Khương Chi Chi cảm thấy hơi bất ngờ, còn chưa kịp nói gì thì cửa xe ở ghế điều khiển đã nhẹ nhàng hạ xuống: “Lên xe.”
“Sau này không cần phiền đến đón tôi.”
Sau khi Khương Chi Chi thắt dây an toàn xong, mới nói với người đàn ông bên cạnh: “Quên nói, tuần sau tôi không thể đến Nguyên Thị giúp anh nữa.”
Rồi lại hơi đổi giọng, giải thích nói: “Tôi sắp phải nhập học rồi, hơn nữa vết thương ở lòng bàn tay anh hẳn đã lành rồi nhỉ.”
Một tuần trôi qua, miệng vết thương ở lòng bàn tay Nguyên Cận Mặc đã dần khép lại, bây giờ chỉ để lại một vết sẹo mờ.
“Đại học Ngọc Xuyên?”
Nhìn thấy Khương Chi Chi gật đầu, Nguyên Cận Mặc khẽ hừ một tiếng: “Hôm đó tôi đưa cô đi.”
Khương Chi Chi nhíu mày, cô không muốn Nguyên Cận Mặc dính líu quá nhiều đến cuộc sống hàng ngày của cô.
“Chỉ cần là người ở Thành Đô thì đều biết, bây giờ cô là vợ của tôi.”
Ánh mắt đen kịt của người đàn ông hơi lóe lên: “Nếu tôi không xuất hiện trong các tình huống quan trọng, người khác sẽ nghi ngờ.”
Sẽ sao?
Khương Chi Chi nhíu mày, nhưng khi nhìn vẻ mặt thản nhiên của người đàn ông đối diện, cô không nói gì.
“Coi như là cảm ơn mấy ngày nay cô đã giúp Nguyên Thị xử lý công việc.”
Thật lâu sau, Nguyên Cận Mặc nghiêng người cho cô một ánh mắt: “Không phải ngay cả chút mặt mũi như thế cô cũng không cho chứ?”
Anh đã nói ra đến mức này, nếu tiếp tục từ chối thì thật không biết điều.
Thấy Khương Chi Chi nhẹ nhàng gật đầu, lúc này Nguyên Cận Mặc mới thu hồi ánh mắt, vừa lúc đèn đỏ chuyển xanh.
Koenigsegg giống một thanh kiếm bén, nhanh chóng phóng đi.
Khác với những trường học khác, Ngọc Xuyên là đại học tư thục, mới đầu tám tháng đã tập trung học sinh về.
Lầu 3, phòng học đa năng.
Tới gần giữa trưa, trong phòng học biểu diễn nghệ thuật đã có không ít người chen lấn.
Đã không gặp mặt nhau cả một kỳ nghỉ hè, mọi người trò chuyện với nhau rất vui.
Nói chuyện một lúc, không biết tại sao đề tài lại chuyển đến trên người đã tạm nghỉ học một năm.
“Các cậu nói, năm nay bạn Khương béo có quay lại học không?”
“Chắc là quay lại chứ, nếu không làm sao năm sau có thể lấy được bằng tốt nghiệp?”
“Tôi thấy không, cậu nghĩ đi, lúc trước cô ta làm rùa đen rút đầu cả một năm, sao có thể quay lại!”
“Còn nhớ bài kiểm tra chạy tám trăm mét không? Cả đống thịt thừa trên người cô ta… Chạy giống như một con heo đang bay, ha ha ha!”
Tiếng cười nhạo thưa thớt vang lên trong phòng học to như vậy nghe rất chói tai.
Nông Y cắn môi, dựa lưng trên hàng cửa sổ phía sau trong góc phòng học, vẻ mặt tràn ngập phẫn nộ.
“Mọi người đều là bạn học, nói chuyện không thể chừa chút tình cảm sao?”
Nhịn hồi lâu, nhưng lại nghe được những lời “ đồn” càng lúc càng quá đáng, rốt cuộc cô ấy đã nhịn không được mà đứng lên phản bác: “Bây giờ Chi Chi đã gầy đi rất nhiều, phiền các cậu nói năng sạch sẽ một chút!”
“Này, dựa vào đâu chúng tôi phải nghe theo cậu!”
Người cầm đầu Giản Doanh Nhiên châm chọc vui vẻ nhất, khinh thường đánh giá Nông Y: “Chà, đúng là con chó mà Khương Chi Chi nuôi, đã học được cách bảo vệ chủ rồi, hôm nào đó biểu diễn vẫy đuôi cho tôi xem đi.”
“Cậu…”
Nông Y tức giận đến mức đỏ mặt, cố hết sức nói: “Bây giờ Chi Chi chính là người nhà họ Nguyên, nếu như cậu còn nói hươu nói vượn… Cẩn thận cậu hai tới tìm cậu gây rắc rối đó!”
Vừa nghe đến hai chữ “cậu hai”, ban đầu đám người còn vui cười trêu đùa, bỗng nhiên lập tức yên lặng lại.
Chỉ cần là người Thành Đô, có ai chưa từng nghe qua danh tiếng của Nguyên Cận Mặc.
Đây chính là người đàn ông không thể trêu chọc vào!
“Hừ, còn muốn dọa Giản Doanh Nhiên tôi à, sao cậu hai có thể coi trọng người như Khương Chi Chi chứ!”
Giản Doanh Nhiên cười lạnh nói: “Từ sau khi Khương Chi Chi gả cho cậu hai, trên báo không đăng một tấm ảnh chụp chung nào, rõ ràng chỉ là một quân cờ bỏ đi không dùng được bao lâu là sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.”
Cô ta vừa nói ra, lập tức đã có người phụ họa.
Phần lớn mọi người đều chỉ nghe qua tin tức Khương Chi Chi gả cho Nguyên Cận Mặc, nhưng mà chưa được nhìn thấy bao giờ.
Đây không phải là ngầm đồng ý phủ nhận sao.
Không thể không nói, trời xui đất khiến Giản Doanh Nhiên đoán đúng tình hình thực tế, nhưng thực ra người phong tỏa tin tức ngược lại là Khương Chi Chi.
Đây là điều kiện đi kèm, dặn dò riêng khi cô ký kết hợp đồng.
Chỉ cần càng ít người biết tình huống thật sự của cô càng tốt, đến sau khi kết thúc hợp đồng, cô mới có thể dễ dàng cắt đứt quan hệ với Nguyên Cận Mặc.
Bởi vì cô không muốn sau này khi chính thức ly hôn vẫn còn dính đến thân phận “người nhà họ Nguyên”, tăng thêm rắc rối.
Có điều Nông Y bị Giản Doanh Nhiên nói đến tức giận ứa cả nước mắt.
Cố tình là lúc này, Giản Doanh Nhiên vô cùng đắc ý, móng tay đính kim cương chỉ vào mắt Nông Y: “Mỗi ngày cậu đều giả vờ ngoan ngoãn xoay quanh Khương Chi Chi có tác dụng gì, được lợi lộc gì… Á!”
Tiếng “Rắc” vang lên, đầu ngón tay đang vươn ra của Giản Doanh Nhiên đã bị ai đó vặn một vòng, cô ta lập tức hét lên như heo bị chọc tiết: “Á…”
Dáng vẻ che tay không ngừng kêu rên làm cho da đầu người nghe tê dại, ánh mắt dừng ở trên người cô gái xa lạ, rồi hơi sáng lên.
Da trắng xinh đẹp chân dài, bộ ngực sữa, eo thon nhỏ, mày đẹp mắt sáng môi đỏ tươi.
Đây là người đẹp từ đâu tới?
“Cậu, cậu là ai…”
Giản Doanh Nhiên che ngón tay, đau tới mức ứa cả nước mắt, vừa ngẩng đầu đã thấy một cô gái xinh đẹp nhưng xa lạ đứng trước mặt mình, trong mắt hiện lên chút ghen ghét.
Giây tiếp theo, lại nghe thấy một tiếng cười lạnh nhàn nhạt: “Nói bậy nhiều như vậy, mà không nhận ra tôi? Giản Doanh Nhiên, cô nên rửa sạch mắt của mình đi.”
Giọng điệu quen thuộc làm Giản Doanh Nhiên sững sờ ngay tại chỗ: “Khương Chi Chi…”
“Không sai, là tôi.”
Khương Chi Chi tiến lên, một tay bảo vệ Nông Y ra phía sau, ánh mắt lạnh như băng.
Cô vừa dứt lời, cả phòng học đều ồ lên.
Mọi người đồng loạt nhìn chằm chằm Khương Chi Chi, ánh mắt nóng bỏng như là không cần tiền, hận không thể dán chặt đôi mắt lên trên.
Người đẹp cả người không tỳ vết trước mặt này lại là cái con heo mập Khương Chi Chi kia?
Nguyên Cận Mặc bước vào phòng học sau, nhìn thấy những ánh mắt lóe sáng đó, vẻ mặt của anh lập tức đen thui.
Người của anh… Mấy người dựa vào đâu mà dám nhìn trộm!
Nghĩ đến đây, anh ngang ngược đi vào phòng học, đứng thẳng lưng bên cạnh cô, đưa đồ trong tay cho cô: “Đây.”
Tây trang màu đen, khuôn mặt sắc bén lạnh nhạt làm những người khác ở đây đồng thời hít sâu một hơi.
Là cậu hai…… Là cậu hai nhà họ Nguyên!
“Cảm ơn, suýt nữa thì tôi quên mất.”
Khương Chi Chi tự nhiên nhận lấy cặp sách từ trong tay người đàn ông, sau đó tiện tay đặt ở bên cạnh chỗ Nông Y ngồi, rồi không quay đầu lại nói: “Chắc là Nguyên Thị bận lắm, anh mau về đi, đừng để tốn thời gian.”
Cô nhớ rõ hôm nay Tập đoàn Nguyên Thị sẽ có một cuộc họp xuyên quốc gia với G.M.
Đảo một chút, ánh mắt mọi người đều dần chuyển sang trên người Khương Chi Chi, khuôn mặt đầy khiếp sợ.
Người đó chính là cậu Hai nhà họ Nguyên tiếng tăm lừng lẫy thủ đoạn tàn bạo, vậy mà Khương Chi Chi lại dám nói như thế với anh, không cần mạng nữa rồi à ?
“Cô tiễn tôi ra.”
Đáy mắt u ám của Nguyên Cận Mặc hiện lên một tia sáng, thản nhiên nói…
Yêu cầu này không tính quá đáng, Khương Chi Chi nhanh chóng nhận lời, cô và Nguyên Cận Mặc mới vừa đi ra khỏi phòng học, thì đã nghe thấy hết lời này đến lời khác ở sau lưng, cười nói: “Quả nhiên cậu hai rất có uy danh bên ngoài.”
“Nếu như cô bị người ta coi thường, thì thứ mất đi chính là mặt mũi của tôi.”
Người đàn ông cong môi, cố tình đè thấp giọng nói: “Cô chính là người của tôi.”
Cách nói này… Có hơi mập mờ.
Khương Chi Chi hơi nhíu mày, sau đó vờ như nói đùa: “Nhưng đừng tùy tiện chiếm lợi từ tôi.”
“Đây là cô đang ghét bỏ tôi sao?”
Ánh mắt Nguyên Cận Mặc trở nên thâm sâu, rồi dần dần tối sầm lại.
Trọng điểm là ở chỗ này à?
Khương Chi Chi cạn lời, đưa anh ra đến cửa đông của trường, rồi trịnh trọng nói một câu: “Tan học tôi sẽ tự về nhà, không cần phiền anh tới đón tôi.”
Giữa hai người bọn họ vẫn nên ít tiếp xúc với nhau thì hơn.
“Cô suy nghĩ nhiều rồi, tôi không rảnh như vậy.”
Người đàn ông mím môi lại, Khương Chi Chi vẫy tay với anh, sao đó đi vào trong đám người.
Cho đến khi bóng dáng mảnh khảnh kia biến mất khỏi tầm mắt, Nguyên Cận Mặc mới từ từ thu tầm mắt, đáy mắt hơi hiện lên sự ảo não.
Anh vẫn quá nóng lòng…
Khi cô quay lại phòng học đa năng, những lời bàn tán đã ít hơn không ít, nhưng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu thì vẫn không biến mất.
Cô cũng không định để ý, nhanh chóng ngồi ở bên cạnh Nông Y.
Mới vừa ngồi xuống, Nông Y đã nhẹ nhàng nhào đến, nhỏ giọng nói: “Chi Chi, vừa rồi đúng là đỉnh quá đi. Cậu không biết sau khi cậu đi rồi, vẻ mặt Giản Doanh Nhiên khó coi lắm, giống như là bị ai đó cưỡng ép đổ cá hộp vào miệng vậy, rất buồn cười.”
Cách so sánh này… Cũng rất tuyệt.
Khương Chi Chi chọc khuôn mặt nhỏ như hamster của cô ấy: “Đừng nói nữa, giảng viên sắp đến rồi.”
Không ngờ rằng, miệng cô như là được khai quang vậy, giây tiếp theo, trước cửa phòng học đã xuất hiện một bóng người.
Nông Y nhìn lên, vội vàng ngồi ngay ngắn.
Chờ giảng viên nói xong một vài chuyện vụn vặt rồi vội vàng rời đi, sau khi tiếng chuông vang lên, một người phụ nữ khoảng cỡ bốn mươi tuổi bước lên bục giảng.
“Tiêu rồi, vậy mà lại là tiết học của mụ phù thủy.”
Nông Y nhanh cúi đầu, nhỏ giọng lải nhải: “Nhất định sẽ bị lải nhải dài dòng một lúc đây.”
Quả nhiên mới vừa vào cửa, Hà Mẫn đã đứng ở trên bục giảng, hai mươi phút qua đi, bà ta còn chưa răn dạy xong: “… Tôi biết năm sau mọi người sẽ tốt nghiệp, nhưng vẫn nên hoàn thành việc học, không thể lơ là. Những người lấy cớ sức khỏe không tốt tạm nghỉ học, cũng không biết đầu óc lớn lên thế nào mà biết lười biếng, mặt già của tôi đã bị cô làm mất hết, hy vọng mọi người lấy đó làm bài học, chú tâm vào học tập…”
Ngoài miệng nói như là lo lắng bảo ban, nhưng ánh mắt thường hay nhìn đến một nơi, ánh mắt vô cùng chán ghét.
Đôi mắt Khương Chi Chi lập tức trở nên lạnh lẽo.
Đương nhiên cô có thể nghe được ra, Hà Mẫn đang chỉ cây dâu mắng cây hòe chèn ép cô.
Khóe môi từ từ cong lên một nụ cười lạnh.
Cô không tìm người tính sổ, nhưng thật ra lại có người đọng vào họng súng của cô.
Kiếp trước, bởi vì chuyện Tần Liễu mà cô đã gây mâu thuẫn với người trong nhà, ba tháng trước khi thi đại học vốn không ôn tập thật kĩ, sau đó mơ màng tham gia kỳ thi. Cuối cùng thành tích không phát huy được như tiêu chuẩn hằng ngày của cô, sau đó cũng coi như là thành công thi đậu Ngọc Xuyên.
Đáng tiếc, lúc đang điền hồ sơ thì bị động tay chân.
Rõ ràng có thể đậu được quản lý tài chính, nhưng bị phân đến chuyên ngành biểu diễn nghệ thuật.
Vốn cô định thi lại, nhưng lúc ấy nghe Khương Nhược Vi và Tôn Văn Thục ba hoa lừa gạt từ bỏ, rồi vì cơ thể biến dạng, bị bạo lực học đường và nhiều chuyện khác mới không còn cách nào đành lựa chọn tạm nghỉ học…
Nhưng những điều này đều là bởi vì Hà Mẫn ỷ vào thân phận chủ nhiệm mà gây rối sau lưng!
Đây cũng là chuyện cô vô tình biết được ở kiếp trước, Hà Mẫn có thói xấu mê cờ bạc, gây món nợ lớn ở bên ngoài, sau đó bị Tôn Văn Thục cố tình mua chuộc, mới đổi nguyện vọng và hồ sơ của cô.
Bởi vì lợi ích bản thân mà lợi dụng quyền lực tùy ý phá hỏng cuộc sống những người khác, đáng chết!
Hít một hơi thật sâu, Khương Chi Chi cố ép bản thân bình tĩnh lại, tiện tay lấy sổ ghi chép mang theo ra, sau đó kết hợp với những chuyện biết được ở kiếp trước mà tỉ mỉ viết ra vài chuyện quan trọng…
Bốn mươi phút ngắn ngủi trôi qua rất nhanh, chuông tan học vang lên, phòng học đã khôi phục lại vẻ ồn ào khi xưa.
Chương trình học năm tư rất nhàn, buổi sáng Khương Chi Chi chỉ có một tiết học này, sau khi chấm dứt thì chuẩn bị rời đi.
Vốn định mời Nông Y, nhưng đối phương lại vung bàn tay nhỏ lên: “Lát nữa ở phim trường có một cơ hội thử vai, tớ phải đi tham gia, nói không chừng có thể nhặt của hời đó.”
Khương Chi Chi gật đầu, bỏ lơ ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của những người khác, dứt khoát đi ra khỏi phòng học.
Cô vừa đi, phòng học không yên tĩnh được bao lâu đã vang lên tiếng bàn tán.
“Cậu ta thật là Khương Chi Chi sao? Đến bây giờ tôi vẫn thấy không dám tin…”
“Trời, tôi nghi ngờ có phải cô ta phẩu thuật thẫm mỹ hay không, cứ như hai người khác nhau so với người mập trước đây!”
“Ai nói không phải chứ, có sao nói vậy, bây giờ khuôn mặt cô ấy rất đẹp.”
“Đúng vậy đúng vậy…”
Những từ ngữ trào phúng khinh thường lúc đầu đã dần mất đi, Giản Doanh Nhiên thấy rất bất mãn, cười lạnh nói: “Phẫu thuật thẩm mỹ mà mấy người cũng thích như vậy, hay là tự mình làm một cái tiêu bản lên mặt mình luôn đi?”
Cô ta vừa dứt lời, không khí hơi xôn xao ban đầu đã lập tức ngưng bặt.
Giản Doanh Nhiên tự cho là đắc ý xách túi đi ra cửa, rất nhanh, cô ta đã đến hồ hoa sen nổi tiếng bên cạnh đại học Ngọc Xuyên để chờ người.
Nhưng mà vừa mới gặp mặt, Giản Doanh Nhiên ngạc nhiên suýt nữa đã rớt cằm: “Nhược Vi… Cậu bị sao vậy?”
Cô gái đứng trước mặt cô ta, mập đến mức như là một người khác vậy!
Cánh tay thô to, bên hông chồng chất thịt thừa, còn có cái mặt to như bánh nướng dính đầy mồ hôi…
Nếu không phải vẫn còn khuôn mặt mơ hồ quen thuộc, miễn cưỡng đoán một lúc, Giản Doanh Nhiên sẽ không dám tin người đứng trước mặt cô ta chính là người bạn tốt Khương Nhược Vi!
“Sao cậu mập quá vậy!”
Cô ta buột miệng thốt ra làm cho Khương Nhược Vi cắn chặt răng, ngẩng đầu lên, trong mắt ngập tràn nước mắt: “Nhiên Nhiên, tớ bị bệnh nặng, vì uống phải thuốc kích tố nên bỗng nhiên béo phì, cậu sẽ không ghét tớ chứ.”
“Sao có thể!”
Giản Doanh Nhiên một mực phủ nhận, trong lòng lập tức nảy sinh thương xót: “Nhược Vi, tại sao cậu lại không nói với tớ một tiếng.”
“Tôi không muốn để Nhiên Nhiên lo lắng cho mình.”
Ánh mắt Khương Nhược Vi hơi u ám: “Hơn nữa, trong khoảng thời gian này nhà tôi xảy ra không ít chuyện, quá loạn, tớ cũng không điều chỉnh tốt tâm trạng.”
Dáng vẻ nhu nhược tủi thân của cô ta làm Giản Doanh Nhiên cảm thấy đau lòng, ánh mắt hơi lóe: “Có phải Khương Chi Chi lại ức hiếp cậu hay không?”
“Sao lại thế được, Nhiên Nhiên, cậu nhất định đừng suy nghĩ nhiều.”
Đầu tiên trên mặt cô ta xẹt qua một chút hoảng loạn, rồi Khương Nhược Vi yếu ớt nói: “Là tớ không có phúc… Có điều cũng may chị gái cố hết sức cuối cùng mới thành người phụ nữ của cậu hai, đây cũng coi như là chuyện vui lớn của nhà họ Khương.”
Giản Doanh Nhiên lại nghe ra có gì đó không đúng, cố lặp lại lời nói một lần nữa, bỗng nhiên thét chói tai: “Nhược Vi, không phải là con khốn Khương Chi Chi đó giành mất hôn ước của cậu chứ?”
Vì có thể chạy chạy đến Phù Sinh trước thời gian, Khương Chi Chi nhìn con đường lớn trước mặt, rẽ vào một con hẻm nhỏ.
Cô nhớ ở đây có một hẻm tắt đi được, có thể đến công ty sớm một chút.
Dựa vào hình ảnh trong trí nhớ, cô thuận lợi chạy qua.
Có điều không ngờ, vừa rẽ vào con đường sâu nhất, lại bất ngờ bắt gặp hai nhóm người đang đánh nhau sống mái.
Ờm… Nói là hai nhóm người cũng không chính xác, đúng ra phải nói, là một đám côn đồ nhuộm đầu năm màu hoa hòe đang vây đánh một người.
Nhìn dáng vẻ lại còn là học sinh đang đi học.
Khương Chi Chi vốn không định nhúng tay, nhưng lại lo lắng xảy ra án mạng, đang chuẩn bị báo cảnh sát đã nghe thấy cậu nam sinh bị vây trong góc tường hét to một tiếng: “Đã nói là hiểu lầm, sao mấy người không tin… Chờ một ngày nào đó ông đây nhất định sẽ tìm các người báo thù!”
Tên côn đồ ngừng một giây, rồi nắm đấm rơi xuống như mưa.
Ai dám nói mấy lời ngang ngược nhất, thì người đó bị ăn đập nhiều nhất.
Khương Chi Chi lắc đầu, đang muốn ấn nút gọi, nhưng tầm mắt lơ đãng nâng lên, đập vào mặt cô chính là quả đầu màu xám tro.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT