phấn khởi, lớn tiếng nói địa điểm.

Đối với những người Lưu gia này mà nói, ngoài Lưu Đống Lưu có bản lĩnh ra, cũng chỉ có Diệp Trạch Đào có bản lĩnh. Từ trước tới nay Diệp Trạch Đào lại ít khi qua lại với họ, khiến họ cũng không thẳng lưng được trong cái đám ăn chơi. Giờ thì hay rồi, người có tiếng tăm ở bên ngoài như Diệp Trạch Đào tới thì có thể mượn cơ hội này ra oai với một số người!

Đừng nói là Lưu Phàm đang thông báo người đến, lúc này Diệp Trạch Đào lại gọi điện thoại cho Điền Lâm Hỉ.

- Ta biết ngay là lão già đó đang nóng lòng muốn thể hiện mà!

Điền Lâm Hỉ nghe Diệp Trạch Đào kể lại thì cười.

- Thầy có muốn đi Giáp Hà thể hiện một chút không?

Điền Lâm Hỉ liền cười, nói:

- Cái này không cần đâu. Có ông Ngô đi, đủ để chấn động một vài người rồi!

Về mặt này, Điền Lâm Hỉ cũng tỏ ra rất khiêm tốn.

Diệp Trạch Đào cũng hỏi vui vậy thôi.

Điền Lâm Hỉ lại nói:

- Con cũng chú ý một chút. Tuy bây giờ đại cục cũng tạm ổn rồi, nhưng vẫn sẽ có một vài biến đổi. Bây giờ những ông bố vợ của con đều rất quan trọng, có thể khiêm tốn thì cố gắng khiêm tốn một chút.

Điền Lâm Hỉ cũng là một người thú vị. Trong lời nói lại còn thêm chữ “những” phía trước bố vợ.

Diệp Trạch Đào biết Điền Lâm Hỉ ám chỉ hai người Trịnh Thành Trung và Lưu Đống Lưu, liền hỏi:

- Còn thiếu một mồi lửa?

- Có vài người cũng không dễ đối phó như vậy đâu!

Diệp Trạch Đào thầm nghĩ mình đã làm giúp một vài chuyện như vậy rồi, tốn bao công sức mà vẫn thiếu. Lực lương đối lập này cũng quá lớn đấy!

- Ha ha, con cũng đừng nghĩ nhiều. Chuyện này hẳn không phải là chuyện lớn!

Điền Lâm Hỉ lại cười nói.

Tuy không phải là chuyện lớn nhưng cũng là chuyện!

Diệp Trạch Đào biết, có rất nhiều chuyện chưa kết thúc thì khó nói lắm. Nhiều khi người ngoài thì đang đợi họp, bên trong vẫn còn tranh chấp.

Làm sao mới có thể thực hiện được việc này chứ?

Nhất thời Diệp Trạch Đào cũng không nghĩ ra.

Thở dài một tiếng, Diệp Trạch Đào biết dù sao chỗ đứng của mình vẫn còn quá thấp.

Mình có thể giúp gì thì đã giúp rồi, bước tiếp theo phải xem bản thân họ thôi!

Xua đuổi những suy nghĩ này, Diệp Trạch Đào liền tới chỗ mà Lưu Phàm nói.

Ở đây?

Xe Diệp Trạch Đào đã tới trước cửa của một ngôi nhà tứ hợp viện, liền có chút nghi ngờ. Một nơi như thế này nhìn có vẻ cũ kỹ, căn bản không phải là nơi ăn chơi. Chẳng lẽ nói những cậu ấm này đã thay đổi sở thích, chỉ ngồi nói chuyện?

Trong suy nghĩ của Diệp Trạch Đào, những cậu ấm này thích nhất vẫn là những nơi ăn chơi kia.

Xe vừa dừng, Lưu Phàm đã xuất hiện, cười với Diệp Trạch Đào, nói:

- Đợi mình anh thôi đó!

Thấy một thanh niên đón lấy chìa khóa, lái xe đi, Diệp Trạch Đào nói với Lưu Phàm:

- Sao lại đổi đến nơi này?

- Trạch viện lớn như thế này ở thủ đô không hề rẻ, có thể thấy sân này rất rộng.

Diêp Trạch Đào nhìn ngắm nơi này, lại nói một câu.

- Ha ha, bây giờ không phải là chống tham nhũng sao?

Ăn chơi thả cửa trong tiệm không phải dễ!

Diệp Trạch Đào cũng biết Bí thư Hạo Vũ truy bắt nghiêm ngặt chuyện ăn uống. Một vài tiệm bình thường rất náo nhiệt đã không mấy ai dám tới dùng tiền công ăn uống nữa rồi.

- Nơi này nhìn có vẻ yên tĩnh!

Diệp Trạch Đào nhìn xung quanh, khẽ gật đầu.

Lưu Phàm cười, nói:

- Vào thôi.

Một nơi rất bình thường. Nếu không biết nơi như thế này ở thủ đô rất đắt thì Diệp Trạch Đào vẫn cho rằng nơi mà đám Lưu Phàm đến không tồi.

Vào cửa mới phát hiện, nơi đây không hề nhỏ, bên trong có rất nhiều sân, đi vào cũng mất một lúc lâu.

- Đây là trạch viện của một vị quan lớn trước kia của thủ đô. Anh xem chỗ ở của quan chức trước kia thật là không tệ!

Lưu Phàm vừa đi vừa nói.

Diệp Trạch Đào cũng không thể không gật đầu, đoán chừng muốn mua được nơi này chắc chắn phải bỏ ra một khoản tiền lớn.

Bước vào bên trong mới phát hiện ra trong sân hoa tươi nở rộ, cây xanh khắp nơi. Nơi đây rất tươi mát.

Thấy thiếu nữ mặc sườn xám đứng đây cung kính đón mình.

- Bên trong khác!

- Đương nhiên, làm sao em có thể đưa anh đến một nơi bình thường được. Bây giờ chống lại việc ăn uống rất gắt gao, mọi người đều lấy hình thức hội sở để ăn chơi. Nơi đây là một căn hội sở, người bình thường căn bản không thể vào. Một nơi như thế này buộc phải có người giới thiệu, giá tiền cũng vô cùng cao!

- Đây là hội sở ?

Thì ra không phải là không ăn chơi, mà chỉ là đổi chỗ mà thôi.

Diệp Trạch Đào cũng có thêm hiểu biết về các thủ đoạn của quan chức Trung Quốc.

Càng đi vào càng phát hiện sự không chừng bên trong. Bên ngoài rất cũ nát, bên trong lại có sự thay đổi, khắp nơi đều được trang trí rất tỉ mỉ.

- Anh Diệp tới rồi?

Đúng lúc này, một vài thanh niên đã ào ra chào đón.

Diệp Trạch Đào nhìn qua, cũng không rõ tình hình của những người này lắm, liền nhìn sang Lưu Phàm.

Cười cười, Lưu Phàm nhỏ giọng nói:

- Đều là con cháu của một vài cán bộ cấp Bộ ở thủ đô.

Khuôn mặt Diệp Trạch Đào nở nụ cười.

Lưu Phàm nói với những thanh niên này:

- Mọi người ngày ngày nói muốn gặp anh Diệp, bây giờ anh Diệp tới rồi, tự giới thiệu một chút đi.

Có thể nhìn thấy, vì Diệp Trạch Đào tới nên tinh thần của Lưu Phàm cũng tăng lên.

Còn phải nói, những cậu ấm này bình thường cao ngạo, có cha chú cấp Bộ, đúng là chẳng coi ai ra gì. Nhưng, đứng trước mặt Diệp Trạch Đào lại tỏ ra cẩn thận, dè dặt.

Đã biết đến nhân vật Diệp Trạch Đào này từ lâu, còn biết Diệp Trạch Đào là nhân vật “sát thủ của bọn con ông cháu cha”, hơn nữa từ các bậc cha chú cũng biết được con đường phát triển rộng lớn của Diệp Trạch Đào, căn bản không dám giở trò trước mặt hắn.

- Anh Diệp, em là Quan Tiểu Thụ, bố em là Quan Đạm Quân.

Một thanh niên tự giới thiệu trước.

Ánh mắt Diệp Trạch Đào chợt sáng lên, nhìn về phía cậu Quan Tiểu Thụ này. Đương nhiên hắn biết tình hình của Quan Đạm Quân. Cậu ta là cậu ấm của Thứ trưởng Bộ tài chính.

- Em là Lê Việt, bố em là Lê Thiếu Xương.

Lại một thanh niên nữa giới thiệu.

Con trai của Thứ trưởng Bộ Giao thông!

Diệp Trạch Đào mỉm cười bắt tay đối phương.

Có thể thấy, tầng lớp của những người mà Lưu Phàm kết luận là cũng bình thường ở thủ đô chỉ là con cháu cấp Thứ trưởng.

Nhưng, Diệp Trạch Đào không hề xem thường chúng.

Những người còn lại cũng là con cháu của những quan chức cấp Thứ trưởng. Đối với mỗi người, Diệp Trạch Đào đều tỏ ra coi trọng, khiến những thanh niên này đều rất vui mừng.

Sau khi giới thiệu xong, Lưu Phàm nói:

- Mấy ngày nay anh cũng mệt rồi, tắm hơi một chút đi, sau đó xoa bóp chút rồi ra vừa ăn vừa nói chuyện. Anh thấy sao?

Lúc này Diệp Trạch Đào hơi kinh ngạc, nói:

- Nơi đây cũng có chỗ tắm hơi?

Lưu Phàm liền cười, nói:

- Đương nhiên, phục vụ rất ổn. Đừng nói là tắm hơi, con gái ở đây đều là người có tố chất rất cao. Anh Diệp, anh yên tâm đi, nơi này hoàn toàn không có vấn đề trách nhiệm!

Diệp Trạch Đào đúng là có chút cảm giác mệt mỏi. Thời gian này chạy tới chạy lui, lại phải động não suy nghĩ, thật sự rất mệt. Liếc nhìn những thanh niên này, liền gật gật đầu, nói:

- Được, tắm hơi chút được rồi.

Nhiều khi, lăn lộn nơi quan trường, cũng phải nể mặt nhau. Người ta nể mặt mình thì mình cũng phải nể mặt người ta. Những thanh niên này có thể đi cùng Lưu Phàm tơi đây, cũng hi vọng gặp được mình. Chẳng lẽ chuyện này không có ý của các bậc trưởng bối của họ sao?

Diệp Tạch Đào tin chắc là trưởng bối của những thanh niên này cũng hi vọng chúng sẽ tạo được mối quan hệ thân thiết với mình. Lúc này mà bày tỏ sự thân thiết, đối với việc có được lực lượng đằng sau những người này cho Lưu Đống Lưu cũng là chuyện tốt.

Nghe Diệp Trạch Đào đồng ý sự sắp xếp này, mọi người đều rất vui.

Bên ngoài là một nơi bình thường, thật ra đi vào trong mới phát hiện thấy mọi thứ hoàn toàn khác. Diệp Trạch Đào vào rồi mới thấy trong này trang hoàng xa hoa vô cùng. Bên trong đúng là cái gì cần có đều có, đặc biệt là những cô phục vụ nơi đây. Ai cũng vô cùng xinh đẹp, hơn nữa dường như đã trải qua sự huấn luyện nghiêm ngặt nên nói chuyện đều có phong thái của một gia đình gia giáo.

Những cô gái mặc sườn xámđã rất đẹp rồi, vào bên trong, những cô gái phục vụ mặc đồ bơi kia còn đẹp hơn. Thân hình không chê vào đâu được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play