Chủ nhiệm khoa nội đương nhiên biết “Kim vàng độ huyệt”.

Đó thực chất không phải phương pháp thuộc lĩnh vực đông y, mà là cổ y.

Người châm cứu phải tích hợp nội lực vào kim vàng để khai thông huyệt đạo cho bệnh nhân.

Nhưng chỉ có cơ thể của võ sĩ cổ đại mới có nội lực, cho nên người am hiểu cổ y tất cũng biết võ cổ.

Những người bình thường thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của cổ y và võ cổ.

“Đừng tưởng rằng đọc xong vài quyển sách là có thể lấy ra khoe khoang.” Chủ nhiệm khoa nội chế nhạo: “Được rồi, cứ cho là có kim vàng độ huyệt, sau đó thì sao?”

Vừa dứt lời, một tia sáng lóe lên trước mắt.

Đó là một chiếc hộp dài chứa đầy những cây kim vàng với nhiều kích cỡ khác nhau.

Doanh Tử Khâm nhặt cây kim lên, bắt đầu khử trùng bằng cồn.

“Thật sự là có kim vàng sao?” Chủ nhiệm khoa nội sửng sốt, nhưng sau đó tiếp tục chế nhạo: “Được, vậy cô chữa đi.”

Bác sĩ điều trị sửng sốt: “Chủ nhiệm, chuyện này sao có thể?”

Họ còn không chữa được, một cô gái nhỏ có thể làm gì đây?

“Để cô ta chữa đi.” Chủ nhiệm khoa nội vẫy tay, khinh thường nói: “Nếu cô ta có thể chữa khỏi, tôi sẽ từ chức ngay lập tức.”

Dù sao bệnh nhân này cũng hết cách cứu chữa rồi, nên ông mượn cớ để đuổi “chuyên gia” này đi.

Đến lúc cô ta cứu không được người, ông ta cũng không phải là người phải chịu trách nhiệm.

Những bác sĩ khác không biết nói gì, chỉ có thể đứng sang một bên.

Họ quan sát cô gái cầm một cây kim vàng, đâm thẳng vào huyệt đạo trên đầu bệnh nhân, lòng không khỏi sửng sốt.

Đây thực sự không phải định giết người đấy chứ?

Doanh Tử Khâm vẫn giữ nguyên vẻ mặt, bình tĩnh vung tay, lần này đồng thời châm ba kim vàng.

Tốc độ tay nhanh đến nỗi người ngoài không thể nhìn rõ cô hạ kim thế nào.

Mãi cho đến khi cơ thể bệnh nhân được lấp đầy bởi bảy cây kim, Doanh Tử Khâm mới lùi lại một bước.

Bằng mắt thường có thể trông thấy, bảy cây kim kia quả thực khẽ rung lên!

Các bác sĩ và y tá không khỏi trợn tròn mắt.

Chủ nhiệm khoa nội vẫn lạnh lùng quan sát.

Ba mươi giây sau, kim vàng ngừng rung chuyển.

Doanh Tử Khâm rút kim vàng ra, khử trùng rồi cất vào hộp: “Ổn rồi.”

“Thế này mà gọi là ổn rồi?” Chủ nhiệm khoa nội chế nhạo nhìn bệnh nhân vẫn đang nằm yên trên giường: “Đúng là nói dối không chớp mắt! Đã gọi báo cho người nhà bệnh nhân chưa?

Y tá lắp bắp: “Gọi, gọi rồi.”

“Tôi đến phòng làm việc của viện trưởng trước.” Chủ nhiệm khoa nội liếc nhìn đồng hồ: “Mọi người ở đây…”

Còn chưa nói xong.

“Tít, tít, tít!”

Máy điện tâm đồ đột ngột vang lên .



Cô y tá ngạc nhiên hét lên: “Nhịp tim, nhịp tim của bệnh nhân đập lại rồi!”

Chủ nhiệm khoa nội dừng lại, đột ngột quay đầu.

Nhìn thấy điện tâm đồ vốn hiển thị một đường thẳng, giờ lại xuất hiện những đường gấp khúc lên xuống theo nhịp, thật không thể tin được.

Còn chưa kịp định thần, tiếng ho của bệnh nhân đã vang lên bên tai.

Tỉnh rồi!

Đột nhiên, ánh mắt một vài bác sĩ nhìn cô gái có chút khó nói.

Tuổi còn trẻ, y thuật sao có thể cao như vậy?

Chủ nhiệm khoa nội đỏ bừng mặt.

Thực sự cứu được rồi?

Thế thì những gì ông ta nói vừa rồi chẳng phải đào hố chôn mình sao?

Như nhìn thấu suy nghĩ của ông, Doanh Tử Khâm nhướng mày: “Ông không cần từ chức.”

Sắc mặt của chủ nhiệm khoa nội hơi ửng đỏ, khinh thường nói: “Nực cười, cô cho rằng tôi thật sự sẽ từ chức à?”

Ông là trụ cột của bệnh viện Thiệu Nhân, ông rời đi rồi, ai sẽ chịu trách nhiệm cho bệnh viện chứ?

Doanh Tử Khâm thờ ơ đáp: “Ông bị đuổi việc rồi.”

“Đuổi việc tôi?” Chủ nhiệm khoa nội buồn cười: “Một chuyên gia vô danh tiểu tốt như cô, tôi không đuổi đã là may rồi, cô còn tưởng mình là viện...”

Chưa kịp dứt lời, một giọng nói đột ngột vang lên.

“Doanh tiểu thư, thành thật xin lỗi, trong nhà có chút việc nên tôi tới trễ, mong cô thứ lỗi.”

Nhìn thấy người đang chạy tới, chủ nhiệm khoa nội sửng sốt: “Viện trưởng?”

Viện trưởng phớt lờ ông ta, lau mồ hôi rồi cúi đầu chào cô gái: “Doanh tiểu thư, đúng là phiền cô rồi, cô vừa đến đã phải lo việc lộn xộn này cho chúng tôi.”

Chủ nhiệm khoa nội đầu óc ong ong: “...”

“Không có gì.” Doanh Tử Khâm đưa điện thoại cho viện trưởng: “Tất cả những người trong danh sách, giải quyết hết đi.”

Viện trưởng nhìn thông tin trên điện thoại, sắc mặt biến đổi: “Được, vất vả cho cô rồi, có thể gửi cho tôi một bản danh sách không?”

Doanh Tử Khâm gật đầu, nhận lại điện thoại rồi bước ra ngoài.

Chủ nhiệm khoa nội vẫn còn đang bàng hoàng, hai tai ù đi.

“Không còn việc gì nữa, đừng đứng đờ ra đó.” Viện trưởng vẫy tay với bác sĩ và y tá: “Chăm sóc bệnh nhân cho tốt.”

Phòng bệnh hoạt động trở lại.

Chủ nhiệm khoa nội lúc này mới mở miệng, ông ta cười nói: “Viện trưởng, ông nói xem có buồn cười không, cô ta nói là đuổi việc tôi, chắc cô ta không biết tôi…”

“Cạch!”

Một chiếc điện thoại bị ném trước mặt ông ta.

Viện trưởng gầm lên: “Nhìn chuyện tốt mà cậu làm đi!”

Chủ nhiệm khoa nội vội vã liếc nhìn, trợn to hai mắt, gấp gáp nói: “Viện trưởng, tôi không có…”

Trên màn hình hiện thị chuỗi sao kê từ ngân hàng, ít thì mười vạn, nhiều thì lên đến cả trăm vạn.”

Đây là một phần hồ sơ về hối lộ và tham nhũng.



“Tiền công mà cũng dám tham nhũng?” Trưởng khoa ngắt lời ông ta: “Năm trăm vạn, đủ để cậu bị khởi kiện đấy, cứ chờ lệnh triệu tập của tòa án đi!”

Nói xong, viện trưởng rời khỏi phòng mà không thèm ngoái lại.

Chủ nhiệm khoa nội ngồi phịch xuống đất, sắc mặt tái nhợt, vã mồ hôi lạnh.

Xong rồi, lần này ông ta chết chắc rồi.

**

Trung học Thanh Trí.

Khối 11, lớp 19.

Hôm nay, tiết thứ 3 là tiết sinh học, đã quá năm phút từ khi chuông reo nhưng giáo viên vẫn chưa đến.

Giang Nhiên đá vào ghế cậu nam sinh bên cạnh, cố nén giọng nói khô khốc: “Đi xem thử có chuyện gì.”

Cậu nam sinh đáp lại rồi nhanh chóng ra ngoài.

Ba phút sau, cậu ta quay lại với vẻ mặt giận dữ.

“Sao thế?” Tu Vũ nhíu mày, vừa ngẩng đầu vừa hỏi: “Yêu bà Bạch nhập viện rồi à?”

“Không phải.” Cậu nam sinh liếc nhìn cô gái bên cạnh Tu Vũ, do dự: “Yêu bà Bạch nói, chỉ cần Doanh Tử Khâm còn ở lớp chúng ta một ngày, thì cô ấy sẽ không lên lớp dạy.”

“...”

Cả lớp im lặng trong giây lát.

Doanh Tử Khâm nhướng mày: “Yêu bà Bạch?”

“Là giáo viên sinh học của lớp mình.” Tu Vũ thở dài: “Vì cô ấy hay mắng người nên học sinh gọi như vậy, nhưng mà Doanh đa, bé đắc tội gì với cô ấy thế?”

Doanh Tử Khâm lật sách: “Không biết nữa.”

Tu Vũ xoa cằm: “Đúng là kỳ lạ, cô ấy nhằm vào bé để làm gì nhỉ?”

“Không muốn dạy thì thôi.” Giang Nhiên chế nhạo: “Thật sự nghĩ là có người muốn nghe cô ta giảng chắc?”

Lại còn đe dọa?

Bị gì không biết.

“Nhưng, nhưng mà …” Nam sinh ngượng ngùng: “Anh Nhiên, lớp ta vẫn còn có bạn muốn nghe giảng mà.”

Một số học sinh từ các gia đình nghèo đạt điểm tầm trung đều sẽ vào lớp này.

Họ không thể bỏ mặc tương lai của mình giống những bạn bè được sinh ra trong gia đình giàu có.

Giang Nhiên hơi ngẩn người, siết chặt chai nước khoáng.

“Không sao.” Nghe vậy, vài học sinh ở hàng ghế đầu vẫy vẫy tay, thân thiện lên tiếng: “Chúng tớ có thể mượn vở của lớp kế bên mà.”

“Chuyện này sao có thể?” Giang Nhiên cau mày, đập bàn, sắc mặt lạnh lùng bước ra ngoài: “Tôi đi gặp hiệu trưởng.”

“Không cần đi.” Doanh Tử Khâm ném lon coca vào thùng rác, lấy quyển sách sinh học từ trong ngăn kéo ra: “Chỉ là sinh học thôi mà, tôi giảng cho các cậu.”

**

Truyện được dịch bởi: Ín

Đăng chính thức trên dtruyen.com và fanpage Ín: https://www.facebook.com/inin1302

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play