"A..." Không biết qua bao lâu, Tống Nhiên mơ mơ màng màng tỉnh dậy. Trong mơ hồ, anh cảm thấy cả người như bị xe cán qua, ngực nặng trình trịch.
Tống Nhiên khó khăn mở mắt ra, phát hiện Lâm Phi Vũ đang nằm nhoài trên ngực mình. Mái tóc màu hạt dẻ mềm mại bù xù, ngủ được một mặt thơm ngọt.
Tống Nhiên nhìn chằm chằm gương mặt điển trai, ánh mắt dần dần chuyển qua tấm lưng trần cường tráng của đối phương, phía trên có vài vết cào còn mới, không cần nói cũng biết là do ai làm ra.
Anh ngây ngốc chớp mắt, mơ hồ nhớ lại vài đoạn ngắn tối qua. Khác hẳn với tình cảnh lộn xộn lần đầu, tối qua anh cố hết sức theo đối phương, càng thuận theo anh cảm thấy càng xấu hổ.
Anh vậy mà lại cam tâm tình nguyện để một người đàn ông khác đối xử thô bạo như vậy với mình... Mẹ, nhất định là đầu óc bị ũng nước.
Anh nhớ lại những chi tiết nhỏ khó diễn tả ấy, chỉ cảm thấy hai má nóng bừng, thẹn quá hoá giận, đẩy mạnh đối phương: "9h đến mông rồi, còn ngủ nữa hả?"
"A, ca ca." Lâm Phi Vũ mắt buồn ngủ mông lung mà ngẩng đầu lên, nửa tỉnh nửa mê nhìn chằm chằm Tống Nhiên một lúc, rồi cúi đầu hôn anh một cái thật thơm, "Ca ca cho em đi mà."
Tống Nhiên thực sự không ngờ thể lực của hắn lại tốt như vậy, sáng sớm tinh thần đã phấn chấn. Anh cố gắng nghiêng đầu sang chỗ khác, nỗ lực tránh né những nụ hôn ngọt ngấy, sau đó lúng túng ho nhẹ một tiếng, muốn cự tuyệt đối phương: "Tiểu Vũ, anh..."
"Ca ca không chịu sao?" Lâm Phi Vũ mím môi, đôi mắt ướt nhẹp ủy khuất vô cùng.
Tống Nhiên nhìn cặp mắt hổ phách xinh đẹp của đối phương, ngón tay sờ đoá hoa hồng trên lưng hắn, trong lòng mềm nhũn. Haiz, thôi, nhịn một lần đi.
Hôm qua giằng co cả một đêm, hiện tại anh cảm thấy đau nhức toàn thân, chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, vì vậy ôm lấy eo đối phương, hơi ngẩng đầu, chủ động hôn lên.
Dựa vào kinh nghiệm trong quá khứ của Tống Nhiên, khi anh chủ động như này, ban đầu Lâm Phi Vũ sẽ hơi kinh ngạc, sau đó vô cùng hưng phấn, nhưng hiện tại, Lâm Phi Vũ cứng người, mạnh mẽ túm lấy tay anh từ đoá hoa hồng lôi lên, thô lỗ lật người anh lại.
Tống Nhiên có chút mờ mịt, bên tai là giọng điệu ngả ngớn của Lâm Phi: "Anh như này càng dụ người hơn."
Tống Nhiên cảm thấy ngữ khí của hắn có chút khác thường, nhưng lúc này lại không cách nào hỏi rõ, chỉ có thể gắt gao túm lấy ga giường, cắn chặt răng chịu đựng. Tư thế này càng khiến anh cảm thấy xấu hổ hơn so với khi đối mặt, mợ nó, này thật sự là...
Anh vừa xấu hổ vừa choáng, thân thể này vô cùng mẫn cảm, Lâm Phi Vũ một bên hôn gáy anh, một bên thấp giọng cười nói: "Anh sinh ra là của em, bị em làm như vậy."
Tống Nhiên biết có một số người thích nói vài câu tình thú khi ở trên giường, nhưng Lâm Phi Vũ từ trước đến giờ ngoan ngoãn đáng yêu, căn bản không phải người như vậy. Anh có chút ngỡ ngàng: "Lâm Phi Vũ, em, em..."
Lâm Phi Vũ một bên giày vò anh, một bên nhẹ nhàng hôn gáy anh: "Sao, anh đã thành như này rồi, còn không chịu thừa nhận?"
Trong lúc mơ hồ, Tống Nhiên luôn cảm thấy Lâm Phi Vũ có gì đó không đúng, nhưng vì cơ thể này quá mức mẫn cảm, cộng thêm hành động của Lâm Phi Vũ lại táo bạo, anh không còn tỉnh táo mà suy xét, trong đầu một mảnh hỗn độn, cả người không ngừng phát run, trong lúc vô tình hai má lại ướt.
