Máu nóng sền sệt chảy từ trán xuống, tầm mắt trở nên mơ hồ. Cả người đau đến mức muốn tan vỡ. Trong đầu vang lên tiếng "ong ong ong". Cái tên biến thái chết tiệt kia túm tóc cậu, hung hăng đập vào tường, không một chút lưu tình.
Lâm Phi Vũ co rúc ở góc sân thượng, cố gắng thu mình thành một đoàn rất nhỏ, nấp sau đống đồ bỏ đi. Không thể bị tìm thấy. Nếu như bị người phụ nữ xấu xa cùng tên biến thái chết tiệt đó tìm thấy, họ sẽ đánh cậu chết mất.
Từ nhỏ cậu đã biết, người phụ nữ kia yêu tiền như mạng, chán ghét đứa con hoang là cậu. Nhưng cậu chưa từng nghĩ, người phụ nữ đó lại vì năm ngàn mà đem cậu bán cho một tên lợn biến thái. Cậu liều mạng giãy dụa, bị đánh cho một trận, sau đó bị trói lại.
Cái lão biến thái kia nắm chặt cằm dưới cậu, cười gằn lộ ra một miệng răng vàng khè do khói thuốc: "Đừng uổng phí sức lực làm gi."
Cậu ghê tởm đến nỗi dạ dày nhộn nhạo buồn nôn, nhưng tay chân đều bị trói chặt, giãy dụa cũng không có kết quả. Cố gắng tỉnh táo, liều mạng nhịn xuống cảm giác buồn nôn, cậu ra bộ rụt rè: "Khụ khụ, chú ơi, kia... Vậy chú có cho con tiền tiêu vặt không?"
Tên biến thái hơi sửng sốt, lập tức cười hì hì nói: "Chỉ cần con nghe lời, chú sẽ cho con tiền tiêu vặt."
Lâm Phi Vũ do dự một chút, mím mím môi, chậm rãi tiến lại gần... Trong nháy mắt, dùng hết sức lực toàn thân, cậu mạnh mẽ cắn vào cần cổ của gã! Cậu đã đọc rất nhiều sách, cậu biết rất rõ, động mạch ở vị trí này!
Phút chốc, mùi máu tanh nồng đậm tràn ngập khoang miệng. Tên biến thái "ngao" một tiếng, tru lên như lợn bị mổ. Người phụ nữ kia hoảng hốt chạy vào phòng. Cậu liền mạng vùng vẫy, nhân lúc hỗn loạn, cởi dây thừng, mơ mơ hồ hồ chạy lên sân thượng.
Lâm Phi Vũ trốn trong góc sân, gắt gao nắm chặt thanh sắt rỉ sắc bén trong tay, đây là thứ cậu tìm được trong đống đồ bỏ đi. Chẳng may bị bọn họ tìm được, cậu sẽ đồng quy vu tận cùng họ.
Có lẽ do mất máu quá nhiều, đầu cậu dần dần mê man. Không thể ngủ, không thể ngủ... nhưng... cậu mỏi quá, từ từ chìm vào bóng tối dày đặc.
Chẳng biết qua bao lâu, Lâm Phi Vũ mới chậm rãi tỉnh lại. Cậu giật mình một cái, vội vàng quơ tay tìm kiếm. May quá, thanh sắt vẫn còn trong tay, cậu vẫn đang ở góc sân thượng, bọn họ không tìm được cậu. Lẽ nào tên biến thái bị thương quá nặng nên người đàn bà kia phải đưa hắn ta đi bệnh viện?
Cậu vừa lạnh vừa đói, một bên miên man suy nghĩ, một bên mơ mơ màng màng nhìn lên trời. Bầu trời xám xịt âm u, một tia nắng ảm đạm đang chìm dần về phía Tây. Thì ra, cậu đã ngủ suốt một ngày, hiện tại đã là chạng vạng tối.
Đột nhiên, trên mặt cậu hơi lạnh.
Lâm Phi Vũ ngẩn người, giơ tay lên sờ, ngón tay có chút lạnh lẽo, sau đó chút lạnh lẽo này biến thành một mảng nhỏ ẩm ướt. Chỉ trong nháy mắt, tuyết đã bay lả tả khắp trời.
Là tuyết đầu mùa. Âm thanh vui mừng của lũ trẻ từ xa xa vọng đến: "Có tuyết rồi! Tuyết rơi rồi!"
"Tớ muốn đắp người tuyết!"
"Không, chơi ném tuyết mới vui!"
Trái tim Lâm Phi Vũ chìm xuống. Cậu hiểu rõ, bản thân suốt một ngày một đêm không ăn gì, trên người cũng chỉ mặc một cái áo len mỏng, nếu trời cứ rơi tuyết như vậy, ở trên sân thượng một đêm, cậu sẽ chết cóng.
Thời khắc này, cậu vô cùng nhớ phòng học ấm áp, nhớ căng tin đông đúc nhốn nháo. Dù có rất nhiều bạn học gọi cậu là "con của gái đi.ếm", dù ánh mắt của thầy cô nhìn cậu có hơi khác thường, nhưng ít nhất, ở đó còn ấm áp, còn có cơm canh nóng hổi.
Nhưng cậu đã thôi học hơn một năm.
Lâm Phi Vũ mờ mịt nhìn bông tuyết bay đầy trời, có cảm giác bản thân hệt như những bông tuyết này, vội vàng đến nhân gian, rơi xuống liền tan thành nước, rồi dung nhập vào đất, biến mất không rõ tung tích. Không rõ vì sao lại tới, cũng chẳng biết vì sao lại đi.
Tất cả những việc này có ý nghĩa gì đâu? Không bằng... Chỉ cần cậu từ nơi này nhảy xuống, mọi đau đớn sẽ chấm dứt.
Lâm Phi Vũ chậm rãi dời ánh mắt xuống phía dưới, sau đó, cậu nhìn thấy.
Một thanh niên gầy yếu, mặc chiếc áo len trắng và quần jean đơn giản, đang đi ra ngoài tiểu khu --- là người ở 601 đối diện.
Lúc người nọ đi qua đèn đường, hơi dừng lại một chút, sau đó quay đầu lại, nói vài câu gì đó với con mèo đen đang nằm dưới đèn đường.
Khoảng cách quá xa, Lâm Phi Vũ nghe không rõ, chỉ mơ hồ nghe được mấy từ "sẽ quay lại ngay", "ăn ", "chờ anh". Sau khi nói xong, người thanh niên quay người, vội vã đi ra ngoài tiểu khu.
"Sẽ quay lại ngay", "ăn", "chờ anh"? Lâm Phi Vũ chớp chớp mắt. Người kia đi mua đồ ăn? Anh ta đi nhanh như thế, là muốn nhanh chóng trở lại cho mèo ăn?
Cho mèo ăn... Mũi cậu chua xót.
Bỗng, trong lòng cậu khẽ động, xoẹt qua một ý nghĩ. Người kia rất kỳ quái, say khướt từ sáng đến tối, dáng vẻ hồn bay phách, thỉnh thoảng nhìn thấy cậu còn ngẩn ngơ sững sỡ, thoạt nhìn rất ngốc.
Do nghề nghiệp của mẹ, Lâm Phi Vũ rất mẫn cảm với ánh mắt của người khác, vì vậy không có thiện cảm với người kia là mấy. Nhưng hôm đó, khi cậu trộm lấy đồ ăn của anh ta, anh ta lại lên tận sân thượng tìm cậu, cứng rắn đòi lại đồ ăn. Tuy hơi đáng ghét nhưng rõ ràng, anh ta không có hứng thú với cậu về phương diện kia.
Người này rất an toàn. Lâm Phi Vũ đưa ra kết luận. Nhưng cậu rất nhanh thất vọng vì người kia chưa chắc sẽ giúp đỡ cậu.
Khoan đã. Hôm qua cậu thấy anh ta cho mèo ăn, hình như anh ta rất thích con mèo đen kia nhưng lại không dám ôm?
Tống Nhiên mỹ mãn cầm một túi đồ ăn nhanh, còn có một túi trứng gà luộc, vội vã chạy về tiểu khu, sau đó anh ngơ ngác.
Dưới cây đèn đường, một thiếu niên đang cuộn mình ôm chặt mèo đen nhỏ, bờ vai đơn bạc đã có một lớp tuyết mỏng.
Tống Nhiên dừng một chút, chậm rãi tiến đến, ngạc nhiên nói: "Là nhóc?"
Thiếu niên ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh đẹp đẽ sáng lên, khóe môi run rẩy hai lần nhưng không lên tiếng.
"Sao nhóc lại...." Tống Nhiên không nói tiếp, trong lòng vô cùng kinh hãi.
Trên thái dương cậu nhóc có một vệt máu tím đen đông cứng, trên mặt còn có vài dấu tay sưng đỏ, trên cổ cũng có. Tống Nhiên lập tức nhớ tới âm thanh truyền tới từ nhà bên tối qua, loại âm thanh như đang đấn đánh trên cơ thể người, tiếng "ầm ầm" đập vào tường sởn cả tóc gáy, lại thêm giọng đàn ông mắng chửi thô bạo. Chẳng lẽ không phải là mơ, là thật?
"Đã xảy ra chuyện gì?" Tống Nhiên nhíu mày hỏi.
Cậu nhóc không trả lời, chậm rãi rũ mắt, nhìn con mèo nhỏ trong lồng ngực, nhẹ giọng nói: "Người nó lạnh quá."
"Không có chuyện gì, em quen rồi." Cậu nhóc ôm mèo nhỏ, nhẹ giọng nói, "Chỉ là, anh, anh có thể mang nó về nhà không? Nó quá nhỏ mà ngoài này quá lạnh."
Tống Nhiên có chút loạn. Lần trước trên sân thượng, anh cảm thấy thằng nhóc này rất đáng thương, nhưng khá thông minh. Mà tình huống hiện tại... Nói thật, anh không phải là người ôn nhu lương thiện, có lòng cảm thông người tốt gì. Kiên nhẫn cả đời anh đã bị cái thằng bạch nhãn lang Tống Thanh Sương kia bào mòn hết rồi, bây giờ đối với thằng nhóc này anh quả thực là kính nhi viễn chi.*
*Kính nhi viễn chi: bề ngoài thì tôn trọng, thân thiết nhưng trong lòng thì giữ khoảng cách.
Tống Nhiên cụp mắt nhìn đối phương, trong lòng giãy giụa.
"Anh, anh không cần để ý em. Anh mang nó về đi mà." Cậu nhóc thấy anh đang do dự, nhút nhát đem mèo đen nhỏ giơ giơ về phía trước, "Anh xem, nó rất ngoan."
Lập tức, mèo đen nhỏ hung dữ "meoww" một tiếng, cách không cào Tống Nhiên.
Cậu nhóc vội vàng giải thích: "Xin lỗi, nó sợ người lạ, nuôi quen là ổn thôi."
Tống Nhiên cùng hai vật nhỏ nhìn nhau mấy giây. Một đôi mắt tròn xoe, xanh biếc; một đôi mắt hạnh màu hổ phách long lanh, đang nhìn anh không chớp mắt.
Đệch!
"Đùa gì vậy?" Tống Nhiên đau đầu muốn chết. Không biết kiếp trước anh tạo nghiệt gì mà kiếp này phải tới trả nợ đây? Anh nhắm chặt mắt, cắn răng nghiến lợi trong chốc lát rồi xoay người bỏ đi.
Ngực Lâm Phi Vũ trầm xuống. Vẫn không được sao?
Cậu hiểu rõ bản thân mình không quan trọng gì, thậm chí còn không bằng một con mèo hoang, nghĩ ra chủ ý xấu này, muốn dựa vào con mèo đen khiến người kia đồng tình, "mua một tặng một" mà được vào nhà người ấy. Chí ít, chí ít giúp cậu tránh được đêm tuyết giá lạnh này, nhưng mà vẫn không được...
Cậu chậm rãi cúi đầu, trong đầu một mảnh mờ mịt, khóe mắt khô khốc, muốn khóc cũng không khóc được.
Không biết qua bao lâu, bên tai vang lên âm thanh đạp tuyết "soàn soạt", một đôi giày thể thao trắng bẩn thỉu dừng trước mặt Lâm Phi Vũ.
Sau đó, trên đầu vang lên giọng nói thiếu kiên nhẫn: "Ôm mèo nhỏ rồi về với anh."
Lâm Phi Vũ ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn người trước mặt. Đối phương từ trên cao nhìn cậu, thần sắc tựa hồ có chút ảo não, lại có chút bó tay, trong tay đang xách một túi bánh bao thịt, bốc lên hơi nóng—— Hóa ra vừa rồi anh ta xoay người rời đi là để mua bánh bao.
"Khóc gì mà khóc, còn không nhanh lên, ở ngoài cóng chết rồi!" Lão đại Tống Nhiên trợn mắt, khóc không ra nước mắt với định lực của bản thân.
Từ bài học của cái thằng bạch nhãn lang Tống Thanh Sương kia, anh đã thề sẽ không lo chuyện bao đồng nữa, phải cố gắng hưởng thụ cuộc sống thật tốt, cách mấy người như nhóc con này càng xa càng tốt. Vậy mà mới qua mấy ngày, anh đã phá vỡ lời thề rồi!
Nhưng anh còn có thể làm gì đây. Muộn như vậy rồi đem nhóc con đầu chảy máu ném ở ngoài hả? Ông trời ơi, ông không thể cho con sống yên ổn qua ngày được sao?
Tâm lý của lão đại Tống Nhiên không thoải mái chút nào. Lúc thì oán trời oán đất, lúc lại oán chính mình oán thằng nhóc này, sắc mặt thối không chịu được. Lâm Phi Vũ rõ ràng nhận thấy được tâm tình của anh không tốt nên im lặng ôm con mèo đen nhỏ đi sau anh, giống như một cái đuôi, không dám nhiều lời.
Vào nhà, Tống Nhiên bật chiếc điều hòa duy nhất trong phòng lên, ném một đống đồ ăn lên bàn, nằm liệt trên ghế sô pha, vênh mặt hất hàm sai khiến nói: "Tìm một chỗ cho mèo con rồi lại đây ngồi ăn."
Lâm Phi Vũ vội vàng: "Dạ."
Cậu rụt rè nhìn quanh, đem mèo đen nhỏ thả vào hộp giày cũ ngay cửa, rồi cẩn thận kê chiếc ghế nhỏ, ngồi cạnh bàn uống nước, trông mong nhìn túi bánh bao thịt trên bàn.
Tống Nhiên tùy tiện ngồi trên ghế sô pha, thấy bộ dáng "nàng dâu nhỏ" ngày trước không dám "đụng bàn", trong lòng vừa thương vừa buồn cười: "Sao không ngồi ghế sô pha?"
Lâm Phi Vũ nhẹ giọng: "Trên người em bẩn." Trên chiếc áo len mỏng của cậu vừa có nước tuyết tan vừa có vết máu khô, đúng là rất bẩn.
Tống Nhiên trầm mặc, hỏi lần nữa: "Vết thương này của nhóc rốt cuộc là vì sao mà có?"
Lâm Phi Vũ cúi đầu, không lên tiếng.
Tống Nhiên thấy cậu không chịu nói, cũng không gặng hỏi nữa. Cho dù thằng nhóc này không nói, anh cũng có thể đoán được đại khái, hơn phân nửa, nhóc này bị "khách" của mẹ đánh.
Anh lén thở dài. Lần đầu thấy thằng nhóc này trên sân thượng, biểu tình của nó như sói con, hung ác phòng bị, nhưng rất nhanh lại trở thành bộ dáng lấy lòng hèn mọn, cẩn thận từng li từng tí, hệt như bây giờ.
Anh lúc ấy cảm thấy thằng nhóc này có chút giảo hoạt, nhưng suy cho cùng nó vẫn chỉ là một đứa bé nhỏ tuổi, tâm cơ có thể sâu đến đâu chứ?
Nếu như không phải lớn lên trong gia đình như thế, ở độ tuổi của nó, làm sao có thể để ý sắc mặt người khác, cẩn cẩ thận thận lấy lòng như này? Trẻ con mười ba mười bốn tuổi, vốn là độ tuổi vô tư lự, kiêu ngạo nhất, là độ tuổi không sợ trời đất, giống Tống Thanh Sương hồi bé vậy.
Tống Nhiên cụp mắt nhìn đứa nhỏ, tâm tình rất phức tạp, đúng là lên ba nhìn già*, chỉ sợ tính cách như vậy rất khó đổi.
*Lên ba nhìn già: ba tuổi là độ tuổi mà tính cách, thói quen dễ bị ảnh hưởng nhất, hình thành lên tính cách thói quen sau này của đứa trẻ, khó thay đổi.
Anh khẽ lắc đầu, đẩy túi bánh bao thịt đến trước mặt Lâm Phi Vũ: "Ăn đi, cái này mua cho nhóc."
Lâm Phi Vũ ngẩn người, lập tức cầm một cái bánh bao thịt trắng như tuyết lên, bắt đầu ăn như hổ đói, hai, ba miếng liền nuốt xuống, mấy ngón tay dính đầy dầu mỡ, mặt nghẹn đỏ bừng.
Tướng ăn như hổ đói này cũng "mãnh" quá rồi, Tống Nhiên không còn gì để nói, buồn cười: "Chậm thôi, bên cạnh có sữa đậu nành đấy."
"Ưm, ưm." Lâm Phi Vũ một bên hàm hàm hồ hồ đáp, một bên từng ngụm từng ngụm ăn bánh bao thịt, len lén liếc hamburger gà với trà sữa trong tay Tống Nhiên.
Tống Nhiên nhanh chóng bảo vệ fast food quý giá của mình, lên lớp: "Trẻ nhỏ không thể ăn những thứ này, không cao được đâu!"
Lâm Phi Vũ một phát ăn hết năm cái bánh bao thịt lớn, cộng thêm hai quả trứng gà, lúc này mới ợ lên một tiếng to. No quá.
Tống Nhiên bẻ hai lòng đỏ trứng cho mèo ăn, sau đó tìm hòm thuốc, tiện tay lật qua lật lại: "Hòm thuốc này hình như hết hạn rồi nhưng mới quá hạn nửa năm à, dùng tạm đi. Tay anh không biết khống chế lực đạo, nhóc tự mình xử lý vết thương."
"Cám ơn anh." Lâm Phi Vũ nhận hòm thuốc, nhu nhuận nói cảm ơn. Cậu lấy chút cồn, đổ một xíu lên bông y tế, cẩn thận từng chút ấn vào vết thương trên trán.
Tống Nhiên nhìn nhóc con thuần thục xử lý vết thương, cơ hồ có thể hình dung ra cuộc sống hàng ngày của cậu, trong lòng mềm nhũn, cố gắng bày ra khuôn mặt ôn hòa: "Anh là Tống Nhiên, nhóc tên là gì?"
"Em là Lâm Phi Vũ, Lâm do hai chữ mộc ghép vào, Phi trong bay lượn, Vũ trong lông vũ."
Tống Nhiên trầm mặc một lát, lại hỏi: "Sao nhóc không đi học?"
Lâm Phi Vũ mím chặt môi, chậm rãi rũ mi: "Em không thích đi học."
"Có phải mẹ nhóc không cho nhóc đi học không?"
Lâm Phi Vũ nhỏ giọng nói: "... Không phải, là em không muốn đi."
Tống Nhiên trong lòng có tính toán, ngầm thở dài. Trăm bề gian khó, thằng nhóc này quả thật rất đáng thương. Nhưng mỗi nhà mỗi cảnh, anh có thể làm gì chứ? Nếu không, trước cứ thu lưu nhóc này mấy ngày, đợi khi nào rảnh rỗi, dẫn nó đi phố mua sắm sẵn tiện hỏi thăm một chút, xem xem có cách xử lí nào không. Bất quá loại việc bạo lực gia đình này... haizz..
Hạ quyết tâm. Tống Nhiên đứng dậy đi vào phòng ngủ, ôm một tấm đệm cùng hai cái chăn đi ra, đặt trong một góc của phòng khách: "Anh không quen ngủ chung giường với người lạ, phòng phủ còn lại... Khụ khụ, đã lâu không quét dọn rồi, nên nhóc tạm trải chăn nằm ở phòng khách ngủ một đêm đi."
Khi Lâm Phi Vũ đang trải đệm, Tống Nhiên tìm thấy một cái khăn mặt cũ, đi đến ngồi xổm cạnh hộp giày, cẩn thận quan sát mèo đen nhỏ, sau đó cố gắng bế mèo lên, định lót khăn dưới hộp giày cho nó.
Lâm Phi Vũ ngồi xổm cạnh hộp đựng giày, cẩn thận nói: "Anh, không thì để em thử cho."
"Nhóc có làm được không?" Tống Nhiên nửa tin nửa ngờ, nghiêng người ra.
Chỉ thấy Lâm Phi Vũ một tay nhẹ nhàng nắm lấy lông trên cổ mèo nhỏ, một cái tay khác hơi nâng lên, nhanh chóng ôm mèo vào ngực, sau đó vừa vuốt lông, vừa lót khăn vào trong hộp giày, cuối cùng thả mèo trở lại.
"Meoo ~" Mèo đen nhỏ nằm duỗi người trên chiếc khăn mặt, mãn nguyện hé mắt, liếm liếm mu bàn tay của Lâm Phi Vũ.
Lâm Phi Vũ mím môi nở nụ cười: "Anh xem, nó rất ngoan, anh có muốn sờ chút không?"
Lâm Phi Vũ gật gật đầu, ôm hộp đựng giày đến cạnh giường của mình, sau đó chui người vào ổ chăn. Hai vật nhỏ nằm cùng một chỗ, hai đôi mắt long lanh nhìn Tống Nhiên. Tống Nhiên tự dưng có cảm giác bị ỷ lại, anh chỉ là ra ngoài mua chút đồ, sao lại thành mang hai vật nhỏ này về cùng?
Tống Nhiên bất đắc dĩ gật gật đầu, "tách" một tiếng tắt đèn phòng khách, thẳng thắn dứt khoát nói: "Ngủ." Sau đó quay người tiến vào phòng ngủ, đóng cửa cái sầm.
Trong bóng tối, Lâm Phi Vũ nhìn trần nhà, cảm giác không chân thật, cậu cứ vậy mà vào được nhà?
Cái trán được bôi thuốc, dán băng gạc dày đặc. Bụng no căng. Ổ chăn ấm áp, bên cạnh còn có con mèo đang ngáy nhỏ, ngoài cửa sổ là tiếng tuyết rơi sàn sạt. Hết thảy đều an toàn như vậy, chân thực như thế.
Cái người tên Tống Nhiên kia, hẳn là một người khá cẩu thả. Anh ta không có gặng hỏi cậu, cũng chăm sóc cậu tỉ mỉ, chỉ cho cậu một túi bánh bao nóng, một hòm thuốc đã quá hạn nửa năm. Tuy thế nhưng cách quan tâm "thô bạo" này khiến Lâm Phi Vũ cảm thấy rất an toàn.
Phòng của anh ta bừa bộn, ăn cũng rất tùy tiện, giống như làm biếng. Anh ta không phải loại biến thái kia, nhưng... vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Lâm Phi Vũ lặng lẽ đưa bàn tay vào dưới gối đầu, nơi đó có một chiếc dao gọt hoa quả lạnh lẽo, là cậu vừa rồi lén lút trộm từ phòng bếp. Vạn nhất có gì không đúng, cậu liền...
-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT