Ô Châu cổ đại không phải đã hoàn toàn biến mất rồi sao?
Ô Châu cổ đại tồn tại ở thế kỉ 14-16, bởi vì một cuộc vận động tư tưởng văn hóa, văn học, nghệ thuật, âm nhạc,… nhiều nhân vật trứ danh ở các lĩnh vực xuất hiện, Ô Châu cũng từ đó chuyển suy sang thịnh.
Hoàng thất Ô Châu rất nhiều, nhưng phần lớn đều không còn tồn tại nữa. Đến nay, ở Y Quốc cũng chỉ còn lại hậu duệ của 10 hoàng tộc, mỗi hoàng tộc sẽ có những lễ nghi khác nhau.
Chỉ là một tư thế ngồi bình thường, anh không thấy nửa điểm khác biệt, sao có thể là lễ nghi của hoàng tộc Ô Châu ?
Nhưng Nhiếp Triều không nghi ngờ lời nói của Phó Quân Thâm.
Bởi người bạn công tử này từng nói với anh, muốn trở lên thành công thì điều kiện tiên quyết là trên thông thiên văn, dưới tường địa lý.
Nhiếp Triều cứ cảm thấy có điều bất ổn, nhưng không thể chỉ rõ được, đành phải khiêm tốn học hỏi.
Công tử quyền quý đệ nhất Hỗ Thành biết lễ nghi Ô Châu cũng không có gì là lạ, nhưng cô con gái từ dưới quê lên này của Doanh gia?
Doanh Tử Khâm mở to mắt, sắc mặt không đổi.
Cô đổi tư thế ngồi, ngả người ra sau: “Đã từng đọc qua trong sách”
Phó Quân Thâm cũng dựa người ra sau, cười: “Cái sở thích này có vẻ không giống những bạn nhỏ khác.”
Doanh Tử Khâm không trả lời nữa.
Mười phút sau, toàn bộ đồ ăn được mang lên.
Ở Hán Các không có phòng đơn, các bàn sẽ được ngăn cách bởi một tấm mành che, trên bàn có lư hương, tùy theo sở thích của khách mà đốt những hương khác nhau.
Bên cạnh còn có một cây cầu đá nhỏ, nước chảy mang đậm phong cách cổ kính.
Hoa quế, hương thảo, trầm hương, oải hương, đàn hương…tất cả đều là những loại thảo mộc giúp xoa dịu thần kinh, hiển nhiên là được đặc biệt chuẩn bị.
Chỉ một lúc đã giúp cô thả lỏng không ít.
Lần đầu tiên cô đến địa cầu là vào giữa thế kỉ 15.
Không ngờ tới có thể đến đây một lần nữa. Nói cho cùng thì cô cũng là người phàm trần, có thể sống sót cũng chẳng dễ dàng gì.
Bởi vì bị thương quá nặng, linh hồn cô bị phách tán, ý thức của cô đã ngủ say 17 năm, hôm nay mới hoàn toàn tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại, cô có chút thảm thương.
Tình trạng thiếu máu kéo dài khiến cô trở lên suy yếu, thậm chí có thể nói là nghìn thương trăm tích, chỉ cần chạm nhẹ thôi sẽ vỡ.
Cô cần nhiều dược liệu quý để cải thiện sức khỏe, hồi phục khí huyết.
Nhưng vấn đề là cô KHÔNG CÓ TIỀN!!!
Trước đây ở Ô Châu cô có không ít vàng bạc, đã nhiều năm qua đi, những ngân hàng trước đây đều đã ngừng hoạt động, không biết chỗ tiền bạc đó của cô giờ ở đâu nữa…
Doanh Tử Khâm suy nghĩ một lát, hỏi: “Hỗ Thành có nơi nào chơi vui không?”
“Có nhiều là đằng khác.” Nhiếp Triều có vẻ đã say, nấc cục một cái “Cô đến Hỗ Thành cũng lâu vậy rồi, vẫn chưa đi đâu chơi à?”
“Kho máu di động như tôi, làm gì có cái tự do đấy.”
Nhiếp Triều lại lần nữa nghẹn lời.
“Cô bạn nhỏ, ăn cái này đi.” Phó Quân Thâm đưa cho cô một bát canh long nhãn táo đỏ. Sau khi thấy cô nhận lấy mới ngả người ra sau: “Một năm nay, Doanh Lộ Vi đã bị thương bao nhiêu lần rồi?”
Nhiếp Triều nhẩm tính: “Chỉ tính những lần vào viện thôi, cũng không dưới 10 lần.”
Lời này vừa nói ra cũng khiến anh ta tự thấy kinh hãi.
Ở Hỗ Thành không ai không biết Doanh Lộ Vi bị bệnh máu khó đông, thế nên mọi người đều hết sức che chở. Đến chạm còn không dám, sao có thể bị thương nhiều như thế?
Nhiếp Triều ngập ngừng nói: “Đại tỷ, em không biết nếu truyền nhiều máu như thế cho cô ta thì…”
Lời nói đến môi nhưng không thốt ra được.
Hơn mười lần truyền máu, ai mà chịu nổi chứ?
Doanh Tử Khâm từ từ uống hết canh long nhãn táo đỏ, mắt phượng híp lại, vô tư nói: “Còn hơn cả thế.”
Ngay khi vừa tỉnh lại, cô đã biết cơ thể này tiêu hao quá nhiều sức lực, giờ chỉ có thể miễn cưỡng gắng gượng.
“Ừm” Phó Quân Thâm đưa cho cô một tờ giấy ăn, cười nhẹ một tiếng: “Chắc em đủ khả năng để ghi danh vào Kỷ lục Guinness rồi đấy.”
Nhiếp Triều toát mồ hôi lạnh.
Anh với Phó Quân Thâm chơi với nhau từ nhỏ, tính khí của đối phương đều hiểu rõ.
Với cái ngữ khí dịu dàng thế này, hẳn là đang rất giận.
Nhưng điều này sao có thể?
Doanh gia nhận nuôi một cô con gái, cho ăn ngon uống tốt, không phải chỉ để lấy máu đấy chứ?
Những góc khuất của hào môn, bọn họ đều đã sớm quen, so với chuyện này còn kinh khủng hơn.
Nhiếp Triều khẽ thở dài, vẫy tay gọi phục vụ, rồi lịch sự nói: “Đại tỷ, ăn nhiều một chút, Thất thiếu nói đúng đấy, cần phải bồi bổ.”
Doanh Tử Khâm khó khăn lắm mới ăn hết đĩa gan heo, giờ lại bị đẩy thêm đĩa nữa: “…”