Lâm Phi Vũ dường như cảm nhận được, đưa tay sờ sờ mặt anh, sau đó im lặng một lúc rồi ôm anh vào trong ngực, giống như an ủi mà dịu dàng thơm hôn mặt anh: "Ca ca, đừng khóc."
Tống Nhiên quẫn bách, anh cũng không muốn khóc, nhưng thân thể này lại không chịu được, nước mắt cứ chảy ra. Được Lâm Phi Vũ ôm ôn nhu an ủi, cảm giác bất an vừa rồi cũng dần nhạt đi. Mấy lời quá phận này e là do đối phương quá mức hưng phấn mới bật thốt ra, anh lớn hơn hắn nhiều như vậy, không nên so đo làm gì.
"Ca ca, ca ca, ca ca của em, ca ca của riêng một mình em." Lâm Phi Vũ một bên hôn anh, một bên lẩm bẩm.
Tống Nhiên bị hắn hôn một chốc, không nhịn được hỏi: "Em, sao lại... sao lại như vậy?"
Lâm Phi Vũ cười nói: "Lần trước em nói rồi, cùng anh làm chuyện như vậy, em sẽ không dùng bao, sao anh lại quên thế? Trước anh cứ nằm nghỉ đi, em đi lấy khăn mặt cho anh."
Nói xong hắn liền cúi đầu hôn Tống Nhiên, rồi đứng dậy đi tới phòng tắm.
Tống Nhiên nghe tiếng nước trong phòng tắm, cảm giác bất an kì lạ lại nổi lên. Anh khẽ lắc đầu, cố gắng bỏ qua cảm giác ấy, duỗi tay cầm liện thoại di động bên cạnh lên. Đúng lúc này, "Ting ——" một tiếng, vừa có tin nhắn wechat gửi đến.
Tống Nhiên mở ra xem, hoá ra là Liễu Khiêm gửi.
"Hồ sơ mà cậu nhờ tôi tìm giúp kia, bạn tôi đã kiểm tra khắp cả sở cảnh sát quận Mai Sơn(?) lẫn sở công an thành phố Liễu Thành suốt hai tháng. Trong tất cả các hồ sơ được lưu trữ, không có hồ sơ nào giống như hồ sơ cậu nói cả. Ngay cả cảnh sát phụ trách vụ án năm đó cũng qua đời vì bệnh tim vào năm ngoái. Tôi đoán là hồ sơ đó đã bị người khác lấy rồi, vụ án này có vấn đề."
Tống Nhiên chăm chú nhìn dòng wechat, trái tim dần chìm xuống, quả nhiên, vụ án năm đó có nội tình, lẽ nào thật sự là do Tống Cương Bách Văn Hinh thuê người cướp bóc, sát hại cha mẹ anh?
Anh nhớ lại tình cảm đạo đức giả của vợ chồng Tống Cương Bách Văn Hinh, nhớ đến việc mình liều mạng đẩy tập đoàn Tống thị đi lên, dần cảm thấy lạnh lẽo, thậm chí còn thấy kinh tởm.
Vậy mà anh lại bán nửa đời mình cho loại người như thế... Bọn họ thậm chí có thể là kẻ thù đã sát hại bố mẹ anh!
Lúc này, Lâm Phi Vũ cầm một chiếc khăn lông nóng từ trong phòng tắm đi ra, hắn ngồi xuống bên giường, một bên dịu dàng giúp Tống Nhiên lau người, một bên nghi ngờ nói: "Ca ca, sao sắc mặt anh lại khó coi vậy?"
Tống Nhiên do dự một chút, hít một hơi thật sâu, thấp giọng nói: "Tiểu Vũ, trong tay anh có 35% cổ phần tập đoàn Tống thị."
Lâm Phi Vũ ngẩn ngơ: "Anh, anh nói gì cơ?"
"Anh nói, anh có 35% cổ phần tập đoàn Tống thị."
Lâm Phi Vũ nhíu chặt mày: "Sao anh lại có cổ phần của Tống thị? Lại còn nhiều như thế?"
Tống Nhiên sớm đã nghĩ kỹ lý do: "Là Tống Nhiên để lại cho anh."
Lâm Phi Vũ nhìn anh, sắc mặt hơi thay đổi, thân thể không tự chủ căng thẳng.
Tống Nhiên cho là hắn quá mức kinh ngạc, liền giải thích: "Là thật đó."
Qua rất lâu sau đó, Lâm Phi Vũ mới trầm giọng hỏi: "Sao hắn ta lại để lại nhiều cổ phần cho anh như thế?"
Tống Nhiên qua loa nói: "Chuyện của Tống gia rất phức tạp. Tống Nhiên chưa kết hôn cũng không có con, anh ấy đã giúp anh, anh lại ở nhờ nhà anh ấy một khoảng thời gian. Có lẽ anh ấy cảm thấy thân thiết với anh nên mới để lại cổ phần cho anh."
Lâm Phi Vũ mặt vô cảm nghe lời giải thích của anh, nhẹ kéo kéo khóe môi: "Ồ, hóa ra là vậy à.."
Tống Nhiên không để ý đến biểu cảm của đối phương, nghiêm túc nói: "Tiểu Vũ, anh muốn chuyển chỗ cổ phần này cho em."
Lâm Phi Vũ bất ngờ mở to mắt: "Cho em?"
Tống Nhiên gật gật đầu: "Ừ, anh không có hứng thú với việc quản lý tập đoàn hay tham gia họp với hội đồng quản trị. Mà em đang học chuyên ngành tài chính, mấy dự án đầu tư em làm những năm gần đây lại rất đặc sắc, nên anh muốn giao toàn bộ số cổ phần này lại cho em."
Lâm Phi Vũ thất thần nhìn Tống Nhiên. Đôi mắt đen hờ hững của anh đang nhìn thẳng hắn, hiển nhiên là chân tâm thực lòng muốn cho hắn 35% cổ phần ấy.
Lúc này, tâm trạng hắn phức tạp khó nói. Tống Nhiên để lại cổ phần cho anh mà anh lại muốn giao toàn bộ cổ phần đó cho hắn...
Tống Nhiên là người giám đốc sắc sảo, khôn khéo và có năng lực như thế, vậy mà lại đem toàn bộ cổ phần mình có cho một tình nhân bé nhỏ. Có thể tưởng tượng được, nhất định năm đó anh "hầu hạ" Tống Nhiên rất tốt, giống như hôm qua anh uống say chấp nhận hắn, dịu dàng như vậy, bao dung như vậy, dường như đã quá quen với việc phục tùng người khác.
Hắn chỉ có thể trộm chút ôn nhu, chút ngoan ngoãn chút nhu thuận của anh khi anh say, mà người tên Tống Nhiên kia, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu đều có thể hưởng thụ sự "phục vụ" dịu dàng của anh, cũng chỉ vì anh yêu hắn ta.
Nghĩ tới đây, Lâm Phi Vũ không nhịn được mím chặt môi. Nhưng, anh sẵn sàng giao số cổ phần đó cho hắn... Điều này không phải nói rõ, kỳ thực anh vẫn có một chút.. thích hắn sao? Không phải coi hắn chỉ là một món hàng nhái rẻ tiền mà là có chút đồng cảm?
Đồng cảm... Dù sao cũng tốt hơn là tàn nhẫn.
Thấy hắn mãi không đáp lời, Tống Nhiên nghi ngờ hỏi: "Làm sao vậy?"
Lâm Phi Vũ chậm rãi ôm lấy anh, vùi mặt vào bờ vai gầy của anh, ủ rũ nói: "Em thích anh, anh cũng phải thích em đấy."
Tống Nhiên không nhịn cười được: "Lớn từng này rồi mà vẫn nói mấy lời ngốc xít, buồn nôn ấy hả?."
"Buồn nôn chỗ nào chứ?" Lâm Phi Vũ nhỏ giọng.
Hắn ôm người đó vào lòng, chỉ cảm thấy ngực khi thì lạnh lẽo khi thì nóng bỏng, vừa đố kị ghen ghét vừa vui mừng, thậm chí trong đầu hắn còn nảy ra một ý nghĩ không có tiền đồ, chỉ cần anh thích hắn dù chỉ là một chút thôi, hắn cũng có thể gạt bỏ những kế hoạch cực đoan điên rồ, từ bỏ những cách thức có thể làm tổn thương anh.
Chỉ cần anh thích hắn một xíu thôi là hắn có thể tiếp tục cố gắng, biến tình cảm bé nhỏ mỏng manh này, từ nửa phần biến thành một phần, thậm chí biến thành hai phần, ba phần. Hoặc hắn mười phần, anh ba phần, như vậy cũng đủ rồi.
Hắn không nhịn được thì thầm vào tai Tống Nhiên, giống như đang thôi miên: "Anh thích em, anh mau thích em."
Tống Nhiên phát hiện thằng nhóc này lại lợi dụng thời cơ mà làm nũng, thầm buồn cười, sau đó ho nhẹ một tiếng, nói đến chính sự: "Hai tháng nữa sẽ họp đại hội đồng cổ đông, chuyện cổ phần nên thông báo trực tiếp tại đại hội. Cứ như vậy, em sẽ có quyền như Tống Thanh Sương, đều nắm trong tay 35% cổ phần tập đoàn Tống thị. Cậu ta sẽ không dám động đến em nữa."
Lâm Phi Vũ lật qua, nằm nhoài trong lồng ngực của anh, nhẹ nhàng hôn từng ngón tay anh, thờ ơ nói: "Ừm."
"Đúng rồi, năm sau khởi quay bộ "Wheel of Fire". Anh đã đọc qua kịch bản, rất nhiều cảnh quay rất nguy hiểm, đến lúc đó anh sẽ đến trường quay với em, phải trông chừng em cẩn thận mới được."
Lâm Phi Vũ ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt: "Em đều nghe ca ca."
Hắn cứ như thế nằm nhoài trong lồng ngực Tống Nhiên, con ngươi màu hổ phách sáng lấp lánh như một con mèo lớn. Tống Nhiên nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, cảm thấy cảm giác bất an mơ hồ trước đó quá nửa là ảo giác. Tâm tư của Lâm Phi Vũ mặc dù hơi nhỏ nhưng tổng thể vẫn là một thằng nhóc đáng yêu chỉ biết làm nũng, khác hẳn với thằng nhãi bạch nhãn lang Tống Thanh Sương kia.
...
Giờ đã lấy được phần văn kiện quan trọng nhất nên Tống Nhiên cũng không muốn về nhà cũ Tống gia. Những ký ức nặng nề liên quan đến Tống gia chỉ khiến anh đau lòng và mệt mỏi, nhưng lại sợ Tống Thanh Sương nghi ngờ nên anh vẫn quyết định làm thêm một tháng nữa.
Chiều hôm đó, Tống Thanh Sương cùng Robert lại tới trước giường bệnh của người thực vật. Sau khi tiến hành kiểm tra một loạt, Robert lùi ra sau, vui vẻ nói: "Phản ứng điện sinh học của não bộ có cải thiện rất lớn, đã có một phần nhỏ thức tỉnh."
Tống Nhiên đứng ở bên cạnh, không nhịn được thầm trợn mắt. Anh đang ở đây, người thực vật kia thức tỉnh cái rắm ý. Đúng là lang băm Mỹ.
Sau khi Robert rời đi, Tống Thanh Sương liếc Tống Nhiên một cái, lơ đãng nói: "Dạo này cậu với Lâm Phi Vũ thế nào?"
Tống Nhiên híp mắt, lập tức cảnh giác. Bạch nhãn lang đã nhận ra anh, coi như muốn hành hạ thì cũng nên hành hạ mỗi anh mới đúng, sao mỗi ngày đều dính lấy Lâm Phi Vũ riết không tha vậy? Lẽ nào Tống Thanh Sương vẫn ghi hận vụ đánh nhau?
Bất quá Lâm Phi Vũ có 35% cổ phần, bạch nhãn lang muốn bắt chẹt hắn cũng không làm được. Nghĩ tới đây, Tống Nhiên liền nhàn nhạt nói: "Tiểu Vũ nó rất tốt. Đúng rồi, tháng sau là đại hội cổ đông, tiểu Tống tổng cũng nên chuẩn bị kỹ lưỡng đi."
"Tôi tự biết.." Tống Thanh Sương dừng một chút, lại lạnh lùng nói, "Tôi nghe phía dưới có người nói, Lâm Phi Vũ định mua 2 cổ phần từ Lục Hào? Lâm Phi Vũ hiện tại không có nhiều tiền mặt như vậy, lẽ nào cậu ta định sử dụng đòn bẩy(?)?"
Tống Nhiên nhàn nhạt đáp: "Tiểu Vũ muốn làm gì, tự nhiên có mục đích riêng của nó. Tôi không can thiệp."
Bằng cách tận dụng 2 cổ phiếu của tập đoàn Tống thị, vạn nhất bị mất giá thì rất phiền phức, thậm chí còn mang nợ vào người. Nhưng Lâm Phi Vũ bây giờ được anh cho 35% cổ phần, lại thêm 2 cổ kia, coi như là thêm chút nước, không có vấn đề gì lớn.
Mà giờ Tống Thanh Sương cái gì cũng không biết, vẫn kiêu ngạo lạnh lùng như cũ, nhưng sau đại hội cổ đông, hắn nhất định phải học cách ngồi ngang hàng với Lâm Phi Vũ.
Cũng không biết bạch nhãn lang có chịu nổi không? Tống Nhiên trong lòng ngầm thở dài, lại nói: "Đúng rồi, tiểu Tống tổng, tôi dự định tháng sau sẽ về Hồ Bích Ba bên kia."
"Hửm, sao lại vội thế?" Tống Thanh Sương nhìn chằm chằm Tống Nhiên, lạnh băng kéo khóe môi, chút tàn nhẫn thoáng qua trên khuôn mặt trắng như tuyết.
Lâm Phi Vũ... Nếu cậu dám cướp người của tôi, tôi sẽ cho cậu biết cái gì gọi là không biết tự lượng sức mình, cái gì gọi là vô cùng chật vật.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT