Tống Nhiên nheo mắt lại, nhìn tên của blogger, quả nhiên không ngoài dự đoán, vẫn là tài khoản Tam Vô kia.
Hiện tại, Lâm Phi Vũ vừa mới nhận được "Nam diễn viên chính xuất sắc nhất" tại Liên hoan phim Giang Thành, đang ở thời điểm hot nhất. Trong giai đoạn này, bài weibo như vậy xuất hiện tựa như một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời.
Rất nhanh, có người tò mò đào mấy video từ xó xỉnh nào đó, đều là lúc Lâm Phi Vũ nói câu "Cảm ơn ánh sáng của tôi", quay lại biểu tình của cả hai người ở mấy góc quay khác nhau, sau đó zoom cận mặt, bầu không khí vi diệu giữa hai người quả thực làm cho người ta mặt đỏ tim đập.
Hơn nữa cách đây không lâu, mấy bài viết trên weibo nói hai người cùng về nhà, chỉ vài tiếng sau, "Tính hướng của tân ảnh đế Lâm Phi Vũ" liền leo lên no1 hot search weibo, phía sau còn có chữ "Bạo" đỏ tươi.
Phía công ty hoảng loạn thành một đoàn, Liễu Khiêm với Trần Bàn Tử nửa đêm gọi liên tiếp mấy cú điện thoại, Lâm Phi Vũ rất thành khẩn nhận sai, nhận mọi lỗi sai về mình. Ngược lại, Tống Nhiên thập phần bình tĩnh, đùa giỡn an ủi Liễu Khiêm: "Không có chuyện gì đâu, tin đồn vô căn cứ, cũng không phải ảnh giường chiếu nam nam, đợi sự việc lắng xuống là qua thôi."
Liễu Khiêm: "... Được."
Mấy ngày kế tiếp, Lâm Phi Vũ không có công việc gì, ra vào tiểu khu đều đeo khẩu trang với mũ, che kín chặt chẽ. Phía công ty dùng tiền dập hot search nhưng căn bản không ngăn được tranh cãi giữa fans với anti fans.
"Tôi đã nói rồi, chẳng trách Lâm Phi Vũ có thể lấy được nhiều tài nguyên tốt như thế, chỉ sợ là có giao dịch bạn tình với lão đại nào đó đi, nghe nói lão tổng của Truyền Thông Vân Trung Liễu Khiêm gì đó, nam nữ đều ăn!"
"Không đời nào, kỹ năng diễn xuất của Phi Vũ tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy. Câu "Cảm ơn ánh sáng của tôi" kia rõ ràng là đang nói với fans, sao có khả năng nói với người đại diện cơ chứ!"
"Nhưng ánh mắt của người đại diện này cũng kì nhé, vô cùng ôn nhu, vô cùng cảm động."
"Đù má, còn phân tích cả ánh mắt luôn? Hơn nữa, Phi Vũ nhà tôi là vạn nhân mê, được người khác đơn phương yêu mến cũng rất bình thường!"
"Không sai, cấp lại* mà thôi!"
*Raw là 倒贴 nhưng t không hiểu dịch sao, ai biết chỉ t nha^^
Tuy Lâm Phi Vũ không xuất thân từ idol, nhưng bởi vì ngoại hình cực kỳ xuất chúng, thành tích các tác phẩm cũng vững vàng nên có rất nhiều người hâm mộ trẻ tuổi. Không quá hai ngày, fans cơ bản đã khống chế được bình luận trên weibo, bắt đầu đồng tâm hiệp lực xoát đề tài "Tống Tiểu Nhiên cấp lại", "Thay người đại diện".
Tối hôm đó, Lâm Phi Vũ cùng Tống Nhiên mang khẩu trang đội mũ, xách theo rau dưa hoa quả vừa mới mua đi vào tiểu khu. Tống Nhiên vừa đi, vừa lướt weibo, nhìn từng bài từng bài "Tống Tiểu Nhiên cấp lại", "Thay người đại diện" vừa cạn lời vừa buồn cười, không nhịn được đưa cho Lâm Phi Vũ xem.
"Fans của em còn rất dữ đó, chà chà."
Kinh nghiệm của Tống Nhiên khá phong phú, đối với tiền tài danh lợi cũng không để ý nhiều, đối với phẫn nộ của mấy fan nhỏ này lại càng không để ở trong lòng, ngữ khí cũng thập phần thoải mái, nhưng Lâm Phi Vũ sau khi nhìn thấy weibo, sắc mặt cấp tốc chìm xuống.
Hắn trầm mặc chốc lát, thấp giọng nói: "Ca ca, nếu không em mở họp báo, nói là em đang đơn phương nhé."
Tống Nhiên dùng ánh mắt như đang nhìn một thằng nhóc ngớ ngẩn nhìn hắn: "Em điên rồi sao? Anh không phải nhân vật công chúng, mấy loại chuyện này căn bản không ảnh hưởng nhiều đến anh, nhưng em còn phải đóng phim kiếm tiền đấy."
"Em là diễn viên, không phải thần tượng, dựa vào kỹ năng diễn xuất với tác phẩm, cũng không phải là filter của fan*... Với cả, chuyên ngành của em là tài chính, em không có ý định dựa vào đóng phim để kiếm cơm cả đời." Nói tới chỗ này, Lâm Phi Vũ dừng một chút, lại nhẹ giọng nói, "Hơn nữa, vốn là em đơn phương thích anh, lại tình nguyện tỏ tình trong tình huống này, mới làm thành như vậy. "
*Ý là Vũ không phải kiểu người xây dựng hình tượng theo ý muốn của fan:)) kiểu kiểu vậy
Lâm Phi Vũ sau khi nói đến đây, hai người vừa vặn tới cầu thang tầng năm, một giọng nói run run khàn khàn truyền đến từ phía trên: "... Em, em lừa người! Phi Vũ em đang nói dối đúng không?! Sao em có thể thích anh ta chứ?!"
Tống Nhiên ngẩn người, ngẩng đầu nhìn lên trên, trong lòng khẽ động.
Chỉ thấy trên cầu thang có một nam thanh niên gầy gò đứng đó, dáng vẻ khoảng chừng 20 tuổi lầu phương đứng cái gầy gò tuổi trẻ nam tử, nhìn dáng dấp bất quá chừng hai mươi tuổi, cậu ta cầm một con dao gọt hoa quả sáng trắng trong tay,đôi mắt đăm đăm nhìn chằm chằm Lâm Phi Vũ, sắc mặt xám xịt, đôi môi run rẩy không ngừng, tinh thần rõ ràng có chút không bình thường, phảng phất trời đất sụp xuống.
Người kia run giọng nói: "Phi Vũ, anh, anh xem "Con mồi" của em nên mới chấp nhận khuynh hướng tình dục của bản thân. Em quan trọng với anh là vậy, quan trọng hơn so với bất kì người nào khác, anh yêu em như thế, em làm sao có thể, có thể đối xử với anh như vậy..."
Cậu ta nói năng lộn xộn mê sảng, tơ máu dần dần che kín đôi mắt, ánh mắt từ từ chuyển lên người Tống Nhiên, con dao gọt hoa quả trong tay cũng run rẩy nhắm thẳng vào Tống Nhiên: "Có phải là mày không? Là mày phải không? Là mày uy hiếp Phi Vũ đúng không? Mày là người đại diện của em ấy, nắm trong tay tài nguyên của em ấy, khẳng định mày có cách uy hiếp em ấy..."
Tống Nhiên hơi nhíu mày: "Cậu trước tiên bình tĩnh một chút, thu dao lại."
Lâm Phi Vũ nghiêng người che chở Tống Nhiên, nhẹ giọng nói: "Ca ca, lui về phía sau chút."
Động tác này của Lâm Phi Vũ tựa hồ hung hăng đâm khiến thanh niên trẻ tuổi kia đau nhói, con ngươi của cậu ta đột nhiên co rút, sau đó thê lương gào lên một tiếng, cả người đột nhiên từ trên thang lầu vọt xuống! Con dao gọt hoa quả sáng loáng thẳng tắp đâm về phía Tống Nhiên!
Cậu ta thét to: "Đi chết đi!!" (=)))) u là trời nhưng chỗ này buồn cười quá)
Tống Nhiên phản ứng cực nhanh, lập tức lùi về sau một bước, muốn nghiêng người tránh né, sau đó trở tay nắm lấy tay đối phương, nhưng vì không gian cầu thang thực sự quá hẹp, còn chất đầy hộp giấy lộn xộn vướng tay vướng chân, trong lúc nhất thời không có cách né tránh!
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Lâm Phi Vũ đẩy mạnh Tống Nhiên ra! Trong hỗn loạn, hộp giấy lăn xuống, bụi bặm mù mịt, mà Lâm Phi Vũ vặn hai tay người nọ xuống, cưỡng bách cậu ta quỳ xuống!
Dao gọt hoa quả "Loảng xoảng" một tiếng rơi xuống đất, trên mũi dao là màu đỏ chói mắt.
Lúc hắn nói chuyện, một mảnh đỏ tươi chậm rãi nhuộm đỏ trên áo T shirt trắng, trong lòng Tống Nhiên hơi hơi trầm xuống. Vừa rồi, trong không gian cầu thang nhỏ hẹp, một mảnh hỗn loạn cực độ, dao của người thanh niên kia lại đâm trúng bụng trái Lâm Phi Vũ.
Tại sao lại vậy? Theo góc độ bàn nãy, sau khi Lâm Phi Vũ đẩy anh ra, rõ ràng có thể né tránh...
Tống Nhiên hít một hơi thật sâu, tạm thời không nghĩ nữa, tìm được một sợi dây thừng từ đống hỗn độn trói chặt cổ tay người nọ.
Sau đó, anh cởi áo khoác võ thành một đoàn, đè xuống vết thương ở bụng Lâm Phi Vũ, một tay khác thì nhanh chóng gọi 120, đơn giản rõ ràng nói tóm tắt: "Alo, đây là khu số 9 tòa 3 tầng 6 tiểu khu Xuân Giang, có người bị thương ở bên trái bụng, hung khí là dao gọt quả khoảng 10cm..."
Sau khi gọi 120 xong, anh lại gọi 110, xong xuôi anh dùng hai tay giúp Lâm Phi Vũ đè lại vết thương ở bụng, an ủi: "Xe cứu thương sắp tới rồi, kiên trì một chút."
Sắc mặt Lâm Phi Vũ có chút tái nhợt, miễn cưỡng cười cười: "Ca ca, không nghiêm trọng như vậy, không chết được."
Xe cứu thương rất nhanh đã tới, xe cảnh sát cũng đến.
Cảnh sát còng tay thanh niên trẻ tuổi kia tại chỗ rồi đưa đi, mà bên kia Tống Nhiên đi theo cáng cứu thương, một đường che chở Lâm Phi Vũ lên xe cứu thương.
Lâm Phi Vũ lầu bầu nói: "Ca ca, em thấy có chút lạnh."
Tống Nhiên nắm tay hắn, ôn nhu nói: "Không có chuyện gì, phẫu thuật xong là ổn rồi."
"Em ghét phải phẫu thuật..."
"Sẽ tiêm thuốc gây tê, không đau."
"Ca ca, em không muốn tiêm thuốc tê, em chỉ muốn nhìn anh..." Lâm Phi Vũ nói mãi, âm thanh càng ngày càng nhỏ, đôi mắt cũng chậm rãi khép lại, dần mất đi ý thức.
Lúc này Tống Nhiên tỉnh táo lại, anh nhìn bộ dáng vô cùng suy yếu của Lâm Phi Vũ, nắm lấy bàn tay thon dài ấm áp của đối phương, cảm thụ được mạch đập mạnh mẽ hữu lực kia, mơ hồ hiểu rõ hết thảy, trong khoảng thời gian ngắn, anh vừa đau lòng không thôi, lại cực kỳ đau đầu, thằng nhóc này quả thực chính là làm bậy!
Bác sĩ cấp cứu đi theo trên xe lẩm bẩm: "Huyết áp vẫn ổn định, sao lại hôn mê? Chẳng lẽ là phản ứng căng thẳng?"
...
Tống Nhiên ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, tỉ mỉ cân nhắc người đứng sau chuyện này, vô cùng hiển nhiên, có người mượn sự kiện trao giải lần này, tiết lộ địa chỉ của anh và Lâm Phi Vũ cho fan cuồng nên mới xảy ra chuyện như vậy.
Rốt cuộc là người nào? Là Ngô Minh Hạo, hay là... Tống Thanh Sương? Lần trước anh về nhà cũ Tống gia trộm văn kiện, đụng mặt Tống Thanh Sương nên có phải Tống Thanh Sương có ý định trả thù anh không?
Không đúng, không đúng, tính cách thối của bạch nhãn lang anh quá rõ, vừa lạnh vừa kiêu ngạo lại vô tình, giống như bẫy tại núi Liên Sơn, nó hoặc là không động thủ, nếu động thủ sẽ trăm phương ngàn kế đem người chỉnh vào chỗ chết, chắc chắn sẽ không dùng loại truyện "khuynh hướng tình dục" này làm mồi, càng sẽ không để một người điên cầm dao gọt hoa quả vừng loạn.
Không sai, hơn nửa vẫn là chuyện tốt mà Ngô Minh Hạo làm đây mà, đợi danh tiếng đợt này trôi qua, phải xử lý gọn ghẽ người này, cho cậu ta biết anh không phải là quả hồng nhuyễn tùy người nắn bóp.
Tống Nhiên suy đoán người đứng phía sau màn một lúc, lại bắt đầu cân nhắc Lâm Phi Vũ, ai, cái thằng nhóc con kia...
Lúc cân nhắc người đứng sau màn, suy nghĩ của anh rất bình tĩnh rõ ràng, nhưng đến chuyện của thằng nhóc này, anh chỉ cảm thấy từng trận đau đầu muốn nứt ra, nhịn không được xoa xoa huyệt thái dương. Anh vừa mới bị câu "Ánh sáng của em" kia làm cảm động một chút mà nhóc con lại lập tức làm ra loại truyện vô căn cứ này, quả thực làm cho anh vừa đau đầu, vừa đau lòng.
Tống Nhiên làm tổng tài nhiều năm như vậy, bây giờ còn sống lại một lần, vào giờ phút này, anh cuối cùng cũng nhớ ra câu nói nổi tiếng của tổng tài—— Rốt cuộc tôi nên làm sao với em đây?
Anh không nhịn được cười khổ một cái, sau đó thở dài, lại bắt đầu lo lắng tình hình phẫu thuật.
Không biết qua bao lâu, cửa kim loại phòng giải phẫu rốt cục cũng mở ra, một bác sĩ mặc đồng phục phẫu thuật màu xanh đậm đi tới trước mặt Tống Nhiên: "Anh là người nhà của Lâm Phi Vũ?"
"Vâng, tôi là anh trai của em ấy, Phi Vũ em ấy thế nào rồi?" Tống Nhiên nhanh chóng đứng lên.
"Phẫu thuật thành công, vết thương không sâu, không thương tổn đến nội tạng, xuất huyết hơi nhiều, nhưng không nghiêm trọng, bệnh nhân sau khi tỉnh lại có thể sẽ có chút đau, thuốc giảm đau ở đầu giường, y tá sẽ chỉ cho anh cách dùng sau."
Tống Nhiên thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn, cảm ơn ạ."
Sau khi phẫu thuật kết thúc, dựa theo quy định bệnh viện, Lâm Phi Vũ được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt kín hoàn toàn quan sát mấy tiếng đồng hồ, sau đó mới được đưa về phòng bệnh đơn.
Tống Nhiên ngồi cạnh giường, nhìn khuôn mặt tái nhợt của đối phương với hàng mi dày đặc rũ xuống, nhàn nhạt nói: "Tỉnh rồi cũng không cần giả bộ ngủ."
Lâm Phi Vũ không nhúc nhích.
Tống Nhiên nhịn chốc lát, lại nói: "Anh đi đây, em cứ ngủ đi."
Lông mi Lâm Phi Vũ run rẩy, sau đó không tình nguyện mở mắt ra, vừa suy yếu vừa ủy khuất nhìn Tống Nhiên, khàn giọng nói: "Ca ca, em khát."
Tống Nhiên nhìn hắn chằm chằm một lúc, không thể làm gì khác hơn mà thở dài, đứng dậy rót sữa bò nóng, cắm ống hút rồi đưa tới bên miệng hắn: "Uống đi."
Tống Nhiên nhìn hắn uống hết ly sữa bò, trên mặt cũng có chút huyết sắc, không nhịn được hỏi: "Lúc đó ở cầu thang, rõ ràng em có thể tránh dao, tại sao không né?"
Lâm Phi Vũ hơi sững sờ, có chút không được tự nhiên quay mắt đi: "Em... em không tránh kịp."
Tống Nhiên lạnh lùng: "Nhìn anh nói."
Ánh mất Lâm Phi Vũ trốn trốn tránh tránh hồi lâu, rốt cục bạo gan nhìn về phía Tống Nhiên, ngập ngừng nói: "Ca ca, xin lỗi, em thật sự không phải cố ý. Lúc ấy, em không nhịn được nghỉ, nếu như em vì cứu anh mà bị thương, anh sẽ đối xử... Lúc đó quá loạn, em không kịp suy nghĩ, liền, liền..."
"Ha, đại minh tinh cuối cùng cũng chịu nói thật." Tống Nhiên vừa bực mình vừa buồn cười, "Đứng trước dao mà còn muốn tính toán, đầu em bị úng nước hả?"
Lâm Phi Vũ buông mắt, qua rất lâu sau đó, mới uể oải nói: "Em cũng không biết mình đang suy nghĩ gì... Vì để có thể nắm được ánh sáng ấy, mỗi ngày em đều ngu xuẩn, mỗi ngày đều hao tổn tâm cơ, mỗi ngày đều không biết xấu hổ, em không biết làm thế nào mới có thể khiến anh yêu em... Em sốt ruột."
Tống Nhiên nhìn bộ dạng uể oải sau khi bị bắt của hắn, thực sự không biết nên nói cái gì, chỉ có thể thở dài: "Em không cần như vậy, anh nói rồi, sẽ từ từ cân nhắc."
Lâm Phi Vũ cúi thấp đầu không lên tiếng, trong phòng bệnh yên tĩnh.
Lát sau, hắn mới nhỏ giọng nói: "Ca ca, vết thương của em đau."
Tống Nhiên nhớ ra cái gì đó, nhanh chóng đứng dậy: "Ừ, đúng rồi, bác sĩ nói đầu giường có thuốc giảm đau..."
Lâm Phi Vũ kỳ quái nói: "Em không muốn thuốc giảm đau, nghe nói dùng nhiều sẽ không tốt cho đầu óc."
Tống Nhiên tức giận nói: "Vậy em muốn thế nào?"
"Ca ca, anh có thể... hôn em không?" Lâm Phi Vũ cẩn thận quan sát sắc mặt Tống Nhiên, nhanh chóng giả bộ vô cùng đáng thương mà bổ sung, "Hôn trán là được, chỉ một chút thôi."
Tống Nhiên nhìn hắn chằm chằm, biết rõ ràng đối phương đang nhân cơ hội chơi xấu làm nũng, nhưng trong lòng vẫn mềm nhũn, rốt cục cúi đầu, định nhẹ nhàng thơm trán nhóc con.
Ngay trong nháy mắt này, Lâm Phi Vũ bỗng nhiên xoay người, một tay nâng gái anh, không chút do dự hôn xuống.
"A, em..." Tống Nhiên trợn to hai mắt, không ngờ tới Lâm Phi Vũ da mặt lại dày như vậy, hơn nữa còn không muốn mệnh, anh muốn mạnh mẽ đẩy đối phương ra, nhưng lại sợ đụng phải vết thương của hắn, trong lúc do dự nên nhất thời không né tránh.
Lâm Phi Vũ chịu đựng đau đớn kịch liệt từ vết thương truyền đến, đem hết kỹ xảo đã luyện tập trong mấy năm nay ra, hung ác triền miên lại nhiệt tình lấy lòng hôn đối phương, trong lòng dương dương đắc ý nghĩ, quả nhiên giống như dự đoán của hắn, hết thảy đều rất thuận lợi.
Từ chuyện trao giải đến chuyện fan điên, mấy chuyện vừa tẻ nhạt vừa ác độc này, quá nửa là do tên ngu ngốc Ngô Minh Hạo kia làm ra, nhưng lại vừa vặn giúp hắn, thực sự là trời cũng giúp hắn mà.
Nhưng chiêu anh hùng cứu mỹ nhân này cũng quá cũ, hơn nữa tính cách không để ý cẩu thả của anh, rất khó để nhập vai "mỹ nhân" chờ được cứu vớt, không bằng tương kế tựu kế, để anh phát hiện hắn cố ý bị thương, anh nhất định sẽ tức giận, nhưng cũng sẽ cảm thấy hắn vừa ngốc vừa si tình, sau đó rơi vào cảm xúc vi diệu thương yếu, đối với hắn từ thương sinh yêu.
Đối phó với người như anh, chỉ có thể yếu thế dụ dỗ, quyết không thể lung tung cậy mạnh.
Từ đồng hồ kim cương đen đến áo khoác tây trang, đến bị hắn ăn đậu hũ như vậy nhưng vẫn nguyện ý chịu đựng, còn nhiều lần bất tri bất giác nhìn hắn ngẩn người... Hết thảy tất cả đều tỏ rõ, anh vô cùng quan tâm hắn, hắn là người đặc biệt nhất của anh, là người anh yêu thương nhất, chỉ cần hắn kiên nhẫn từ từ bước đến, rất nhanh liền có thể khiến anh cam tâm tình nguyện bị hắn như vậy.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh "Kẹt kẹt" một tiếng vang nhỏ, bị đẩy ra một khe nhỏ, nhưng hai người không ai phát hiện.
Tay mở cửa của Tống Thanh Sương cứng lại, hắn thấy hai người đang dây dưa hôn môi trên giường bệnh, đầu óc trống rỗng.
- -
Lì xì năm mới bằng 10 chương ạ😝
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT