Doanh Tử Khâm thu tay về, không quan tâm đến biểu cảm kì quái của những người xung quanh, xắn tay áo lên, tiếp tục bước đi.

-----------------------

Hỗ Thành là thành phố lớn thứ hai Hoa Quốc, kinh tế và khoa học kỹ thuật đều rất phát triển.

“Thất thiếu, cậu có nhìn thấy không?” Nhiếp Triều mất một lúc lâu mới hoàn hồn, anh ta tự véo vào đùi mình một cái rồi thất thanh kêu lên: “Tôi nhớ ra rồi, em gái này hình như mới vừa nhập viện, thế mà có thể 1 đánh 5???”

“Ừm, nhìn thấy rồi.” Phó Quân Thâm đút tay vào túi quần, nhìn về phía bóng lưng cô gái “Nhưng mà thân thủ này không phải loại võ thuật bình thường hay gặp, có chút giống Muay Thái, cũng có chút giống Judo.”

*Muay Thái: môn võ thuật cổ truyền ở Thái Lan.

*Judo: môn võ thuật của Nhật.

Nhiếp Triều sửng sốt: “Thế là thế nào?”

“Mỗi đòn tấn công của cô ấy đều rất thông minh.” Phó Quân Thâm cười sâu “Nếu cô ấy cố ý dùng sức thì cả năm tên kia đều đã về với đất mẹ rồi.”

Nhiếp Triều nghe xong toát mồ hôi lạnh: “Không thể nào, chẳng lẽ em gái kia biết võ cổ ???”

Hoa Quốc có võ sĩ cổ đại, nhưng không nhiều, một số võ sĩ cổ đại ở thế kỉ 21 đã dần thoái lui mai danh ẩn tích. Những gia tộc giàu có ở kinh thành còn đang ra sức tìm kiếm các võ sĩ cổ đại chứ đừng nói đến là Hỗ Thành.

Chỉ cần nhà nào tìm được một vị võ sĩ cổ đại chân chính thì địa vị càng thêm vững chắc, họ sẽ có năng lực phân cao thấp với những tài phiệt lâu đời ở Ô Châu.

Nếu cô con gái nuôi kia biết võ cổ, vậy Doanh gia có còn coi cô là kho máu di động không? Đến lúc đấy hối hận thì cũng muộn rồi.

“Cổ võ này…” Phó Quân Thâm đảo mắt, chợt khựng lại.

Ở phía trước, cô gái đột nhiên quay lại, còn hướng về phía họ mà đi tới.

Phó Quân Thâm nheo mắt, hơi nghiêng sang một bên.

Ánh đèn đường chập chờn, phản chiếu vào đôi mắt đào hoa hẹp dài của anh, như nhuốm vẻ dịu dàng.

Khó ai có thể cưỡng lại ánh nhìn của anh.

Khoảng cách ngày càng gần, Phó Quân Thâm có thể thấy rõ những đường gân xanh ẩn dưới làn da trắng nõn của cô, vẻ yếu ớt này khiến người ta xót xa. Anh khẽ nhích lông mày.

Nhiếp Triều vã mồ hôi lạnh.

Chẳng lẽ nói xấu sau lưng người ta, bị phát hiện rồi đấy chứ?

Mặc dù anh có karate cửu đẳng, lại là một nam nhân cao lớn thế này, nhưng em gái kia vừa oai phong thế nào, tưởng chừng không cần đến hai tay cũng có thể đập nát 100 anh ta.

Cũng vào lúc này, Doanh Tử Khâm vững vàng dừng lại trước mặt anh, cô ngẩng đầu lên, đáy mắt vẫn còn phẩng phất lớp sương mơ hồ, cất giọng: “Anh...”

Chân Nhiếp Triều mềm nhũn ra, khụy xuống “phịch” một tiếng: “Đại tỷ à, em chỉ là một người nhàn rỗi đi dạo phố thôi, không có ác ý gì đâu, mong chị hạ thủ lưu tình.”



Phó Quân Thâm híp mắt cười sâu: “Cậu quỳ một gối, tư thế hiên ngang thế này là định cầu hôn à?”

Nhiếp Triều: “….”

Lão tử đây là do hết sức có được không!!!

Doanh Tử Khâm thấy Nhiếp Triều từ từ đứng dậy, thản nhiên nói: “ 7 giờ tối ba ngày sau, tại quán rượu Nhất Hào trên đường Hoàng Phố, anh sẽ gặp một vụ tai nạn. Nhưng cũng không xây xát gì, 12 giờ trưa bảy ngày sau mới chính thức bắt đầu. Tôi nghĩ là anh nên tránh đi xuống khu vực phía Nam, nếu không thì tính mạng khó giữ.”

Nhiếp Triều đờ đẫn một hồi.

Phó Quân Thâm nghe xong, xiết nhẹ chiếc nhẫn trong tay, đôi mắt hoa đào nhướn lên, nở nụ cười: “Cô bạn nhỏ, em biết đoán mệnh sao?”

Doanh Tử Khâm không trả lời câu hỏi, chỉ đáp: “Cảm ơn.”

Cảm ơn chỉ là lấy lệ, có ai giúp cô hay không cũng không quan trọng, cô thực chất chỉ muốn xem xem năng lực tiên đoán hiện giờ của mình còn bao nhiêu.

Có vẻ như cô sẽ mất khá lâu để năng lực khôi phục, nhưng như thế cũng đủ rồi.

Nhiếp Triều càng mờ mịt: “Hả?”

Phó Quân Thâm liếc Nhiếp Triều một cái rồi lại hướng mắt về phía cô. Đôi đồng tử màu hổ phách toát lên sự dịu dàng đầy mê hoặc: “Cô bạn nhỏ, cảm ơn mỗi cậu ấy có phải là quá bất công với anh rồi không? Hửm?”

Doanh Tử Khâm sững lại.

Nhiếp Triều cũng cứng nhắc đáp lời: “Thất thiếu, không phải chứ, rõ là chú đang làm khó người ta, hôm nay chú uống lộn thuốc à?”

Là một người đàn ông, chú không thấy xấu hổ hả ???

Sao trước đây anh chưa từng thấy cậu ta nói chuyện với người khác giới nào thế này nhỉ?

Phó Quân Thâm mặc kệ anh ta, đôi mắt đào hoa nhìn thẳng vào cô gái như phóng điện: “Cô bạn nhỏ, nếu em đã xem cho cậu ấy rồi, vậy cũng bói cho anh một chút đi.”

Doanh Tử Khâm hơi nheo mắt lại.

“Em gái, đừng để ý đến cậu ta làm gì.” Nhiếp Triều linh cảm rằng hôm nay Phó Quân Thâm có bệnh, cần phải giảng hòa “Em muốn đi đâu, bọn anh tiễn một đoạn, được không?”

Quả nhiên hào môn nước sâu, em gái này nhìn có vẻ không giống loại người trong lời đồn kia.

“Không cần” Doanh Tử Khâm lắc đầu, chuẩn bị rời đi.

Nhưng khi cô vừa quay người, cơ thể khẽ run lên, đây chính là biểu hiện của việc mất máu quá nhiều .

Cô đưa tay day day thái dương, hai mắt phủ đầy khí lạnh.

Đúng lúc này, phía sau, một giọng nói lười biếng vang lên.

“Đợi đã”



Doanh Tử Khâm dừng bước, quay đầu lại.

Người đàn ông đứng dựa vào cánh cửa kính, dáng vẻ phong lưu cất tiếng: “ Ân nhân của em nói là để cảm ơn lời nhắc nhở của em, tối nay sẽ mời cơm.”

---------------------------------------------------------

Hán Các.

Sau khi phục vụ sắp xếp xong xuôi mọi thứ, Nhiếp Triều vẫn thấy khó hiểu, cất tiếng hỏi: “Sao em lại đồng ý đi với bọn anh thế? Không sợ bị đem bán à? Nhỡ bọn anh là người xấu hạ độc em thì sao?”

Kì lạ là, Thất thiếu lần này cũng rất khác thường, lại chủ động mời con gái người ta đi ăn???

Doanh Tử Khâm khép hờ mắt, bĩnh tĩnh nói: “Bởi vì tôi thực sự rất đói.”

Nhiếp Triều: “…”

“Được rồi, vậy gọi thêm một đĩa gan heo xào nữa đi.” Phó Quân Thâm chốt thực đơn, nheo mắt cười “Cô bạn nhỏ này gầy quá, cần phải bồi bổ.”

Phục vụ nhanh chóng lui xuống chuẩn bị.

Hán Các là nhà hàng duy nhất ở Hoa Quốc từ chối xếp hạng ba sao của Michelin, mỗi ngày chỉ nhận mười đơn, và cần phải đặt trước ba tháng.

Nhiếp Triều quan sát xung quanh: “Thất thiếu, chú quen biết với chủ của Hán Các à? Nhà hàng này, cho dù là ông già nhà tôi, mỗi lần tới cũng phải đặt trước đấy.”

“Không quen” Phó Quân Thâm gác tay lên ghế, thản nhiên nói “Có lẽ là do thấy sắc mặt cô ấy”

“Doanh tiểu thư, em cũng thấy rồi đấy, Thất thiếu thích nói nhảm, lời cậu ta nói, một chữ em cũng đừng tin.” Nhiếp Triều không thèm để ý, xua tay “ Nhưng mà hiếm lắm mới có một hôm Thất thiếu mời khách, em cứ ăn thoải mái nhé, cậu ta cái gì cũng thiếu, chỉ có tiền là không thiếu.”

“Thật trùng hợp” Doanh Tử Khâm mở lời “Tôi đây chỉ thiếu tiền.”

Phó Quân Thâm chợt ngẩng đầu.

“Thiếu tiền?” Nhiếp Triều sửng sốt “Doanh gia không cho em tiền sao?”

Người giúp việc Doanh gia còn được trả lương, huống hồ đây còn là con gái nuôi.

“Tôi học hành kém cỏi, lễ nghi không biết, cũng chẳng biết cắm hoa pha trà” Doanh Tử Khâm thản nhiên nói “Tôi làm họ mất mặt như thế, sao họ phải cho tôi tiền?”

Nhiếp Triều câm nín.--

Phó Quân Thâm mắt khẽ động, cong môi cười: “Cô bạn nhỏ, thế thì đúng là họ có mắt không tròng rồi, vừa rồi trước bữa ăn, em đã thực hiện lễ nghi của hoàng thất Ô Châu.”

--------------------------------

Truyện được dịch bởi: yinyin1302

Đăng chính thức trên webtruyen.com và fanpage Ín: https://www.facebook.com/inin1302

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play