Tống Thanh Sương lấy dũng khí bước lên trước một bước, nhẹ nhàng kéo ống tay áo Tống Nhiên, trong đôi mắt đen kịt tràn đầy cầu xin: "Anh."
Lúc hắn vẫn còn là thằng nhóc tiểu đậu đinh đã rất thích kéo ống tay áo Tống Nhiên, Tống Nhiên sớm đã quen, lúc này cũng không né tránh, chỉ cảm thấy đầu rối như tơ vò, liền ôn nhu nói: "Em để anh suy nghĩ một chút."
Rốt cuộc là sai ở đâu? Đời trước khi hai người làm anh em vẫn còn rất bình thường mà? Chẳng lẽ sau khi anh sống lại dẫn đến hiệu ứng cánh bướm?
Tống Nhiên cố gắng ngẫm lại tất cả chuyện xảy ra sau anh khi sống lại, chợt nhớ tới lúc trước thái độ khác lạ của Tống Thanh Sương đối với Lâm Phi Vũ, nhìn ngây người, rồi còn theo tới dưới nhà, lại còn mời mọc làm phụ tá riêng nha... Tống Nhiên nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu hơi sáng ngời, rốt cục triệt để hiểu được.
Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy. Lúc đó Tống Thanh Sương cũng không phải là muốn trút giận lên Lâm Phi Vũ mà là bởi vì ngoại hình Lâm Phi Vũ giống anh, cho nên nó mới trăm phương ngàn kế mà tiếp cận Lâm Phi Vũ, thậm chí còn muốn Lâm Phi Vũ làm phụ tá riêng, kỳ thật đó chỉ là một loại an ủi tâm lý buồn cười nào đó mà thôi.
Tống Nhiên liếc Tống Thanh Sương một cái, tâm tình hết sức phức tạp, cũng hiểu được. Bạch nhãn lang vì hại anh thành người thực vật nên vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn và hối hận, cộng thêm đủ loại hồi ức tô vẽ vì thế mới hiểu lầm tình thân thành tình yêu, chắc chắn là như thế.
anh suy nghĩ một chút, cố gắng sắp xếp từ ngữ ôn hòa nhất cự tuyệt: "Thanh Sương, em nghe anh nói, em là người rất quan trọng với anh..."
Vừa mới nói tới chỗ này, Tống Nhiên bỗng nhiên thoáng nhìn gì đó, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Lâm Phi Vũ từ góc khoang thuyền cách đó không xa đi ra, đôi mắt màu hổ phách cực kỳ âm trầm nhìn hai người.
Tống Thanh Sương thuận theo ánh mắt Tống Nhiên quay đầu nhìn lại, hơi sửng sốt, sau đó không nhịn được nhướng mày: "Lâm Phi Vũ, cậu cũng thật là bám dai như đỉa."
Lâm Phi Vũ nhẹ nhàng kéo kéo khóe môi, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Thật ngại quá, làm phiền hai người rồi, người này vừa đi người khác đã đến. Vậy là cái gì là thích, cái gì là quan trọng đây. Nếu như vừa rồi cái bóng đèn như tôi không xuất hiện, hai người có phải sắp ôm nhau khanh khanh ta ta không?"
Tống Nhiên hơi nhíu mày, trong lòng hiểu rõ. Lâm Phi Vũ trốn ở chỗ khá xa, phỏng chừng chỉ nghe được đại khái, tám chín phần mười là hiểu lầm, nghĩ tới đây, Tống Nhiên hơi do dự một chút, có nên giải thích với Lâm Phi Vũ không? Tuy hai người đã chia tay nhưng chuyện như vậy...
Ngay khi anh còn đang do dự, Lâm Phi Vũ đã trực tiếp bước đến gần hai người. Tống Nhiên nhớ tới vụ Lâm Phi Vũ đánh Tống Thanh Sương tại biệt thự hồ Bích Ba, lập tức nghiêng người che cho Tống Thanh Sương, cảnh giác nói: "Lâm Phi Vũ, cậu đang muốn làm cái gì?"
Lâm Phi Vũ trừng mắt nhìn động tác bảo vệ của anh, còn có biểu tình tràn ngập phòng bị xa lạ, ngực khó khống chế mạnh mẽ phập phồng hai lần, đôi mắt đều ửng đỏ.
Hắn cứng ngắc trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên cười lạnh nói: "Ca ca, anh sẽ không cho rằng em đang đố kỵ Tống Thanh Sương mà động thủ với anh ta đi? Anh cứ yên tâm, em đã nghĩ thông suốt, giống như ly sữa bò ngọt kia, trước đây là vì uống quen rồi nên mới cảm thấy đời này không thể thiếu nó nhưng đêm đó, em mặt dày xin anh một ly ấy, sau khi uống xong cảm thấy "cũng chỉ thế mà thôi", chỉ là sữa bột giá rẻ thêm đường cát trắng, không có gì khác lạ."
Hắn mặt ngoài nói là ly sữa bò ngọt, nhưng sự thật đang ám chỉ cái gì thì không rõ. Tống Nhiên nghe hiểu ý hắn, ngực đau đớn như bị dao cứa, đôi môi không tự chủ được mím chặt. Cũng đúng, người trẻ tuổi vốn không có định tính gì, đây là chuyện rất tự nhiên, hơn nữa hai người đã sớm chia tay, không có gì để ý.
Ngược lại, anh lại còn theo bản năng bỏ nửa túi sữa bột vào vali, vừa rồi thậm chí còn do dự không biết có nên giải thích với Lâm Phi Vũ về quan hệ của anh và Tống Thanh Sương hay không. Mẹ nó, anh đúng là kẻ ngốc tự mình đã tình.
Trong không khí trầm mặc, Lâm Phi Vũ nhìn sắc mặt khó coi của Tống Nhiên, lại nhàn nhạt nói: "Đúng rồi, ngày kia sẽ quay cảnh đám cháy, anh có đi không?"
Tống Nhiên nỗ lực áp chế tâm tình, lạnh lùng nói: "Cảnh quay đó rất nguy hiểm, đương nhiên tôi sẽ đến."
Lâm Phi Vũ nheo mắt lại, tỉ mỉ quan sát biểu tình Tống Nhiên, tựa hồ muốn nhìn ra một chút cảm xúc nhỏ bé giấu bên trong: "Như thế nào, anh vẫn còn quan tâm em?"
Tống Nhiên lạnh lùng nói: "Tôi đã đáp ứng Liễu Khiêm, sẽ không để cho bất cứ nhân viên đoàn làm phim nào gặp chuyện. Tôi nói được làm được."
"Nhân viên đoàn làm phim?" Lâm Phi Vũ mặt không thay đổi, nhấn mạnh mấy chữ này, bỗng nhiên cười cười, chỉ là đáy mắt hoàn toàn không có ý cười, "Hóa ra trong mắt anh, bây giờ em chỉ là nhân viên đoàn làm phim."
Tống Nhiên cật lực duy trì ngữ khí hờ hững: "Không phải sao? Chúng ta đã chia tay mấy tháng, bây giờ cậu đối với tôi mà nói chỉ là một nhân, viên, đoàn, làm, phim."
Lâm Phi Vũ căn bản không phản ứng hắn, đôi đôi mắt hổ phách vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Tống Nhiên, biểu tình âm trầm cơ hồ có vẻ hơi khủng bố.
Không biết qua bao lâu, hắn bỗng nhiên tiến lên trước một bước, đôi môi ghé sát lỗ tai Tống Nhiên, cố ý đè thấp âm thanh dễ nghe, tràn đầy ác ý cực độ: "Ca ca, Tống Thanh Sương có thể giống như em, khiến anh thoải mái như vậy sao? Hai người đến với nhau từ bao giờ? Có phải rất lâu rồi không? Nếu như đang quen biết rất lâu, kia... Anh em nhà họ Tống đồng thời làm anh rồi sao?"
Tống Nhiên trợn to hai mắt, trong đầu trống rỗng trong nháy mắy, không tin những gì mình vừa nghe. Tống Thanh Sương không nhịn được nữa mà vung quyền: "Con mẹ nó, cậu nói hươu nói vượn gì đó?!"
"Anh muốn chết!!" Lâm Phi Vũ tựa hồ cũng đã nhẫn nại tới cực điểm, đỏ mắt liền trở tay vung một quyền! Sau đó lại là một cước mạnh mẽ đạp tới!!
Hắn ra tay cực độc cực điên, chỉ vài quyền đã đè Tống Thanh Sương trên boong tàu, một tay gắt gao gắt gao bóp cổ đối phương, đồng thời mặt không chút thay đổi dùng tay kia lau vết máu ở khóe môi, sau đó tiện tay cầm lấy một thanh sắt rỉ sét lên.
Tống Nhiên giận dữ hét: "Dừng tay!!"
"Xoẹt!!" Thanh sắt sượt qua cái cổ trắng nõn của Tống Thanh Sương, vọt thẳng vào boong tàu!
Bên cổ Tống Thanh Sương hiện ra một vết máu, nhưng trên mặt hắn không có tia sợ hãi nào, chỉ khàn tiếng mắng: "Lâm Phi Vũ, mày đúng là một tên điên!"
Lâm Phi Vũ dùng cùi chỏ đè động mạch cổ Tống Thanh Sương, hắn cụp mắt nhìn đối phương, ngữ khí thập phần bình tĩnh: "Xem cái phản ứng này, hai anh em nhà mày hẳn là chưa đồng thời làm ca ca. Vậy mày động tay với anh ấy từ khi nào? Lúc trước khi anh đi chăm sóc người thực vật, nhưng thật ra là đi hầu hạ mày sao? Tay mày đã chạm vào nơi nào của anh ấy? Hay nơi nào cũng đã chạm qua?"
Tống Nhiên tức nổ phổi, anh kéo Lâm Phi Vũ từ trên người Tống Thanh Sương ra, gầm nhẹ: "Mợ nó, cậu có bệnh à, đầu chỉ có chuyện kia sao?! Động dục thì đi tìm người khác, đừng có, mẹ nó, phát bệnh trước mặt tôi!"
Đôi môi Lâm Phi Vũ khẽ run, giọng khàn khàn: "Anh có ý gì? Anh bảo em đi tìm người khác?"
Tống Nhiên nhịn đau trong lòng, lạnh lùng nói: "Lâm Phi Vũ, cậu bây giờ cánh cứng rồi, tôi không quản được cậu, ngược lại với thân phận của cậu bây giờ, có loại người nào không tìm được, tại sao cứ phát điên trước mặt tôi?! Cậu có vấn đề à?!"
"Anh bảo em đi tìm người khác, cho nên anh căn bản là không để ý..." Giọng nói Lâm Phi Vũ khàn khàn, đôi môi đẹp đẽ không tự chủ khẽ run, vành mắt dần dần đỏ.
Không biết qua bao lâu, hắn như tự giễu mà nhẹ nhàng cong cong khóe môi, khàn giọng nói: "Ca ca nói đúng, trong vòng giải trí này tuấn nam mỹ nữ còn nhiều mà, hạng người gì không tìm được? Bất quá mấy tháng này tới nay, sơn hào hải vị ăn nhiều, em cảm thấy thẹn thùng cháo hoa cũng không tồi. Anh vừa nghe lời lại biết làm bộ, rõ ràng đã có người đàn ông khác, nhưng dáng vẻ trúc trắc ngượng ngùng trên giường kia quả thực rất ngon miệng, đau sẽ phát run, làm mạnh còn có thể khóc... Tuy không sánh được với sơn hào hải vị gì, nhưng thỉnh thoảng dư vị cũng rất tốt."
Thái dương Tống Thanh Sương hằn cả gân xanh, đôi mắt đều đỏ, gầm nhẹ: "Lâm Phi Vũ!!"
Tống Nhiên ngơ ngác nhìn Lâm Phi Vũ, nhìn thanh niên tuấn mỹ cực kỳ xa lạ kia, từ trước đến giờ anh luôn lạc quan nhưng giờ phút này lại nếm được cảm giấc tâm ý tro tàn khó nói thành lời, cảm giác ấy đem toàn bộ phẫn nộ, bi thương, chua xót trong ngực anh thiêu thành tro bụi, một trận gió biển thổi tới, cái gì cũng không còn.
Không biết qua bao lâu, hắn mới cực kỳ mệt mỏi nhắm mắt lại, cũng lười nói với đối phương, chỉ khàn khàn: "Được, tôi hiểu rồi. Lâm Phi Vũ, từ nay về sau, cậu đi đường quan đạo của cậu, tôi đi cầu độc mộc của tôi, không cần làm phiền nhau nữa."
Sau khi nói xong anh chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, đỡ Tống Thanh Sương dậy liền quay người rời đi.
Lâm Phi Vũ gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng của hai người, hung hăng xiết chặt nắm đấm, móng tay ghim vào lòng bàn tay đến cơ hồ máu thịt be bét mới nhịn được kích động muốn đuổi theo, sau đó hắn quay người lại, nhấc một bình chữa cháy màu đỏ lên, đập ầm ầm ở trên boong tàu!!
"Ầm! "
Lâm Phi Vũ nhìn vết lõm trên boong tàu, thở hổn hển như thú bị nhốt giống, tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?
Một giờ trước, hắn nghe người khác nói anh đang ở trên boong đầu tàu kiểm tra thiết bị phòng cháy chữa cháy, liền lặng lẽ đến tìm anh, muốn nói chuyện rõ ràng với anh một chút, cố gấng dùng hết bản lĩnh mà làm nũng giả bộ đáng thương với anh, kết quả hắn vừa mới đi tới mũi tàu, liền thấy tình cảnh đó.
Tống Thanh Sương và anh đang... hôn môi. Sau đó Tống Thanh Sương nói thích anh, nói anh ta nằm trên đùi nhìn anh đọc sách, nói anh che chở cho anh ta, vậy mà lại còn dùng ánh mắt ôn nhu nhìn anh ta, nói rằng anh ta là người quan trọng.
Lúc đó trong đầu hắn "ầm ——" một tiếng, lý trí biến mất, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, anh đang cùng Tống Thanh Sương hôn môi, anh đang cùng Tống Thanh Sương nói lời ôn nhu tâm tình. Chẳng trách, chẳng trách lần trước khi hắn và anh thân thiết, Tống Thanh Sương giống như điên mà xông tới, lẽ nào vào lúc ấy, họ cũng đã ở cùng một chỗ?
Nhưng, đồ vật trong phòng ngủ kia không phải là giả, những lời thâm tình trong quyển nhật ký cũng không phải đùa. Giải thích duy nhất cho chuyện này là, sau khi Tống Nhiên thành người thực vật, anh không còn để ý đến mọi thứ, từ Từ Ngọc Tuyên đến Tống Thanh Sương, người nào anh cũng đối xử vô cùng ôn nhu, mà hắn trong lòng chỉ có anh, cũng chỉ có anh nhưng với anh, ai cũng có thể... Ai cũng có thể.
Hắn làm thế thân cho Tống Nhiên, vốn địa vị có chút đặc biệt, nhưng hắn không biết thế nào là đủ, còn muốn làm ầm ĩ, anh liền dứt khoát ném hắn đi, không chút lưu luyến.
Lâm Phi Vũ đứng rất lâu trên boong tàu, ngực từ một mảnh mờ mịt rồi dần lạnh lẽo, mãi đến tận khi trăng lên giữa trời, hắn cuối cùng mới chậm rãi lấy điện thoại di động ra, ngữ khí lãnh khốc: "Lên boong tàu đi."
Chỉ chốc lát sau, mấy người mặc quần áo nhân viên công tác đi đến boong tàu, người đứng đầu cung kính cúi chào Lâm Phi Vũ: "Lâm ca, anh có dặn dò gì sao?"
Lâm Phi Vũ lạnh lùng nói: "La Tam, dựa theo kế hoạch ban đầu hành động đi,"
La Tam do dự nói: "Mũi tàu bên này vẫn còn phòng hộ, mấy vị trí dễ rơi xuống biển nơi đuôi tàu lại có giám sát, hơn nữa không dễ dàng để đánh gãy giám sát, càng không dễ dàng ngụy trang như rơi xuống biển."
Lâm Phi Vũ nhàn nhạt nói: "Tôi đã nghĩ xong rồi, trực tiếp động tay ở khoang tàu. Ngày kia sau khi quay xong cảnh đám cháy, khoảng 10h30, Tống Tiểu Nhiên sẽ đi kiểm tra thiết bị phòng cháy chữa cháy ở khoang tàu. Anh dùng khăn mặt tẩm thuốc mê làm anh ấy ngất sau đó đưa anh ấy lên ca nô đến hoang đảo cách nơi nào 400 hải lý."
Sau khi nói xong hắn quay người nói với một người khác: "Do yêu cầu của kịch bản nên trong phòng tạp vật có một cái lỗ rất lớn trên tường. Sau khi La Tam mang Tống Tiểu Nhiên đi, cậu tàn thuốc kích nổ đống nhiên liệu đạo cụ trong phòng tạp vật, ngụy trang thành vụ nổ ngoài ý muốn, Tống Tiểu Nhiên chấn kinh mà rơi xuống biển. Nhớ rằng, nhất định phải dùng tàn thuốc lá, như vậy mới có thể khiến tổ điều tra phán định đây là một vụ tai nạn ngoài ý muốn."
Hắn phân phó một số chi tiết nhỏ xong mấy nam nhân đồng loạt cúi người, sau đó lui xuống.
Lâm Phi Vũ chậm rãi xoay người, nhìn biển rộng nặng nề nhấp nhô, âm lãnh mà nheo mắt lại, cách nơi này 400 hải lý, có một hoang đảo thuộc một quốc gia quần đảo nào đó, hắn ba tháng trước đã dùng danh nghĩa công ty để mua lại. Trên đảo có mấy tòa nhà dân cư bỏ hoang, hắn cũng sai người sửa sang lại, còn chuẩn bị một lượng lớn lương khô và nước sạch ở tầng hầm, hơn nữa mỗi tháng sẽ nhận vật tư một lần, sống trên đảo một năm, hai năm, ba năm... Thậm chí cả đời, đều không có vấn đề.
Anh biết rõ, hắn vốn là người để đạt được mục đích mà không chừa thủ đoạn nào nhưng vẫn khờ dại nói một đao cắt đứt với hắn, nói đường ai nấy đi, quả thực vô cùng nực cười. Anh nhặt hắn về, nuôi hắn lớn thành dáng vẻ này là phải phụ trách với hắn cả đời, đây là chuyện đương nhiên.
Từ nay về sau, hắn sẽ dành phần lớn thời gian của mình ở trên hoang đảo kia, cùng anh ngắm hoàng hôn trên biển, tùy ý thân mật trên bãi cát, lẳng lặng ôm nhau trước đống lửa trại. Có thể, vừa mới bắt đầu anh sẽ không quá nguyện ý, thậm chí có thể đánh hắn chửi hắn, nhưng vậy thì sao chứ, cứ chậm rãi chờ đợi, hắn là người rất có kiên nhẫn.
- -
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT