Đây là công thức tốc độ truyền bậc cao của tín hiệu thông thấp lý tưởng.
*Nguyên văn là: 理想低通信道的最高码元传输速率的公式, cái này thiên về chuyên ngành vật lý nên mình không hiểu lắm, bạn nào hứng thú có thể tìm hiểu thử nhé.
Nếu không có kiến thức chuyên ngành về vật lý, đừng nói là hiểu công thức, ngay cả tên công thức trong tiếng Trung cũng không biết được.
Đây tuyệt đối không phải là kiến thức mà một học sinh cao trung có thể tiếp xúc được.
Hạ Tuần ngây người một lúc.
Cho tới khi cô gái đang nhìn điện thoại từ từ ngẩng đầu lên.
Đôi đồng tử sáng ngời, lông mày nhàn nhạt.
Ánh nắng vàng tô điểm đường nét sắc sảo trên khuôn mặt cô, tựa như mây tuyết diễm lệ.
Hạ Tuần bắt gặp ánh mắt này lại sửng sốt một hồi.
Doanh Tử Khâm đưa điện thoại cho Tu Vũ rồi đứng dậy: “Chờ một chút.”
Tu Vũ đang nạp tiền, nghe thấy vậy thì ngẩng đầu lên: “Sao thế?”
Cô khó hiểu nhìn theo, sau đó thì thấy Hạ Tuần đang đứng ở cửa sau lớp học.
Tu Vũ còn đang thắc mắc sao Hạ Tuần lại đứng đó thì trông thấy Doanh Tử Khâm trực tiếp đóng cửa lại, lấy một tờ giấy trắng dán lên cửa sổ.
Ngay cả mặt Hạ Tuần cũng không nhìn thấy nữa.
Tu Vũ: “...”
Nói về độ ngạo mạn đúng là cô phải phục Doanh đa.
Đến nhân tài của Norton mà cũng không nể mặt.
Doanh Tử Khâm vững vàng ngồi xuống, lấy lại điện thoại.
Bởi vì buổi livestream vẫn chưa có người xem, nên cô chỉ mới viết ra giấy.
Chữ cô rất đẹp, trông như rồng bay phượng múa, thiết họa ngân câu.
Tu Vũ định thần: “Chị tặng bé 100 hỏa tiễn, như vậy sẽ hiển thị ngôi sao trên màn hình, người dùng có thể nhìn thấy, Doanh đa, bé đừng nản lòng, chắc chắn sẽ có người xem livestream vật lý thôi.”
“Ừm, dù sao cũng vẫn còn cậu mà nhỉ.”
“Khách sáo gì chứ, dù sao chị cũng có rất nhiều tiền, tiêu hoài không hết.”
Doanh Tử Khâm một lần nữa cảm thấy mình đặc biệt nghèo khó: “...”
Cô thở dài vò đầu rồi lại nhìn điện thoại.
Bởi vì Tu Vũ hào phóng đập mười vạn tệ, nên độ hot của buổi livestream nhanh chóng tăng vọt.
Nhưng sau khi vào xem, mọi người đều cảm thấy câm nín.
Thứ nhất, họ không thấy mặt ai, thứ hai cũng không nghe thấy âm thanh gì, chỉ thấy một trang giấy viết đầy chữ.
【Streamer viết cái quái gì thế, tôi đọc không hiểu.】
【Cái này mà cũng không biết, đây là công thức vật lý do Nyquist tìm ra.】
【Nại...cái gì cơ?】
*Tên phiên âm của Nyquist trong tiếng Trung là Nại Khuê Tư Đặc.
【Đậu xanh, streamer đúng đỉnh, giờ mới biết công thức này còn có thể dùng như vậy.】
【Ối dồi, trình độ của streamer còn lợi hại hơn thầy hướng dẫn ở đại học của tôi, không biết là thần thánh phương nào?】
【Không phải chứ, các anh em vừa lướt qua, mọi người đều hiểu hả?】
【Xem không hiểu, nhưng việc này với việc tôi thấy tay streamer đẹp có liên quan gì đâu?】
Ngay sau đó, người này đã tặng một trăm hỏa tiễn.
Tu Vũ: “...”
Thế này cũng được hả trời?
【Streamer nói gì đi, livestream mà không nói chuyện thì còn gì vui nữa, tôi không muốn nghe vật lý, muốn nghe giảng hóa cơ.】
Doanh Tử Khâm đổi tư thế, lấy một tờ giấy khác, lên tiếng: “Được thôi.”
【Nhìn cách streamer viết công thức của Boltzmann, là tôi biết ngay streamer có thể là một nhà khoa học toàn năng.】
【Sao giọng của streamer nghe chẳng rõ là nam hay nữ thế, nhưng mà dễ nghe quá.】
Lúc này Tu Vũ mới cảm thấy đúng là âm thanh vừa nghe được với giọng Doanh Tử Khâm thường ngày có chút khác nhau, nhưng cũng không quá để ý.
Cô giơ ngón cái:“Doanh đa, bé đúng là trâu thật.”
Nếu để học sinh lớp anh tài biết, e là sẽ hối hận chết mất.
Nghĩ thôi đã thấy hả dạ.
**
Ngoài hành lang.
Bị đóng cửa ngó lơ, Hạ Tuần đến giờ vẫn chưa định thần được.
Vài giây sau, mặt anh từ từ chuyển lạnh.
Cô Đặng từng nói tiền đồ tương lai của Doanh Tử Khâm rất rộng mở, nhưng anh không cho là như vậy, ngược lại còn cảm thấy vô vọng..
“Thầy Hạ.”
Sau lưng có tiếng gọi.
Hạ Tuần quay đầu, sắc mặt ôn hòa trở lại: “Bạn học Chung.”
Đối với những học sinh giỏi, anh luôn đối xử ôn hòa.
“Thầy Hạ, sắc mặt thầy không được tốt lắm.” Chung Trí Vãn nhìn vào sổ trực ban, hoài nghi hỏi: “Là vì chuyện của em họ ạ?”
Hạ Tuần cau mày.
Chung Trí Vãn không đề cập tới thì suýt nữa anh đã quên cái công thức vừa nhìn thấy.
Giờ nghĩ lại, có thể là Doanh Tử Khâm đã chép đại từ đâu đó trên mạng, để che giấu việc chơi điện thoại.
Chắc là cô cũng không biết được, đây là định lý chỉ sinh viên một trường đại học lớn mới tiếp thu được.
Đúng là họa hổ không thành bất thành cẩu*.
*Ý chỉ: muốn bắt chước ai đó làm việc lớn nhưng thất bại, trở thành trò cười cho thiên hạ.
“Thầy Hạ đừng quá bận tâm.” Chung Trí Vãn cười khẽ: “Em họ em tính cách là vậy, có lẽ là do em ấy chịu áp lực trong thời gian dài nên gần đây tính khí không tốt lắm, mọi người đều hết mực khoan dung rồi.”
Nghe vậy, Hạ Tuần nhíu mày sâu hơn, lạnh lùng: “Người có tính dựa dẫm lệ thuộc thì cũng chỉ mãi dừng ở cái tư tưởng đấy thôi.”
Chung Trí Vãn chỉ cười không nói gì.
**
Ngày thứ ba là cuối tuần, để ăn mừng, lớp 19 bao một phòng riêng ở King Club hát hò, vui chơi.
Doanh Tử Khâm thấy không có món nào mình thích ăn, nên định ra ngoài mua.
Giang Nhiên ngồi bên thấy vậy, giả vờ ho khan nói: “Để tôi đi cùng cậu.”
Vừa hay cậu muốn tìm cô đấu lại một trận, lần này cậu tuyệt đối sẽ không nương tay.
Cậu không tin mình không đánh bại được một cô gái.
Doanh Tử Khâm liếc nhìn, không nói gì thêm.
Tu Vũ nhìn Giang Nhiên rời đi theo Doanh Tử Khâm, không khỏi tò mò: “Lẽ nào tên này cũng bị khuất phục trước uy lực của Doanh đa rồi sao?”
Các nam sinh cũng mờ mịt khó hiểu, đành đưa micro cho Tu Vũ: “Chị Vũ hát đi.”
Giang Nhiên không dễ gì chịu thua, vừa ra ngoài liền trực tiếp hỏi: “Này, học sinh chuyển lớp, cậu đã luyện môn gì thế? Muay Thái? Hay là Judo?”
Doanh Tử Khâm không để ý, nhìn vào menu trên điện thoại.
“Thế này đi, cậu đấu lại với tôi một trận.” Giang Nhiên khịt mũi: “Xong xuôi, tôi tặng cậu hẳn một cái siêu thị luôn, được không?”
Cuối cùng Doanh Tử Khâm cũng nhìn cậu ta: “Ồn ào quá.”
“… Vậy cậu nói đi, phải làm sao cậu mới đồng ý?” Bởi vì tham vọng chiến thắng, lần đầu tiên Giang Nhiên không nổi nóng: “Chỉ cần việc tôi có thể làm thì đều được hết.”
Doanh Tử Khâm vẫn chăm chú nhìn vào điện thoại, trả lời Wechat của Phó Quân Thâm.
Giang Nhiên cũng đứng đó nhìn cô.
Hai người cứ thế đối đầu nhau.
Ở đường đối diện, Giang Mạc Viễn vừa từ khách sạn đi ra thì trông thấy cảnh này.
Thư ký cũng rất kinh ngạc: “Tam gia, đó chẳng phải Giang Nhiên thiếu gia sao? Sao cậu ấy lại đi cùng Doanh nhị tiểu thư, lại còn rất…”
Thư ký không dám thốt ra hai từ thân mật, đành bấm bụng nuốt xuống.
Vẻ mặt Giang Mạc Viễn thay đổi: “Ở đây chờ tôi.”
Nói xong, liền sải bước rời đi.
Giang Nhiên không biết Giang Mạc Viễn đang ở gần đó, dứt khoát nói: “Hay là, tôi mua cho cậu mười cốc trà sữa nhé, được không?”
Doanh Tử Khâm còn chưa kịp trả lời thì cậu đã quay người bước vào quán trà sữa bên cạnh.
Giang Nhiên vừa rời đi thì Giang Mạc Viễn tới nơi.
Giọng anh vốn đã thờ ơ, giờ lại thêm chút chán ghét.
“Doanh Tử Khâm, em định làm loạn đến bao giờ? Chỉ vì tôi không thích em, nên em định dây dưa với Giang Nhiên?”
Doanh Tử Khâm từ từ ngẩng đầu lên.
Đối diện với khuôn mặt của cô gái, Giang Mạc Viễn có chút sửng sốt, sau đó giọng càng lạnh hơn: “Lần cuối cùng nhắc nhở em, đừng có chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi, vô ích thôi. Tránh xa Giang Nhiên ra, thằng bé không phải người em có thể tơ tưởng được đâu.”
“Tôi bảo lãnh cho em đi học, không phải để em làm những việc này. Còn nữa, em vẫn chưa xin lỗi Lộ Vi.”
Doanh Tử Khâm vẫn không lên tiếng, ngay cả ánh mắt cũng không dao động.
Loại thờ ơ này khiến Giang Mạc Viễn hơi ngỡ ngàng, khó giải thích thành lời.
Nhưng sau đó anh không thể tiếp tục nói nữa.
Bởi nhìn anh ba giây, Doanh Tử Khâm liền giơ tay, đổ toàn bộ lon coca đang uống dở vào người anh.
Động tác nhẹ nhàng, chậm rãi nhưng lại rất lạnh lùng tàn nhẫn.
Chỉ trong một giây, bộ tây trang trị giá ba mươi vạn đã bị phá hỏng.
Giang Nhiên vừa đi ra, trông thấy cảnh này thì không khỏi sửng sốt.
Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Cậu lại thấy học sinh chuyển lớp kia lấy ra một thẻ ngân hàng từ trong túi, ném thẳng vào mặt Giang Mạc Viễn.
**
Truyện được dịch bởi: Ín
Đăng chính thức trên dtruyen.com và fanpage Ín: https://www.facebook.com/inin1302
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT