Tiếng còi xe không ngừng vang lên, nhưng Giang Nhiên cảm thấy mọi thứ xung quanh thật tĩnh lặng.
Những cốc trà sữa trên tay cùng lúc rơi “bộp” xuống đất.
Cả người thư ký đứng bên kia đường cũng sửng sốt đến ngây người.
Tam gia của Hỗ Thành, từ khi nào lại bị người khác đối xử như vậy?
Giang Mạc Viễn chỉ tùy ý nói một câu cũng đủ gây sóng gió cho một gia tộc thường rồi.
Ai mà dám trêu chọc vào?
Giang Mạc Viễn nhìn vết coca dính trên áo và thẻ ngân hàng rơi trên mặt đất, vẻ mặt lạnh đến khủng khiếp, tiếng nói như rít qua kẽ răng: “Doanh, Tử, Khâm!”
Sau khi gửi xong tin nhắn cho Phó Quân Thâm, Doanh Tử Khâm cất điện thoại, đút hai tay vào túi.
Vẻ mặt cô lãnh đạm, ánh mắt lạnh lùng, hoàn toàn không bị khí thế của Giang Mạc Viễn áp bức.
Giang Nhiên nheo mắt.
Cậu lớn lên ở Đế Đô, thỉnh thoảng mới quay về Hỗ Thành nên cũng không có giao lưu gì với người cậu ruột này.
Nhưng cậu cũng biết, Giang Mạc Viễn vì đã lăn lộn trong chốn thương trường nhiều năm, nên khí thế cực kỳ bức người, đừng nói là một cô gái, ngay cả một người đàn ông cũng khó mà dám nhìn trực diện.
Nhưng lúc này, Giang Nhiên lại cảm giác cô gái vẫn tĩnh lặng như thường, khí thế khiến người ta cảm thấy run sợ.
Giang Mặc Viễn hoàn toàn không thể so được.
“Bốn mươi vạn, mua bộ vest Gerruti trên người anh, số tiền còn lại thì để hoàn trả học bổng mấy năm nay.” Doanh Tử Khâm nhướng mắt: “Cảm phiền anh sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
“Lần trước có vài lời tôi quên nói với chú Giang.” Doanh Tử Khâm cười nhẹ: “Chúc chú và cô trẻ trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử.”
Xưng hô này khiến sống lưng Giang Mạc Viễn trong phút chốc cứng đờ.
“Cũng không biết tôi đã làm gì khiến cho chú Giang nghĩ là tôi có tình cảm với chú.” Doanh Tử Khâm gật đầu, khí thế không hề giảm sút: “Bây giờ nói rõ một thể, mong là sau này chú đừng tự mình đa tình nữa.”
“Tôi không thích chú, càng không muốn gặp chú. Cũng mong vị hôn thê của chú sau này đừng đến làm phiền tôi nữa, để tôi còn lưu lại chút suy nghĩ tốt đẹp về hai người.”
Dù là trước khi cô tỉnh lại hay cả khi đang hôn mê, Giang Mạc Viễn đối với cô, vĩnh viễn chỉ như một người lạ.
Có lẽ mục đích ban đầu thật sự chỉ là trao học bổng, nhưng từ khi muốn đưa cô đến Hỗ Thành, mục đích rõ ràng đã thay đổi…
Liên hợp với Doanh gia, biến cô thành cô máu di động của Doanh Lộ Vi.
Ánh mắt Giang Mạc Viễn chững lại, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cảm xúc này trong mắt cô gái.
Thờ ơ, xa cách, không có chút cảm giác ái mộ.
Cho dù là loại cảm xúc nào, nó đều đang khiến anh cảm thấy mất kiểm soát.
Hụt hẫng, ngượng ngùng, trong lòng có một sự trống trải lạnh lẽo không tên.
“Nếu còn để tôi gặp lại chú Giang...” Doanh Tử Khâm ngáp dài, quay đầu lại: “Gặp một lần, đánh một lần.”
Khiến cô trong một lần mà phải nói nhiều như thế, đúng là phiền phức.
Thư ký chạy đến, vừa hay nghe được câu này.
Anh nhìn cô gái một cách khó hiểu.
Vị Doanh nhị tiểu thư này, chẳng phải vẫn luôn muốn câu dẫn Tam gia sao?
Chẳng lẽ là lạt mềm buộc chặt?
Thư ký liếc nhìn vẻ mặt Giang Mạc Viễn, lễ phép cười: “Tôi khuyên Doanh tiểu thư nên suy nghĩ kỹ cẩn thận trước khi nói. Nếu cô cứ như vậy, sau này thật sự không còn đường lui đâu.”
Doanh Tử Khâm không thèm nhìn họ nữa, đội mũ áo hoodie lên đầu: “Đi thôi.”
Giang Nhiên nãy giờ vẫn đang đứng xem, hai giây sau mới nhận ra là cô gọi mình.
Cậu không lập tức đuổi theo, mà trực tiếp châm chọc: “Tôi khuyên hai người nên tỉnh ngộ đi. Đến tôi cậu ấy còn chẳng để vào mắt, chứ đừng nói là một người đàn ông đã lớn tuổi.”
Tuy là cậu vẫn không thừa nhận đây là đa của lớp mình, nhưng cũng không thể để người khác giẫm đạp lên “đa” của mình được, đúng không?
Vẻ mặt “đàn anh” của cậu biến đi đâu rồi không biết?
Thư ký không ngờ Giang Nhiên lại giúp Doanh Tử Khâm vả mặt Giang Mạc Viễn, sửng sốt: “Giang Nhiên thiếu gia, Tam gia chỉ vì muốn tốt cho cậu thôi.”
Xét về tiền tài, Giang Nhiên chắc chắn sẽ kém hơn Giang Mạc Viễn đã bán mạng làm việc mười năm nay.
Nhưng xét về địa vị, Giang Mạc Viễn thực sự không so được với Giang Nhiên.
Ai bảo Giang Họa Bình tốt số được gả đến Đế Đô chứ?
“****, đúng là bệnh thần kinh, thật không hiểu nổi.” Giang Nhiên cũng tức giận rồi: “Dựa vào cái danh chính nghĩa là muốn tốt cho tôi để tự mình đa tình, ai khiến các người quản tôi, quản nổi tôi không?”
Bà phu nhân Doanh gia kia cũng vậy, đúng là phiền chết đi được.
Giang Nhiên phớt lờ, rồi theo sau Doanh Tử Khâm.
Giang Mạc Viễn hít một hơi thật sâu, dùng hết sức kiềm chế để không đuổi theo họ.
Anh kìm nén sự kỳ lạ trong lòng, lạnh lùng nói: “Doanh Tử Khâm, đừng có hối hận.”
Doanh Tử Khâm dừng lại, đột ngột quay đầu
Đôi mắt phượng tuyệt đẹp, nhẹ nhàng nhếch lên.
Rõ ràng là một mỹ nhân tuyệt thế, nhưng đôi lông mày sắc lại khiến cô mang cảm giác lạnh nhạt.
“Ba chữ này, tôi cũng tặng lại cho anh.” Doanh Tử Khâm thấp giọng, nhưng trong lòng cười lạnh: “Đừng hối hận.”
**
Cửa hàng tiện lợi.
“Tuyệt, đúng là trâu bò.” Giang Nhiên có thể coi là đã bị thuyết phục: “Cậu không sợ Giang Mạc Viễn báo thù à?”
Doanh Tử Khâm chọn đồ ăn vặt: “Anh ta cứ tự nhiên.”
“Không sao, nếu anh ta đến tôi cũng có thể giúp cậu.” Giang Nhiên thực sự có chút khó chịu: “Nhưng cậu gọi anh ta là chú Giang để làm gì?”
“Ồ, tiện thể nhắc nhở anh ta đã già rồi.”
“...”
Tâm trạng Giang Nhiên đột nhiên tốt lên: “Mau, mau, tôi vừa giúp cậu, giờ cậu đánh với tôi một trận đi.”
Cậu vốn cho là Doanh Tử Khâm vẫn sẽ không đồng ý, không ngờ cô lại gật đầu.
“Vậy đi thôi.” Giang Nhiên định kéo cô: “Đánh xong còn về ăn gà rán.”
Nhưng còn chưa kịp kéo đã bị chặn lại giữa chừng.
Một giọng nói trầm thấp, mang theo ý cười vang lên: “Không được, cô bạn nhỏ nhà chúng tôi không thể đánh nhau.”
“Anh là ai, ai thèm quan tâm …” Giang Nhiên ngẩng đầu, lời nói bị chặn lại, mặt đen lại: “Sao lại là anh?”
Phó Quân Thâm lấy một túi đồ ăn vặt từ trên cao cho cô gái, không trả lời.
Doanh Tử Khâm không ngờ anh sẽ đến đây: “Chẳng phải nói lát nữa tôi qua tìm anh sao?”
“Không sao, dù gì anh cũng có rất nhiều thời gian.” Phó Quân Thâm lờ đi: “Hai đứa tiếp tục chơi đi.”
Vốn dĩ anh đang ở gần trung tâm thành phố, nhận được tin tức của Giang Mạc Viễn, sợ cô gặp rắc rối nên mới tới đây.
Không ngờ cô bạn nhỏ lại mạnh mẽ đến vậy.
Giang Nhiên bắt đầu ngăn cản: “Vậy sao anh còn chưa đi? Đừng làm phiền cuộc sống của người trẻ tuổi chứ.”
Nhưng vừa dứt lời, cậu lại thấy Doanh Tử Khâm đưa cho mình một cái túi toàn đồ ăn vặt, tùy ý gật đầu: “Vậy giờ tôi đi với anh.”
Phó Quân Thâm giật mình, đôi mắt hoa đào nhướng lên: “Không cần, vẫn còn sớm.”
“Không sao.” Doanh Tử Khâm trầm mặc: “Chỗ họ có đông người mà.”
Anh thì chỉ có một mình.
Phó Quân Thâm nhướng mày, khẽ mỉm cười.
Đúng là không uổng công thương cô bạn nhỏ mà.
Anh xúc động như một người cha già.
Giang Nhiên nhìn hai người họ bỏ rơi mình rời đi: “...”
Đậu xanh.
Trầm cảm mất thôi.
**
Sau khi bị ghi vào sổ đen, Ứng Phi Phi buộc phải chuyển sang lớp thường.
Nhưng vì cả khối 11 đều biết chuyện cô ta đã làm nên đều từ chối nhận, cảm xúc cô ta gần như muốn sụp đổ.
Ứng Phi Phi vô cùng phẫn uất, nhưng không còn cách nào khác, đành phải nín nhịn.
Cuộc sống thường ngày cũng không khá khẩm hơn, ông Ứng rất không hài lòng với cô.
Ứng Phi Phi siết chặt ngón tay, cúi đầu viết bản kiểm điểm.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại di động đột nhiên xuất hiện một tin nhắn lạ.
Không có văn bản, chỉ có một bức ảnh được đính kèm.
**
Truyện được dịch bởi: Ín
Đăng chính thức trên dtruyen.com và fanpage Ín: https://www.facebook.com/inin1302
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT