Khi cả lớp còn đang ngơ ngác thì cô cầm sách trong tay, từ từ tiến lên bục giảng.
Cô xắn tay áo, lấy ra một viên phấn.
“Trước tiên sẽ bắt đầu từ phần kỹ thuật gen di truyền.” Doanh Tử Khâm quay người, vẽ một vòng tròn lên bảng: “Đây là DNA mạch vòng, loại DNA này có một hoặc nhiều điểm tiếp xúc, có thể bị cắt bởi enzyme giới hạn.”
“Enzyme giới hạn thông thường chia thành 3 loại.” Cô vừa giảng, vừa viết những ý chính: “Trong sách chỉ đề cập đến hai loại. Bây giờ chúng ta phân biệt một chút…”
Nghe mãi nghe mãi, các bạn trong lớp đều cảm thấy kinh ngạc.
“Đậu xanh!” Cậu nam sinh nghe đến ngớ người: “Anh Nhiên, Doanh đa thực sự có thể giảng bài kìa!”
Chẳng những thế, một người dốt nát như cậu thế mà nghe lại hiểu!
Giang Nhiên cau mày, trở lại chỗ ngồi.
Vẫn là bộ dáng thiếu kiên nhẫn, nhưng cậu lại không rời mắt khỏi bảng đen.
“Kỹ thuật gen di truyền là để tạo ra những sinh vật mới theo nhu cầu của con người. Cây bông chính là ứng dụng của kỹ thuật gen. Ngoài ra, còn có những thứ này...”
Doanh Tử Khâm xoay người, tùy ý vẽ hình.
Bất tri bất giác Giang Nhiên đã nghe tới ngẩn người.
Sau khi định thần, sắc mặt cậu đen lại, tức giận nằm dài ra bàn, nhắm mắt ngủ.
Mẹ kiếp, đúng là biến thái, biết đánh nhau thì chớ, lại còn biết giảng bài?
Cả lớp im phăng phắc, chỉ còn tiếng bút viết xột xoạt.
Tiết học 45 phút chưa bao giờ trôi nhanh như vậy.
Sau giờ học, học sinh trong lớp như phát cuồng, tất cả vây quanh lại.
“Doanh đa, con phục rồi. Bắt đầu từ hôm nay, ba chính là ba con.”
“Đa đúng là đa, giảng hay hơn lão yêu bà nhiều. Yêu bà Bạch lên lớp thì mắng học sinh hết xừ nửa tiết luôn rồi.”
“Quỳ gối thỉnh cầu tiết sinh học của lớp sau này đều do Doanh đa dạy. Chỉ cần Doanh đa giảng, tôi tự tin lọt top 10 môn sinh toàn trường.”
“Thôi bỏ đi, Doanh đa cũng không cứu nổi cái IQ thấp tẹt của cậu đâu, cậu tưởng mình có thể so độ biến thái với đám học sinh lớp anh tài chắc?”
“Ừ, các cậu còn chỗ nào không hiểu…” Doanh Tử Khâm ngẫm nghĩ, nhớ ra điều gì đó nên đột nhiên đổi ý: “Thì tự mình giải quyết đi.”
“Phù phù!” Tu Vũ cười sằng sặc: “Nghe gì chưa, đừng làm phiền ba các bé ngủ.”
Cả lớp vui vẻ giải tán.
Tu Vũ đưa cho cô dâu tây đã rửa sạch: “Nói thật đi, có cái gì bé không biết không?”
Doanh Tử Khâm dựa lưng vào ghế, không khiêm tốn chút nào: “Về phương diện học thuật, cơ bản là đều biết hết.”
Tu Vũ chỉ vào quyển tuyển tập vật lý 3-1: “Cái này thì sao?”
Doanh Tử Khâm nghiêng đầu, nhìn lướt qua một số định luật liên quan đến điện trường, sau một hồi im lặng, cô gật đầu: “Muốn nghe không?”
“Không, không, không, chị không muốn học đâu.” Tu Vũ xua tay vội vàng, tò mò hỏi: “Không đúng, bé toàn năng thế này, đám học sinh lớp anh tài kia có phải bị mù rồi không?”
Doanh Tử Khâm không trả lời câu này.
Cô day huyệt thái dương, một lúc sau mới thốt lên hai tiếng: “Vẫn ổn.”
Tiết tiếp theo là tiết thể dục, Tu Vũ đang thay giày, tùy ý hỏi: “Vẫn ổn cái gì?”
Doanh Tử Khâm lắc đầu, bóc một gói khoai tây chiên.
May là khi cùng các học giả học tập ở Ô Châu cô không lưu lại tên tuổi, nếu không ngộ nhỡ nhìn thấy chính mình trên sách giáo khoa, thế thì thật xấu hổ.
**
Bạch Thiều Thi đang ngồi ở văn phòng, đợi học sinh lớp 19 đến gọi cô lên lớp.
Ngoài cô ta ra, còn ai sẵn lòng đến dạy sinh cho lớp 19 nữa chứ?
Nhưng Bạch Thiều Thi cứ đợi mãi, đến tận khi tan học thì cũng không thể ngồi yên được nữa.
Thế nhưng, cô ta còn chưa đến khu dạy học thì cửa đã bị đẩy ra.
Bạch Thiều Thi bình tâm lại, nghịch móng tay một cách thản nhiên: “Sao rồi, quyết định xong chưa?”
Cô biết là bọn chúng sẽ phải khuất phục thôi.
Đó là cậu nam sinh hay chạy vặt trước đây.
Cậu không hề tỏ ra nịnh nọt như Bạch Thiệu Thi nghĩ, ngược lại còn tươi cười: “Cô Bạch, anh Nhiên bảo em đến báo với cô, sau này cô không cần lên lớp nữa.”
Nụ cười trên khuôn mặt Bạch Thiều Thi cứng đờ: “Em nói gì?”
“Sau này cô không cần dạy lớp em nữa.” Cậu nam sinh lặp lại một lần nữa, “Anh Nhiên còn nhờ em chuyển lời tới cô, cô giảng như **** ấy.”
Cậu ta còn không thèm ngó lại nhìn Bạch Thiều Thi, vừa bước ra ngoài vừa lẩm bẩm: “Giảng còn chẳng bằng Doanh đa, thế mà còn ở đây giả vờ giả vịt, hừ…”
Bạch Thiều Thi giận run lên, lông mày cau lại.
Cô ta biết Hạ Tuần không ưa Doanh Tử Khâm nên mới nói vậy, không ngờ lớp 19 chẳng những bỏ môn sinh học, lại còn không đuổi Doanh Tử Khâm đi.
Đúng là phản rồi, cô ta phải khiếu nại lên hiệu trưởng.
Bạch Thiều Thi lấy điện thoại ra, còn chưa kịp gọi đi thì đã có cuộc gọi đến.
Cô ta vội vàng nhấc máy: “Alo, hiệu trưởng.”
Bên kia chậm rãi lên tiếng: “Cô Bạch, vừa rồi học sinh lớp 19 đến tìm tôi, nói là cô không muốn dạy sinh học cho lớp các em ấy nữa.”
Trái tim Bạch Thiều Thi thắt lại, vội vàng nở nụ cười: “Hiệu trưởng, không có gì đâu, chỉ là tôi cảm thấy không khỏe.”
“Tôi cũng đã nghĩ rồi, theo ý nguyện của học sinh thì sau này cô không cần dạy lớp 19 nữa, cô Bạch, cô đến chỗ tổ trưởng tổ sinh bàn giao công việc đi.”
Điện thoại cúp máy.
Bạch Thiều Thi ngơ ngác nhìn màn hình nền, sợ đến ngây người.
Dạy ít đi một lớp, cô sẽ mất đi rất nhiều tiền.
Vì muốn giữ chân những giáo viên giỏi, Thanh Trí đưa ra mức lương rất cao.
Đặc biệt là các thầy cô dạy lớp 19, vì lớp 19 rất khó quản.
Cô ta vì nhìn trúng điểm này nên mới chủ động xin dạy lớp 19.
Doanh Tử Khâm, đứa học sinh này, đúng là chả ra làm sao, chỉ biết gây rắc rối.
Không dạy cho một bài thì đúng là coi trời bằng vung.
Bạch Thiều Thi lạnh lùng bấm một dãy số khác.
**
Mười một giờ tối.
Bệnh viện Đệ Nhất, đèn chiếu sáng rực.
Trong phòng mổ, các bác sĩ chuyên khoa đang bận rộn tay chân.
Y tá thì chạy đông chạy tây, ngay cả viện trưởng cũng đích thân đến.
Bầu không khí ngưng trệ.
Không ai ngờ được Phó lão gia tử đêm nay đột nhiên phát bệnh, rơi vào hôn mê bất tỉnh.
Từ lâu, căn nguyên bệnh tật đã ăn sâu vào cơ thể ông, giờ già rồi các chứng bệnh cao huyết áp lại tái phát.
Ba năm trước, các bác sĩ đã thông báo cho Phó gia chuẩn bị trước tâm lý, nhưng không ngờ ông lại trụ được lâu đến vậy.
Có thể nói đó là một kỳ tích.
Người của Phó gia đang ngồi ở một bên, hồi hộp chờ đợi.
Chỉ có Phó Quân Thâm một mình đứng dựa vào tường.
Trông có vẻ lạc lõng.
Phó gia cũng không ai để ý đến anh.
Phó Quân Thâm thần sắc mờ mịt, cầm di động trong tay, tai nghe bên tai trái truyền đến tiếng nói.
“Ba năm trước cậu tìm đến tôi thì cũng đã quá muộn rồi, tình hình của ông cậu, kể cả giới cổ y của Hoa Quốc cũng hết cách thôi.”
Dừng lại một lúc: “Trừ khi, cậu có thể tìm thấy vị đó.”
Nghe vậy, Phó Quân Thâm ngẩng đầu lên, ánh mắt vắng lặng.
Anh đương nhiên biết vị kia là đang ám chỉ ai.
**
Truyện được dịch bởi: Ín
Đăng chính thức trên dtruyen.com và fanpage Ín: https://www.facebook.com/inin1302
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT