Edit by Tiannn

Lâm Phi Vũ lập tức nói: "Vậy thì phải cảm ơn tiểu Tống tổng ngài rồi."

Tống Thanh Sương ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Nói gì vậy, dễ như ăn cháo thôi. Cậu... 7h30 tối ngày mai cậu cứ tới đây, tôi dẫn cậu đến thư phòng."

"Ok, không thành vấn đề."

Lâm Phi Vũ cúp điện thoại, không nhịn được thở nhẹ một hơi. Quả nhiên, hắn vẫn phải tự mình đến Tống trạch một chuyến, phải xem tận mắt anh đang làm gì mới có thể yên lòng.

Ồ, nếu đã như vậy, ngày mai hắn sẽ ghé Thuý Trúc Câu chào hỏi Tiết Kiến Quốc một câu sau đó hái chút sơn trà với dâu tây. Đến chiều tối là có thể mang dâu đến Tống trạch, dùng lí do muốn tạo bất ngờ cho anh, nhân tiện xem anh đang làm gì.

Lâm Phi Vũ suy nghĩ một lúc, lại nghĩ tới cú điện thoại mấy ngày trước. Trong điện thoại anh không cho hắn đến Tống trạch, còn có âm thanh cười khẽ kì lạ của Tống Thanh Sương, có chút trào phúng lại có chút đồng tình, khiến hắn rất không thoải mái.

Sau khi cúp điện thoại, hắn luôn cảm thấy không yên tâm, mấy ngày này không ngủ ngon thậm chí thỉnh thoảng còn gặp ác mộng, mơ thấy anh bỏ rơi hắn.

Nhớ đến ác mộng ấy, Lâm Phi Vũ không nhịn được có chút buồn cười, hắn thực sự quá đa nghi, anh thương anh yêu hắn như thế, sao có khả năng sẽ bỏ lại hắn chứ?

Trước hắn dụ anh diễn thử, muốn chiếm tiện nghi của anh, khiến anh bày ra tư thế xấu hổ kia, thậm chí còn vô liêm sỉ mà muốn cởi quần áo của anh, kết quả không cẩn thận lật xe. Lúc đó hắn cứ nghĩ thiếu chút nữa là xong đời, chỉ đàng giả bộ vô cùng đáng thương lộ ra đoá hoa hồng kia. Sau khi anh nhìn thấy đoá hoa ấy, cả người ngây ngẩn, không còn truy cứu những chuyện hư hỏng hắn làm trước đó.

Tiếp đó, hắn lợi dụng tên ngu xuẩn Ngô Minh Hạo kia, làm bộ bị hạ thuốc kích dục. Ban đầu anh còn muốn cho hắn đi tắm nước lạnh, hắn liền mặt dày giở lại trò cũ, làm bộ lơ đãng lộ ra đoá hoa hồng. Anh ngơ ngác đóa hoa ấy, quả nhiên mềm lòng, cứ như vậy mơ mơ hồ hồ mà bị hắn mạnh mẽ chiếm lấy. Vì quá nôn nóng quá thô lỗ, không làm sao khống chế xong cường độ, hắn đem anh làm khóc nhiều lần, thậm chí có hai lần là hắn cố làm anh khóc, chỉ vì muốn xem dáng vẻ yếu đuối đẹp đẽ của anh...

Ngay cả hắn cũng cảm thấy mình có chút quá phận, nhưng sau đó anh chẳng những không trách cứ hắn còn sờ đoá hoa hồng đến ngẩn người, tùy ý hắn mềm mại ôm hôn.

Nhớ đến những khung cảnh xấu hổ ngọt ngào kia, khóe môi Lâm Phi Vũ không ngừng vểnh lên, hắn quả thật quá đa nghi. Anh tốt như vậy, dễ thương như vậy tựa như thiên thần mà trời cao phái xuống cứu vớt hắn, vậy mà hắn vẫn còn ở đây suy nghĩ lung tung, không nên chút nào.

Thôi, lần này sau khi đến Tống trạch sẽ không cẩn suy nghĩ vớ vẩn nữa, phải tập trung tin lực bên phía tập đoàn, đặt trên những kế hoạch sau này.

Nửa cuối năm có một bộ điện ảnh chế tác lớn, còn có lão cổ đông muốn nhượng một phần cổ phần tập đoàn. Đợi sau khi quay xong bộ phim kia, hắn có thể theo ưu đãi hợp đồng mà được ưu tiên mua 2% ccoor phần, cả những kế hoạch khác, nếu như tất cả đều thuận lợi, cuộc họp cổ đông cuối năm đó... Hắn có thể đạt được mọi thứ trong tay.

Dù như thế nào, chỉ cần hắn nắm quyền lớn sẽ cẩn thận mà bảo vệ anh, giữ chặt anh trong bàn tay, ai cũng không thể khiến anh rời xa hắn dễ dàng, bất kể Tống Thanh Sương hay những người khác.

...

Nhà cũ Tống gia.

"Mấy lần sử dụng phương pháp kích thích điện sinh học dạo gần đây, hiệu quả không phải rất rõ ràng, dữ liệu trên thiết bị không thay đổi quá nhiều. Điều này cho thấy não của bệnh nhân không sản sinh ra các sóng não đặc thù." Nói tới đây, bác sĩ Robert thở dài, "Thời gian bệnh nhân hôn mê quá dài, có hơi nan giải."

Tống Thanh Sương trầm ngâm nói: "Ngoại trừ phương pháp kích thích điện sinh học không phải còn có mấy cách chữa khác sao?"

Robert chần chờ đáp: "Tống tiên sinh, ý của ngài là, sử dụng phương pháp hoóc-môn chữa bệnh? Nhưng, tác dụng phụ của phương pháp này quá lớn..."

Tống Thanh Sương nâng đôi mắt đen nhánh lên, trực tiếp đánh gãy lời đối phương: "Robert, ý của tôi không phải là phương pháp hoóc-môn, tôi muốn nhắc đến là phương pháp đánh thức bằng tình dục."

"Phương pháp đánh thức bằng tình dục?" Robert hơi sững sờ, sau đó trầm ngâm nói, "Tuy rằng đây cũng là một trong những phương pháp chữa bệnh đặc biệt của chúng tôi nhưng nó cần nửa kia của người đó phối hợp. Mà đại Tống tổng không phải độc thân sao?"

Tống Thanh Sương nhàn nhạt giải thích: "Chuyện ấy ông không cần lo lắng, người chăm sóc anh tôi 24/24, Tống Tiểu Nhiên kia, trước kia là bạn tình lâu nhất của anh ấy, cậu ta tình nguyện phối hợp trị liệu."

Robert ngẩn ngơ, sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: "Ồ, thì ra là như vậy, chúng ta có thể thử một lần."

"Như vậy đi, ngày mai tôi sẽ bảo y tá thêm thuốc đặc thù vào bình dinh dưỡng. Buổi tối 8h tôi sẽ bảo Tống Tiểu Nhiên treo bình lên, nếu như anh ấy có phản ứng, cậu ta sẽ tận lực phối hợp."

Robert do dự nói: "Cần tôi làm rõ một số vấn đề với cậu ấy trước không?"

"Không cần, da mặt cậu ấy khá mỏng, để tôi nói là được rồi." Tống Thanh Sương nhàn đáp.

Robert gật gật đầu: "Cũng được, vậy thì thử xem đi."

Sau khi tiễn Robert về, Tống Thanh Sương khẽ nheo mắt, gương mặt trắng như tuyết trầm lại. Tối mai hắn phải tính toán thời gian thật tốt, trước phải đưa Lâm Phi Vũ vào thư phòng trốn đi rồi để anh treo bình cho người thực vậy.

Chuyện sau đó, hắn cũng không cần xen vào nữa, ván cờ này thú vị chỗ chính là, nó giống như quân bài domino, hắn chỉ cẩn đẩy nhẹ quân bài đầu tiên, tất cả mọi chuyện tiếp đó sẽ giao cho Lâm Phi Vũ.

Nghĩ cũng biết, Lâm Phi Vũ sẽ cực kỳ cẩn thận điều tra tất cả mọi chuyện, sẽ không bỏ qua bất kỳ một manh mối nào. Lâm Phi Vũ rất thông minh, cậu ta tất nhiên sẽ tra ra rất nhiều chân tướng, rất nhiều sự thật thú vị, sau đó cậu ta sẽ tự tay đẩy đổ những quân domino còn lại, đẩy anh đến bên cạnh hắn.

...

Chiều tối hôm sau, Tống Nhiên vẫn như thường ngày, lấy bình dinh dưỡng, dầu xoa bóp và kem dưỡng da từ chỗ y tá của Robert xong, liền đẩy xe nhỏ quay về phòng ngủ chính.

Sau khi vào phòng ngủ, Tống Nhiên hơi sững sờ: "Tiểu Tống tổng, sao cậu lại ở chỗ này?"

Tống Thanh Sương từ thư phòng đi ra, trở tay đóng cửa phòng lại, như không có chuyện gì xảy ra nói: "Không có gì, tôi lấy văn kiện, buổi tối phải tăng ca."

Tống Nhiên híp mắt, bạch nhãn lang bộ dáng lén lén lút lút, vừa nhìn đã biết đang có chuyện muốn giấu. Gì mà lấy văn kiện chứ, quá nửa là đi tìm cái camera ẩn kia, còn giả vờ giả vịt với anh nữa.

Anh âm thầm lườm một cái, nhưng cũng không nói gì, chỉ cười: "Buổi tối vẫn phải tăng ca à? Cực khổ rồi."

"Vẫn tốt." Tống Thanh Sương cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, "Cũng sắp 8h rồi nên đổi bình dinh dưỡng cho anh ấy thôi."

Tống Nhiên gật đầu nói: "Ừm, tôi cũng đang định đổi đây. Đổi xong thì xoa bóp cho đại Tống tổng một lúc."

Hắn một bên nói chuyện, một bên thuần thục gỡ bình treo cũ trên giá truyền dịch xuống, lấy bình mới từ xe đẩy nhỏ, cẩn thận từng chút treo lên rồi cẩn trọng quan sát xem bên trong bình dinh dưỡng có bọt khí hay không, thuận tiện điều chỉnh tốc độ truyền thích hợp.

Thuần thục làm xong tất cả những thứ này, Tống Nhiên ngẩng đầu lên, phát hiện Tống Thanh Sương vẫn đang nhìn mình, không khỏi nghi ngờ hỏi: "Làm sao vậy?"

Tống Thanh Sương nhẹ nhàng cong cong khóe môi, dáng vẻ tâm tình rất tốt: "Không có gì, tôi đi trước, cậu cứ chậm rãi mà làm."

Sau khi Tống Thanh Sương rời đi, Tống Nhiên giống như thường ngày, quen cửa quen nẻo cởi áo ngủ của người thực vật, sau đó vắt khô khăn lông nóng, bắt đầu lau từ mặt người thực vật. Lau một hồi, anh đột nhiên phát hiện, động tác trên tay nhất thời dừng lại.

Anh cực kỳ kinh ngạc trợn to hai mắt, xác định mình không nhìn lầm, thân thể người thực vật của anh, cư nhiên... lại "lên".

Anh X.

Tống Nhiên chăm sóc thân thể người thực vật này cũng gần một tháng, trước đến giờ chưa bao giờ gặp phải trường hợp quỷ dị như vật. Giờ khắc này, anh quả thực vừa kinh ngạc vạn phần, vừa lúng túng buồn cười, lại còn có chuyện như này nữa hả? Khụ khụ, bất quá cũng đúng, chức năng các bộ phận thân thể của anh cũng không hỏng hóc gì, chỉ hôn mê mà thôi.

Tống Nhiên khá lúng túng nhìn một phút, vẫn rất có "tinh thần", không có dấu hiệu "hạ nhiệt". Anh không nhịn được nhớ lại tình trạng thân thể mình trong quá khứ, ặc, nếu như không nghĩ ra biện pháp "hạ nhiệt" thì phỏng chừng "tinh thần" còn rất lâu. Đợi chút, vạn nhất Tống Thanh Sương trở lại, hoặc người đến là cô y tá, tình cảnh ấy... lúng túng chết người.

"... Tốt thôi." Tống Nhiên hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn cửa phòng ngủ đang đóng chặt, sau đó mím mím môi, nhẹ nhàng ôm vai "mình", thử thăm dò đưa tay ra.

Vào lúc này, anh mơ hồ nghe thấy trong thư phòng truyền đến âm thanh gì đó, sợ hết hồn, nhưng cẩn thận nghe lại thì không thấy gì nữa có lẽ là nghe lầm.

Tống Nhiên có thể nói là vô cùng am hiểu thân thể của mình, dù sao cũng sống hai mươi mấy năm mà. Nhưng anh nỗ lực một lúc vậy mà không có hiệu quả gì, không nhịn được đau đầu thầm nói: "Chuyện gì xảy ra? Trước đây rõ ràng như vậy là được rồi, ai, anh khó hầu hạ thật đó..."

Cảnh tượng bây giờ quá 'kì diệu', quả thực có thể so với một loại nào đó tam lưu màu đen dí dỏm điện ảnh, Tống Nhiên thực sự không biết phải hình dung như thế nào loại này cảm giác quái dị, anh chỉ biết cách tốt nhất bây giờ là tốc chiến tốc thắng, vì vậy nỗ lực nhớ lại vài nơi mẫn cảm của mình trong quá khứ, sau đó thăm dò thổi hơi bên tai mình: "Không sai biệt lắm."

Ha, cuối cùng cũng coi như ok.

Tống Nhiên thở phào nhẹ nhõm, trong lúc nhất thời cảm thấy vừa kì quái vừa buồn cười. Mợ, anh đang làm chuyện hư hỏng gì vậy? Vạn hạnh chính là, chuyện hôm nay anh làm, nếu như bị y tá bắt gặp hoặc bị Tống Thanh Sương nhìn thấy, còn không bằng đập đầu chết cho rồi.

Nghĩ tới đây, anh không nhịn được trừng người thực vật một cái, thầm nói: "Sau này vạn lần đừng như thế nữa. Tôi thì không nói nhưng lỡ bị người khác thấy thì sao?"

Tống Nhiên một bên nói thầm, một bên dùng khăn lông nóng lau tay, sau đó lại cẩn thận lau người cho người thực vật, bôi một lớp kem dưỡng, lúc này mới đem một đống đồ ngổn ngang đặt lên xe đẩy nhỏ, đẩy xe ra ngoài.

Sau khi Tống Nhiên rời khỏi không lâu, có tiếng "Kẹt kẹt ——" vang nhỏ, cửa thư phòng mở ra.

Lâm Phi Vũ cứng đờ đứng ở cửa thư phòng, gương mặt tuấn mỹ tái nhợt không còn chút huyết sắc. Đôi mắt màu hổ phách trong suốt linh hoạt, giờ này khắc này lại mờ mịt luống cuống, phảng phất căn bản không tin vừa rồi mình nhìn thấy cái gì, nghe được cái gì.

Vữa nãy anh mới làm gì? Sao anh lại có thể thành thạo như vậy, sao lại có thể thân mật đến mức làm loại chuyện ấy cho người khác?

Đầu Lâm Phi Vũ trống rỗng, ngực không tự chủ được phập phồng nặng nề, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm chiếc giường lớn trắng như tuyết ở giữa phòng ngủ.

Vừa rồi Tống Thanh Sương dẫn hắn vào, vì thời gian gấp rút nên hắn chưa kịp đi thăm vị "đại Tống tổng", người từng là chủ của tập đoàn Tống thị, là vị tổng tài Tống thị hoàn mỹ trong truyền thuyết, là ân nhân của anh kia.

Lúc này, chỉ cần đi về phía trước một chút là có thể nhìn thấy vị đại Tống tổng trong truyền thuyết ấy nhưng hắn chỉ đứng đó nhìn về phía giường lớn, chân không cách nào bước lên. Hai chân nặng như chì như đang cản hắn bước tiếp, thậm chí hắn còn có dự cảm đáng sợ, chỉ cần hắn bước lên một bước, đón chờ hắn chính là vực sâu vạn trượng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play