Lại là cái dáng vẻ này, lại ở trước mặt người ngoài khiến bà mất mặt, quả là khắc tinh của bà mà.
Đúng là không thể quản nổi!!!
Nhưng khách quý còn đang ở đây, không thể lỗ mãn được, Chung Mạn Hoa nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, miễn cưỡng nở nụ cười: “Để Mục phu nhân chê cười rồi.”
“Đây chính là đứa con gái mà Doanh gia nhận nuôi một năm nay?” Mục phu nhân cau mày: “Mạn Hoa, bà nghĩ gì thế, định để con gái ruột chịu ấm ức à?”
Thế mà lại nhận nuôi một đứa con giống mình đến vậy.
Tuy gương mặt kia nhiều thiên kim có tiếng ở Đế Đô cũng không sánh bằng, nhưng có đẹp đến đâu cũng chỉ là hàng giả.
Chung Mạn Hoa cũng không giải thích: “Con người đến tuổi trung niên đều muốn làm việc thiện ấy mà.”
Trong giờ phút này, bà thấy thật may mắn khi bên ngoài không biết Doanh Tử Khâm là con ruột của Doanh gia.
“Việc thiện cũng phải tùy đối tượng, có những người không đáng nhận sự được sự giúp đỡ.” Mục phu nhân thổi trà: “Vả lại, bà cũng quá dung túng nó rồi, sao nó lại dám ăn nói với bà kiểu đó?”
Trong các gia tộc hào môn, từ lâu đã không còn xa lạ với việc có con ngoài giá thú, nhưng ít ra còn có quan hệ huyết thống. Đằng này, một đứa con nuôi?
Haizz.
Mục phu nhân lắc đầu, lại nói: “Theo tôi thấy, nếu đã không phải con ruột, thì không thể nuông chiều, cứ chiều đâm ra quen thói, đến một lúc nào đó nó gây họa lớn, biết giải quyết thế nào?”
“Không cần để ý đến con bé.” Chung Mạn Hoa cười: “Bà yên tâm, tôi đã thương lượng ổn thỏa với Chung gia rồi, khi nào Thẩm Châu tới thì qua đó ở, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.”
Chung gia cũng làm một trong tứ đại gia tộc Hỗ Thành, địa vị đương nhiên là có.
“Bà sắp xếp như vậy thì tôi cũng yên tâm rồi.” Mục phu nhân không tiếp tục chủ đề đó nữa: “Mạn Hoa, kì thực lần này tôi cũng không định tới đây, nhưng lão gia tử nhà chúng tôi không biết tại sao lại nói muốn ở lại Hỗ Thành vài ngày.”
“Người trong nhà đều rất lo lắng, tôi tới để đón lão gia, tiện thể ghé thăm bà luôn.”
Chung Mạn Hoa kinh ngạc: “Mục lão đến Hỗ Thành?”
Mục Hạc Khanh, cái tên này đừng nói là Đế Đô hay Hỗ Thành, thậm chí nhân dân cả Hoa Quốc không ai không biết.
Mục gia là gia đình nhà tướng, Mục Hạc Khanh thời trẻ đã từng chinh chiến trên chiến trường thực sự.
Tuy ông đã về hưu mười mấy năm, nhưng danh tiếng nửa phần không giảm sút.
“Lão gia tử một đời gắn bó với ngựa chiến, đã quen với đánh đánh giết giết, giờ già rồi cũng chẳng yên lòng mà nghỉ ngơi.” Mục phu nhân nén tiếng thở dài: “Lần này cũng là do nghe nói ở Hỗ Thành có đồ cổ hiếm có nên mới vội vàng tìm đến.”
Chung Mạn Hoa gật đầu: “Chẳng trách, trước đây tôi từng nghe nói, Mục lão vì một đồ cổ Nguyên Thanh Hoa mà xuống núi, tự mình đến Ô Châu một chuyến.”
“Còn không phải sao?” Mục phu nhân nói: “Chỉ là tim của lão gia tử không tốt, lần này tới đây lại không dẫn theo bác sĩ, nếu mà phát bệnh thì đúng là lớn chuyện?”
“Cũng dễ hiểu thôi, lão phu nhân nhà chúng tôi sức khỏe cũng rất kém, ra ngoài đều phải hết sức cẩn thận.”
“Đúng vậy, cũng may là lão gia tử ở Hỗ Thành gặp được một vị thần y, bằng không thì giờ thật sự phải đưa ra một lời giải thích.”
Mục phu nhân vui mừng không thôi.
Nếu Mục Hạc Khanh thật sự đi rồi, Mục gia sẽ tổn thất rất lớn.
Vả lại, người thừa kế Mục gia còn chưa xác định, Mục Hạc Khanh mới là người có quyền.
“Thần y?” Chung Mạn Hoa ngạc nhiên: “Không biết là vị nào?”
Không thể nào, chẳng lẽ là một nhân vật mới ở Hỗ Thành?
Sao bà chưa từng nghe qua?
“Lão gia tử không nói.” Mục phu nhân nhấp một ngụm trà: “Nhưng đoán chừng là chúng ta cũng không quen, chỉ nghe Mục Thừa nói, vị thần y kia, y thuật so với hậu duệ của Mộng gia…”
Bà làm động tác tay, dừng lại một lúc: “Cao hơn rất nhiều.”
Chung Mạn Hoa kinh ngạc: “Có thể thần thánh đến vậy sao?”
“Chưa gặp qua nên cũng không rõ thế nào.” Mục phu nhân đặt tách trà xuống, đứng dậy: “Mạn Hoa, tôi đi trước đây, có việc gì thì liên hệ sau.”
Chung Mạn Hoa cũng đứng dậy, tiễn bà ra ngoài.
Mục phu nhân đi rồi, quản gia mới từ ngoài sân đi vào: “Phu nhân, tôi xin lỗi, tôi không thể cản Nhị tiểu thư lại.”
“Không phải lỗi của ông.” Thần sắc của Chung Mạn Hoa lại lạnh xuống: “Sau này không cần quản nó, nó muốn làm gì thì làm, sớm muộn cũng có ngày hối hận.”
“Đến lúc gặp rắc rối, lại là Doanh gia thu dọn tàn cuộc cho nó.”
Nếu không phải con gái ruột của bà, bà căn bản sẽ không lãng phí tâm sức chuẩn bị phòng ốc.
Dạy dỗ lâu vậy rồi cũng không thể dưỡng thành một thiên kim đích thực.
Quản gia do dự một hồi, vẫn không nói ra chuyện nhìn thấy tờ hóa đơn trên thùng giấy.
Chắc là do ông nhìn lầm rồi, có thể chỉ là trùng tên.
Nghĩ thấy cũng đúng, Nhị tiểu thư mới đến Hỗ Thành một năm, trước đây sống ở huyện Thanh Thủy, một nơi nhỏ bé như vậy, không thể nào tiếp xúc với cấp bậc cao như vậy được.
Chung Mạn Hoa xoa thái dương, làm dịu cơn tức giận, sau đó nhàn nhạt ra lệnh: "Cử người hỏi thăm về vị thần y mà Mục phu nhân nhắc đến. Tốt nhất là có thể mời tới để khám bệnh đau đầu cho lão phu nhân.”
Ngừng một lúc, lại dặn: “Tiền không thành vấn đề, nhất định phải tôn kính.”
Quản gia hiểu ý, lui xuống.
**
Lầu ba.
Sau khi Doanh Tử Khâm đặt đống sách thiếu nhi lên giá, ngồi xuống trước máy tính.
Cô thành thục mở máy, dựa vào ghế, xem nốt tập phim hôm trước.
Kiểu dưỡng già này rất phù hợp với cô. Không cần chém chém giết giết, cũng chẳng có quá nhiều chuyện phiền lòng, cô cũng không định cho những người kia biết mình đã trở lại.
Nói cho cùng thì, kẻ thù của cô không ít.
Cô có rất nhiều thời gian rảnh để nghiên cứu những công nghệ mới của thế kỷ 21, những điều mới mẻ này khá thú vị.
Uống xong một cốc trà sữa, Doanh Tử Khâm lại lấy một cốc khác.
“Tõm…”
Máy tính đột nhiên phát ra tiếng động, nhân vật nữ chính trong phim giơ chân đá nam chính xuống ao rồi đứng chống nạnh cười lớn.
Doanh Tử Khâm ngẩng đầu nhìn máy tính tối sầm, đôi mắt phượng khẽ nheo lại.
**
Truyện được dịch bởi: Ín
Đăng chính thức trên dtruyen.com và fanpage Ín: https://www.facebook.com/inin1302
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT