Edit by Tiannn

Tống Nhiên trừng mắt nhìn Lâm Phi Vũ, cả người mơ hồ.

Lâm Phi Vũ cụp mắt nhìn anh, con ngươi màu hổ phách lạnh như băng: "Như thế nào, anh không còn gì để nói?"

Lần đầu tiên trong đời Tống Nhiên cảm thấy đầu óc mình có chút không đủ dùng, anh cố gắng vận dụng hết chất xám, phân tích những lời nói cực kỳ kỳ lạ của Lâm Phi Vũ, bất quá chỉ chốc lát sau, trong đầu anh hơi sáng lên, trong nháy mắt đã hiểu rõ tất cả mọi chuyện, tất cả từ đầu đến cuối.

Lâm Phi Vũ không biết nghe được "sự tích liếm cẩu" của Tống Tiểu Nhiên, cho rằng anh coi hắn là thế thân của "Tống Nhiên"! Hơn nữa tiểu tử này phỏng chừng đã sớm hoài nghi, cũng không biết nhịn bao lâu, bây giờ khi đã nắm toàn bộ tập đoàn Tống Thị trong tay, mới không nhịn được bạo phát!

Trong khoảng thời gian ngắn, Tống Nhiên quả thực không biết nên khóc hay cười, lại vô cùng tức giận: "Nghĩ lung tung cái gì vậy? Không có chuyện đó!"

Lâm Phi Vũ cười lạnh: "Em suy nghĩ lung tung? Anh đừng ngụy biện nữa, em đã mở căn phòng phụ ở tiểu khu Xuân Giang ra rồi, cũng đã thấy poster, búp bê, cả quyển nhật ký kia nữa. Anh yêu Tống Nhiên, từ đầu đến cuối chỉ coi em là thế thân, cho em cổ phần cũng là vì muốn em báo thù giúp Tống Nhiên, không phải sao?"

"Anh chưa từng coi em là thế thân! Cho em cổ phần cũng không phải là vì báo thù! Anh đối với em, mẹ nó, với anh em là..." Tống Nhiên vắt hết óc tìm từ.

Anh biết mình là thích Lâm Phi Vũ, nhưng có lẽ "thích" này xen lẫn quá nhiều thương tiếc cùng thương yêu, cũng không phải tình yêu thuần túy. Nhưng dù như thế nào, Lâm Phi Vũ vẫn là một người vô cùng đặc biệt đối với anh, bằng không sao anh có thể chịu đựng bị một người đàn ông khác làm loại chuyện kia với mình?

Nhưng Tống Nhiên không thích nói lời ngon tiếng ngọt như này, hơn nữa không khí bây giờ cũng không ngọt dính như trên giường, nói tiếp vẫn có chút ngại ngùng: "Anh đối với em..."

Lâm Phi Vũ nhàn nhạt nói: "Ca ca, đừng ép mình nói những lời trái lương tâm, một chữ em cũng sẽ không tin. Không nói những cái khác, chỉ một chuyện thôi, anh lén lút sống cùng Tống Nhiên ở Thúy Vi Uyển, chủ động đưa tới cửa cho anh ta "làm", nhưng với em thì ba đẩy bốn cản, nhiều nhất là nhìn khuôn mặt này, nhìn đóa xăm hoa hồng kia, mới có thể hơi mềm lòng một chút, miễn cưỡng để cho em chạm vào. Nhưng lúc bị em "làm" lại không nhịn được mà rơi nước mắt, còn trộm dùng gối che đi không cho em nhìn... Làm sao, anh thấy có lỗi với anh ta?"

Trên mặt Tống Nhiên lúc xanh lúc đỏ, thân thể này vô cùng mẫn cảm, Lâm Phi Vũ ở trên giường lại không có chừng mực, thường xuyên "làm" anh đến khóc. Nhưng làm 0 thì thôi đi, chuyện "làm 0 còn bị làm đến khóc" này... Anh quả thực không có cách nào tiếp thu. Ban đầu anh còn cố gắng nhịn nước mắt xuống, sau đó mới phát hiện, căn bản không thể nào nhịn được, chỉ có thể miễn cưỡng dùng gối che một chút, ai biết Lâm Phi Vũ lại nghĩ theo hướng đó!

"Sao, ca ca bị em vạch trần, không còn gì để biện hộ?" Lâm Phi Vũ giễu cợt.

"..." Tống Nhiên nghẹn nửa ngày, một câu cũng không phun. Anh cũng không thể nói, anh con mẹ nó là bị em "làm" đến khóc? Khuôn mặt già nua này cũng cần thể diện, được chứ?

Thấy anh không lên tiếng, Lâm Phi Vũ lại lạnh lùng: "Nếu ca ca luôn luôn gạt em, bị ta lừa lại cũng là chuyện đương nhiên. Sau này chỉ cần anh đàng hoàng hầu hạ em, làm tiểu tình nhân của em, coi như tính vào lãi suất anh lừa gạt em nhiều năm như vậy. Dù sao anh làm tiểu tình nhân của Tống Nhiên nhiều năm như vậy, hầu hạ khuôn mặt này của em, hẳn cũng rất dễ dàng."

Hầu hạ cái đầu em! Trong nháy mắt này, Tống Nhiên lười giải thích nhiều với hắn, mặc kệ hắn tự bổ não lung tung, tưởng tượng anh quấn lấy "Tống Nhiên" như nào, làm tiểu tình nhân của "Tống Nhiên" ra sao, là thế nào vừa cùng hắn làm loại chuyện ấy vừa nghĩ đến "Tống Nhiên", còn ủy ủy khuất khuất rơi nước mắt!

Không được không được, tỉnh táo một chút, không thể chấp nhặt với Lâm Phi Vũ. Tống Nhiên hít một hơi thật sâu, cật lực tỉnh táo lại, cố gắng suy tư xem nên giải thích với Lâm Phi Vũ như nào.

Đúng rồi, quyển nhật ký của Tống Tiểu Nhiên!

Nếu như đem quyển nhật ký kia đưa đến cơ quan chuyên môn làm giám định chữ viết, có thể phát hiện chữ viết ngày thường của anh cùng chữ viết của nguyên thân vẫn có sự khác biệt. Nghĩ tới đây, Tống Nhiên quay người đi tới cửa, muốn về tiểu khu Xuân Giang tìm quyển nhật ký.

Lâm Phi Vũ người cao chân dài, hai bước liền ngăn cản anh: "Anh muốn đi đâu? Về Tống trạch hầu hạ người thực vật kia sao?"

Tống Nhiên miễn cưỡng nhịn xuống kích động đánh hắn một trận, cật lực duy trì tia bình tĩnh cuối cùng, lạnh lùng nói: "Quyển nhật ký kia không phải do anh viết, anh sẽ đem quyển nhật ký kia đưa đến cơ quan chuyên môn, so sánh với chữ viết tay của anh."

Lâm Phi Vũ cười lạnh nói: "Anh nói nhảm gì vậy? Cái cớ này cũng quá miễn cưỡng rồi, anh là coi em là thằng ngốc à?"

Tống Nhiên quả thực bị hắn chọc tức, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra lời giải thích hợp lí nào. Nếu như nói thẳng ra anh là "Tống Nhiên" thì cũng quá huyền huyễn, hơn nữa dựa theo tính tình đa nghi, đố kị hẹp hòi của Lâm Phi Vũ, không những không tin tưởng mà còn có thể càng tức giận hơn.

Kỳ thực vẫn có biện pháp để đối phó với Lâm Phi Vũ, chính là bày ra tư thái dụ dỗ hắn, thậm chí chủ động cho hắn "làm" ở đây, nhẫn nhịn xấu hổ nói "Thích Tiểu Vũ, nguyện ý bị Tiểu Vũ thao, muốn được Tiểu Vũ bắn vào trong*". Sau khi thỏa mãn, Lâm Phi Vũ có lẽ sẽ đồng ý giám định nét chữ, nhưng nếu làm như vậy, Tống Nhiên cảm thấy anh có thể sẽ nghẹn khuất đến nổ tung.

*Edit như này cho nó tình thú =))))))) đăng tải duy nhất tại w.a.t.t.p.a.d

Thấy anh hồi lâu không lên tiếng, Lâm Phi Vũ lại lạnh lùng nói: "Ca ca không cần tìm cớ bỏ trốn, em sẽ không tin. Nếu em đã hoàn thành nguyện vọng của anh, trả thù Tống Thanh Sương, giúp Tống Nhiên báo thù, bây giờ em cũng nên nhận thù lao của mình rồi, là cả đời của anh."

Tống Nhiên giận dữ cười: "Sao, tôi muốn đi cậu ngăn được ư?"

Lâm Phi Vũ nhàn nhạt: "Em đã thuê cho anh bốn vệ sĩ chuyên nghiệp, sau này vô luận anh đi tới đâu, bọn họ đều sẽ theo sát anh, bảo vệ an toàn cho anh. Đúng rồi, Tống Thanh Sương vừa bị em hất xuống đài, nói không chừng còn muốn trả thù chúng ta, văn phòng này rất an toàn, anh cứ yên tâm ở tại chỗ này hai ngày, suy nghĩ thật kỹ cuộc sống sau này, bên tập đoàn còn có chút việc, buổi tối em lại tới thăm anh."

Nói tới chỗ này, hắn hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói bên tai Tống Nhiên: "Thấy cái ghế chủ tịch sau bàn làm việc chứ? Đêm nay, em sẽ ăn anh trên đó, giống như Tống Nhiên đã làm vậy với anh. Bất quá, em trẻ hơn anh ta, lại càng lợi hại hơn anh ta, đêm nay sẽ không dịu dàng được nữa, tốt nhất anh nên chuẩn bị trước, miễn cho bị thương. Đúng rồi, trong phòng làm việc này có phòng ngủ và phòng tắm, anh hầu hạ Tống Nhiên nhiều năm như vậy, hẳn là biết nhỉ."

Tống Nhiên sắp bị hắn chọc tức chết rồi: "Lâm Phi Vũ, con mẹ nó, đồ vô liêm sỉ! Khốn kiếp!!"

Lâm Phi Vũ mặt không chút thay đổi nói: "Vô liêm sỉ? Khốn kiếp? Ca ca thật có ý tứ, cũng không nghĩ lại em vốn được kỹ nữ nuôi, không phải loại nhà giàu nhà giàu như Tống Nhiên. Xuất thân của em như thế, nào có thể thành món hàng tốt gì? Đương nhiên là kẻ vô liêm sỉ khốn kiếp, đương nhiên không sánh được với Tống Nhiên anh yêu quý, bất quá kẻ vô liêm sỉ này muốn thao anh, anh chỉ có thể nhẫn nhịn."

Tống Nhiên trợn mắt cứng lưỡi, anh phát hiện Lâm Phi Vũ khi còn giả ngây thờ thì ôn nhu hiền lành hoạt bát đáng yêu, lúc giận lên thì vô cùng quấy nhiễu chanh chua, căn bản không thể giao tiếp, có thể khiến người ta tức chết.

Lâm Phi Vũ nhìn nhìn bộ dạng không nói nên lời của anh, nhịn không được cười lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa, xoay người đi ra ngoài. Tống Nhiên cũng muốn đi theo, nhưng cửa văn phòng vừa mở ra, bên ngoài đã có mấy vệ sĩ mặc áo đen cao lớn đang đứng canh giữ. Lâm Phi Vũ hơi hất cằm, mấy vệ sĩ kia liền cưỡng chế đẩy Tống Nhiên trở về, sau đó cửa lớn "phanh! "một tiếng nặng nề đóng lại.

Tống Nhiên trừng cửa phòng đang đóng chặt, tức đến mức đầu óc đều sung huyết.

Mẹ hắn, Lâm Phi Vũ thật sự thuê vệ sĩ chuyên nghiệp? Còn cho họ đứng đợi ngoài cửa trước?

Chẳng trách, chẳng trách tiểu tử này ngày thường thì cẩn thận từng li từng tí, thận trọng từng bước, ban nãy thái độ khác thường vạch trần toàn bộ sự việc, phỏng chừng một là vì phẫn uất chuyện "thế thân" đã lâu, hai là buông lỏng cảnh giác sau khi giành được tập đoàn vào tay, ba là vì sớm thuê vệ sĩ đi theo anh. Vậy nên thằng nhóc này mới không kiêng dè, trực tiếp để lộ bộ mặt thật.

Nếu như nói Tống Thanh Sương là bạch nhãn lang, Lâm Phi Vũ chính là, là... một con sói mắt trắng đuôi lớn tự cho mình thông minh! Ba ngày không đánh nhảy lên mái nhà lật ngói loại kia!

Tống Nhiên vừa tức vừa mệt, có cảm giác bất lực không thể làm gì được. Anh đi lại trong phòng làm việc mấy vòng, đột nhiên xoay người một cái, hung hăng đá ngã đổ trà thủy tinh!

"Rầm!!" một tiếng, mảnh vụn thủy tinh văng tung tóe khắp nơi!

Cửa văn phòng lập tức mở ra, đội trưởng đội vệ sĩ nhìn thoáng qua, lạnh lùng nói: "Tống Tiểu Nhiên tiên sinh, ngài đừng tự giày vò nữa, vô dụng thôi."

"Anh quản được chắc? Tôi muốn đập!" Tống Nhiên cười lạnh một tiếng, lại một cước đạp vỡ bình hoa cổ bên cạnh sô pha!

"Quên đi, anh thích đập thì đập, dù sao cũng là sản nghiệp của Lâm tổng." Đội trưởng đội vệ sĩ ném ra ánh mắt kinh thường, đoán chừng đã quen với cảnh tượng người tình bé nhỏ của ông chủ làm nũng cáu kỉnh, "Cạch!" một tiếng đóng cửa phòng lại.

Tống Nhiên nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt, nhẹ nhàng híp mắt, hất toàn bộ đồ đạc trên bàn thủy tinh xuống đất, phát ra tiếng "Choang! Cộp" chói tai. Anh lung tung đập phá hồi lâu nhưng cửa phòng làm việc vẫn đóng chặt, những người vệ sĩ kia quả nhiên không quản nữa.

Tống Nhiên liếm môi một cái, không sai, anh chính là muốn kết quả này.

Tòa trụ sở chính của Tống thị là do Tống Nhiên khi nhậm chức được 4 năm, mua lại từ một doanh nghiệp lớn đã phá sản, rồi sửa chữa một lần nữa cho nên cấu trúc của tòa nhà này, Tống Nhiên nắm rõ trong lòng bàn tay.

là đem không thừa trọng tường toàn bộ xoá sạch sau sửa chữa, bởi vì chỉ có hai gian đại văn phòng, cho nên bố cục cùng phía dưới này đó tầng trệt không giống nhau lắm, chỉnh tòa cao ốc có hai cái cứu hỏa cầu thang, tầng cao nhất bởi vì chỉ có lưỡng gian phòng làm việc, cho nên chỉ bảo lưu lại một cái cứu hỏa cầu thang cửa ra vào, mà một cái khác bị phong rơi cửa ra vào, liền tại Tống Nhiên trong phòng làm việc gian phòng ngủ toàn thể tủ quần áo mặt sau.

Tầng cao nhất sau khi phá bỏ toàn bộ tường cách âm, trang trí lại và vì chỉ có hai phòng làm việc lớn nên bố cục khác với những tầng dưới. Tòa nhà có hai cầu thang bộ, tầng trên cùng do chỉ có hai phòng làm việc nên chỉ sử dụng một cầu thang, một cái khác bị phong tỏa, ở ngay phía sau tủ quần áo trong phòng ngủ Tống Nhiên.

Tống Nhiên nhấc một cái ghế lên, quen thuộc đi vào trong phòng ngủ, sau đó trực tiếp cửa tủ quần áo ra, không chút do dự giơ cao ghế, đập mạnh lưng tủ!

"Phanh! Phang!! Bang!"

Chất lượng tủ quần áo khá tốt, gỗ dày khoảng 2 cm, phát ra tạp âm dị thường. Tống Nhiên lung tung đập phá hồi lâu nhưng bên ngoài cũng không có động tĩnh gì, hiển nhiên mấy người vệ sĩ kia không thèm để ý "người tình bé nhỏ " đang phát điên này.

"Ầm!" Theo tiếng vang thật lớn, cuối cùng lưng tủ cũng bị đập vỡ một cái lỗ thủng to, lộ ra cửa cầu thang bộ màu xám.

Tống Nhiên vui mừng khôn xiết, lại cố hết sức đẩy cánh cửa cầu thang bộ thật dày ra, quả nhiên phía sau là một cầu thang vô cùng yên tĩnh. Tống Nhiên không trì hoãn nữa, rón rén đi cầu thang bộ xuống dưới.

Tổng bộ Tống thị tập có tới hơn tám mươi tầng, Tống Nhiên một vòng lại một vòng đi xuống, cả người như muốn hôn mê, cuối cùng cũng tới bãi đỗ xe tầng hai. Anh nhìn trái nhìn phải, đang định bắt chuyện một nhân viên nào đó để quá giang ra ngoài, chợt đứng lại.

Phía trước cách đó không xa, chính là chiếc xe Limousine màu đen của Tống Thanh Sương.

Bạch nhãn lang còn chưa đi?

Tống Nhiên hơi nhíu mày, do dự một chút, vẫn chậm rãi đi tới, cẩn thận quan sát ghế lái.

Tống Thanh Sương lẻ loi nằm gục trên tay lái, cả người không nhúc nhích.

Trong lòng Tống Nhiên hiểu rõ, nhịn không được thầm than nhẹ một tiếng. Bạch nhãn lang tuy rất đáng ghét, nhưng đức tính vẫn giống như hồi bé, ngạo mạn thanh thanh cao lại coi trọng mặt mũi, bị bạn học khi dễ chỉ biết đỏ mắt trốn trong góc tường, đến khi nhìn thấy anh, cặp mắt đen kịt ấy mới sáng lên, nhào tới ôm anh cao giọng khóc lớn, nhưng bây giờ bạch nhãn lang đã không còn anh trai, chỉ có thể một mình trốn trong hầm để xe dưới lặng lẽ thương tâm.

Tống Nhiên trù trừ hồi lâu, cuối cùng tiến lên mở cửa xe phó lái ra, trực tiếp ngồi xuống: "Tiểu Tống tổng."

Tống Thanh Sương hơi chấn động một chút, sau đó đột nhiên ngồi dậy, gắt gao nhìn chằm chằm Tống Nhiên, đôi mắt đen mở to, nhìn có chút ngốc.

Tống Nhiên vừa buồn cười vừa đau lòng, lại nhàn nhạt nói: "Sao, công ty bị cướp nên choáng luôn? Tống Thanh Sương, cậu đúng thật là Tiểu công chúa yểu điệu."

Hắn câu nói này ngữ khí tìm từ cùng trước đây giống nhau như đúc, hoàn toàn mất hết che giấu ý đồ, Tống Thanh Sương không biết làm sao mà nhìn hắn, đôi môi thật mỏng khinh khẽ run một phút chốc, bỗng nhiên một cái mạnh mẽ ôm Tống Nhiên!

Ngữ khí những lời này của anh giống hệt nhưu trước kia, hoàn toàn không có ý đồ che dấu. Tống Thanh Sương ngỡ ngàng nhìn anh, đôi môi mỏng khẽ run rẩy, bỗng nhiên ôm chặt lấy Tống Nhiên.

Cả người hắn cơ hồ khó có thể khống chế mà run rẩy kịch liệt, khàn giọng nói: "Anh, anh ơi..."

"Ừm." Tống Nhiên nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tống Thanh Sương. Thật ra từ khi biết thằng nhãi này lắp camera ẩn, lúc đối mặt với anh lại luôn hành xử kì lạ nên anh cũng đã đoán được đối phương đã hoài nghi thân phận của anh. Chỉ là ân oán của hai người quá nhiều, anh nghĩ Tống Thanh Sương có lẽ vẫn rất hận anh, cho nên không dám chủ động nhận nhau.

Vừa rồi sau khi anh nói ra câu "tiểu công chúa" kia, thậm chí đã chuẩn bị kỹ càng, tỷ như nếuTống Thanh Sương nghi ngờ anh với Lâm Phi Vũ liên thủ mưu đoạt tập đoàn Tống thị, hận không thể cho anh một trận. Nhưng cũng may, bạch nhãn lang dường như quá đau lòng, yếu ớt đến nỗi chỉ lo liếm láp vết thương của mình, không làm gì khác.

"Anh, anh hai..." Tống Thanh Sương vùi mặt trên vai Tống Nhiên lẩm bẩm. Tống Nhiên cảm giác bả vai mình nhanh chóng ướt một mảng lớn, trong lòng không khỏi mềm nhũn.

Đúng lúc này, dư quang của anh bỗng thoáng thấy gì đó, lập tức đẩy Tống Thanh Sương ra, trầm giọng nói: "Có chuyện gì nói sau, mau lái xe đi, Lâm Phi Vũ đuổi tới!"

Tống Thanh Sương không rõ nguyên nhân quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một đám người đang đuổi tới từ phía xa, nhìn thấy Lâm Phi Vũ đang tức giận bừng bừng, dần dần, trên khuôn mặt trắng như tuyết của Tống Thanh Sương lộ ra một tia vui mừng: "Anh, anh và Lâm Phi Vũ cãi nhau?"

Tống Nhiên buồn bực nói: "Đừng nói nhảm nữa, đi nhanh lên!"

Tống Thanh Sương mím mím môi, không hỏi thêm nữa, đạp mạnh chân ga! Chỉ nghe "Roèn ——" một tiếng, tiếng động cơ trầm thấp gầm rú, chiếc xe như mũi tên rời cung vọt thẳng ra ngoài!

Lâm Phi Vũ nhìn bóng xe đã đi xa, không nhịn được một cước đá văng thùng rác bên cạnh, lạnh lùng nói: "Mấy người, mẹ nó, đều phế vật hả?! Bốn vệ sĩ chuyên nghiệp xuất thân từ bộ đội đặc chủng, cao 1m90, chỉ canh chừng một người mà cũng không làm được?"

Mấy vệ sĩ cúi đầu, bộ dạng ngượng ngùng.

"Một đám rác rưởi! Ngu xuẩn! Vô dụng!!" Lâm Phi Vũ chửi ầm lên, cuối cùng thở hổn hển dần dần bình tĩnh lại. Không có chuyện gì, không có chuyện gì, chắc chắn anh về Tống trạch, bởi vì nơi đó có người thực vật chết tiệt kia.

Còn nữa, Tống Thanh Sương kia là chuyện gì vậy?

Tại sao vừa nãy hắn lại nhìn thấy, Tống Thanh Sương giống như đang dựa vào bả vai anh? Còn lộ ra vẻ mặt buồn nôn muốn khóc? Sẽ không, chắc chắn là hắn nhìn lầm rồi, Tống Thanh Sương rõ ràng rất chán ghét anh, coi như có thuê anh về chăm sóc người thực vật nhưng thái độ vẫn rất lạnh nhạt, bộ dáng lạnh nhạt không để ý.

Không sai, theo suy đoán của hắn, Tống Thanh Sương cũng có tình cảm với Tống Nhiên, nên anh ta mới chán ghét người tình như anh, nhưng tại sao giờ anh ta lại ỷ lại mà dựa vào người anh như vậy chứ? Nhất định là khoảng cách quá xa, nhất định là hắn nhìn lầm rồi.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Vũ bá đạo tổng tài: Nhất định là do tôi nhìn lầm, ca ca không trốn thoát lòng bàn tay tôi được!

Tiểu công chúa gào khóc: Oa oa oa oa oa...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play