Trên màn hình tối đen bị hack, hiện ra một dòng chữ màu đỏ, máy tính còn phát ra tiếng sói hú quỷ quái.

[Cô bạn nhỏ, cô là gì của cậu ấy?]

Thần sắc của Doanh Tử Khâm không đổi, lông mày nhẹ nhếch lên.

Đến xem phim mà cũng bị quấy rầy, chẳng lẽ cô thật sự bị nhiễm thể chất dính phiền phức của người nào đó rồi.

Cô nhắm mắt, đưa tay lên gõ chữ trả lời.

[Thế bên kia là ai?]

Trong tầng hầm ở bờ bên kia đại dương, một người đang vừa ăn mì, vừa liếc mắt nhìn dòng chữ này.

Cô bé này là đồ ngốc à?

Loại chuyện này sao có thể trả lời cơ chứ?

[Tôi là hacker.]

“Hacker?”

Doanh Tử Khâm như nghĩ ra điều gì đó: “Thế thì đợi một chút, một tiếng thôi.”

【?】

Trên màn hình có một dấu chấm hỏi lớn.

Doanh Tử Khâm từ trong cặp lấy ra một quyển sách mà mình đã mua trước đó, ngồi luôn tại đó đọc, không để ý tới cái máy tính đen kịt kia.

Cô đọc rất nhanh, một phút đọc được mười mấy trang, như thể chỉ tùy ý lướt qua.

[Cô xem cái gì đấy?]

Vẫn không có lời hồi đáp nào, khiến bên kia tò mò muốn chết.

Sau khi xâm nhập máy tính, anh ta nghiễm nhiên nắm quyền kiếm soát tất cả các thiết bị, bao gồm cả camera.

Anh ta phóng to lên thì nhìn thấy tên cuốn sách .

“...”

[Cô là sinh viên à? Đừng nói cô cho là đọc xong cuốn sách này thì sẽ phá được hệ thống xâm nhập của tôi đấy nhé?]

Kể chuyện cười gì thế, tưởng anh không biết cuốn sách kia viết về cái gì chắc?

Chẳng qua chỉ dạy các thao tác cơ bản của word, ppt và nói một chút về chip máy tính.

Cô gái vẫn lặng lẽ đọc sách, ngoảnh mặt làm ngơ.

Trước ống kính, hàng lông mi dài cong vút, nhẹ rung như cánh bướm mỏng manh.

Da cô rất trắng, làn da tinh tế, mềm mại, không chút mỡ thừa, tưởng chừng như trong suốt.

Mái tóc đen dài buông xõa, óng ả trước nắng vàng.

Vẻ đẹp kinh tâm động phách, khó có thể rời mắt.

Người bên kia đột nhiên nảy ra một ý nghĩ táo bạo.

Không phải vị gia kia nhìn trúng cô gái nhỏ này chứ?

Nhưng ngay khi ý nghĩ này vừa nảy ra, liền bị phủ định.

Sao có thể chứ.

Aizz, anh muốn xem xem, một tiếng sau có thể xảy ra chuyện gì.



Căn phòng trong tầng hầm chứa đầy những hộp mì ăn liền, khi anh ăn đến hộp thứ ba thì Doanh Tử Khâm bắt đầu có động tĩnh.

Cô đặt cuốn sách trong tay xuống, ngẩng đầu lên.

Những ngón tay mảnh mai đặt trên bàn phím kiểu cũ, gõ vội cái gì đó, còn chưa đến nửa phút.

Tầng hầm bờ bên kia đại dương bỗng chìm vào bóng tối.

“Píp, píp, píp”

Có những âm thanh ngắn đang điên cuồng phát ra.

“Đậu xanh!”

Người trong phòng nhổ hết đống mì đang ăn ra, sững sờ nhìn cả chục cái máy tính mất kiểm soát cùng lúc.

Anh nhanh chóng phản ứng lại, bắt đầu phản công, muốn khôi phục máy tính trở lại bình thường.

Điều kì lạ là bất kể anh ta nhập code gì cũng đều không có phản ứng.

"Không thể nào……"

Mồ hôi lạnh toát sau lưng, mì gói cũng không còn thơm nữa.

Anh ta không thể cưỡng ép ngắt hệ thống, bởi vẫn còn một số máy đang thực hiện nhiệm vụ, không thể bị gián đoạn, đành phải…

[Đại tỷ, em sai rồi, xin tha mạng.]

[Chị ơi, em vẫn cần phải kiếm miếng cơm.]

[Em phục, thực sự phục rồi, đại tỷ, chị mới là hacker, so với chị em chỉ là cái rắm thôi.]

Nhìn thấy dòng chữ này, Doanh Tử Khân ngáp một cái rồi đáp lại.

[Anh nghĩ nhiều rồi, tôi không phải hacker.]

Cô chưa từng tiếp xúc với công nghệ máy tính mới, nhưng cô dựa vào khả năng tiên đoán, cộng thêm các kiến thức trong sách cũng đủ để hiểu cấu tạo bên trong máy tính, đó là lý do tại sao cô có thể tiếp thu mọi thứ một cách nhanh chóng.

Cô tấn công trực tiếp vào hệ điều hành, không thể giải quyết bằng mã code, điều này hoàn toàn khác với bản chất của hacker.

Lúc này, trên màn hình xuất hiện thêm hai câu cùng với một biểu tượng cảm xúc dễ thương.

[Đại tỷ, làm ơn, em chỉ là có chút tò mò thôi về chị thôi, thật sự không định làm gì khác.]

[Đại tỷ, chị xem, em đáng thương thế này, chị bỏ qua cho em được không?]

Doanh Tử Khâm hơi nhướn mày.

Cô biết hacker xâm nhập vào máy tính của mình có quan hệ gì đó với Phó Quân Thâm, cũng xem như là người giúp đỡ cô.

Nhưng làm phiền lúc cô đang xem phim, khiến cô mất hứng, thế nên cô cũng không muốn để anh ta được như ý.

Nhưng chơi thế cũng đủ rồi.

Doanh Tử Khâm hơi nheo mắt, không nhanh không chậm gõ phím.

[Cô bạn nhỏ không phải cái mà anh có thể gọi.]

[Tuyệt đối không có lần sau.]

Sau khi trả lời, cô mở lại hệ thống máy tính bên kia rồi lại dựa vào ghế, vừa uống trà sữa, vừa xem phim, dáng vẻ lười biếng, thoải mái.

Không ai biết rằng người bên kia bị làm cho nổ tung, tâm lý suy sụp, anh ta tức giận đến mức lại xâm nhập vào một hệ thống máy tính khác.

[Cậu tìm đâu ra được người biến thái cỡ đó thế?]

[Có độc đấy à?]

[Cậu có biết cô ta đã làm gì không???!]



Khi nhận được ba tin nhắn này, Phó Quân Thâm đang pha trà.

Hơi trà bốc lên, làm mờ hàng mày dày rậm của người đàn ông, như thể một đám mây trắng lớn che khuất nửa bầu trời.

Nhưng thật khó để che lấp vẻ đẹp của anh, ngược lại càng tôn lên sự cao quý.

Phó Quân Thâm liếc nhìn màn hình, một giây sau lại xuất hiện ba dòng tin nhắn.

[Cô ấy chỉ mất một tiếng để đọc xong cuốn , sau đó xâm nhập lại máy tính của tôi! ! !]

[M* nó, loại sỉ nhục gì thế này?]

[Lão Tử là người đã xâm được vào Ngân hàng Laurent và Đại học Norton đấy! ! !]

Ba dấu câu được phát ra liên tiếp, có thể thấy anh ta phẫn nộ cỡ nào.

Phó Quân Thâm nhướn mày, cũng cảm thấy khá bất ngờ.

Anh lau sạch tay trước khi trả lời.

[Cô bạn nhỏ nhà tôi thật lợi hại.]

Một câu nói khiến người bên kia tức sùi bọt mép.

[CÚT!!!]

[Lão tử bị sự biến thái của các người chọc tức chết mất thôi, cậu xem sự biến thái của các người hại người ta thành dạng gì rồi???]

[Lão tử quyết định rồi, lão tử sẽ bán tất cả thông tin của cậu cho sát thủ, để họ giết chết cậu.]

Phó Quân Thâm khẽ cười, vẫn là điệu bộ lười biếng.

[Được, cứ thế đi.]

**

Tập đoàn Giang thị.

Trong phòng làm việc ở tầng 27.

Giang Mạc Viễn nới lỏng cà vạt ngồi xuống, dưới mắt có quầng thâm, mệt mỏi nói: “Báo cáo sự việc gần đây.”

“Vâng, Tam gia.” Thư ký mở tập tài liệu: “Dự án do Giang gia đầu tư đã kết thúc, lượt xem tăng gấp mấy chục lần nhưng tiếng xấu để lại trên mạng khá lớn.”

là chương trình tuyển chọn 100 người tài năng đứng đầu ở Hoa Quốc. Một số đại gia có sản nghiệp liên quan tới ngành giải trí ở Đế Đô cũng tham gia đầu tư. Có cả ảnh đế, thiên hậu tham gia giúp đỡ, vô cùng hot, Giang gia cũng được chút hào quang.

*Ảnh đế: giải nam diễn viên xuất sắc nhất

*Thiên hậu: giải nữ ca sĩ xuất sắc nhất

Giang Mạc Viễn ậm ừ, hiển nhiên không có hứng thú.

Thư ký hiểu ý, mở một tập tài liệu khác: “Sức khỏe của Phó lão gia không tốt, mọi thứ ở Chung gia vẫn bình thường, Doanh gia tạo được quan hệ với Mục gia ở Đế Đô…”

Nghe những biến động ở Hỗ Thành, Giang Mạc Viễn chắp tay, vẻ mặt không rõ.

“Tam gia, còn một việc nữa.” Thư ký do dự một hồi, nhớ tới Weibo ngày hôm đó “Doanh nhị tiểu thư, cô ấy…”

Lời còn chưa nói xong đã bị chặn lại.

Giang Mạc Viễn lạnh lùng đưa tay lên: “Tôi không muốn nghe những tin tức liên quan đến em ấy.”

**

Truyện được dịch bởi: Ín

Đăng chính thức trên dtruyen.com và fanpage Ín: https://www.facebook.com/inin1302

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play