Từ nhỏ Nguyên Cận Mặc đã nhận được đủ các kiểu giáo dục hàng đầu, xoay quanh anh chỉ có sự kính cẩn và sợ hãi.
Anh chính là người thừa kế duy nhất của nhà họ Nguyên, không thể yếu thế, không thể bị thương, càng không được phép có bất kỳ nhược điểm nào.
Nhất là chuyện bảy năm trước kia… Dần dà, anh cũng đã sắp quên, con người cũng có lúc yếu ớt đến bi thương.
Nhưng hôm nay, chỉ là một cơn mưa nhỏ không đáng kể mà thôi, nhưng sẽ có người quan tâm anh, lo lắng anh có bị mắc bệnh hay không.
Trong tim dâng lên một dòng nước ấm, người đàn ông ấy rũ mắt, trở tay cẩn thận nắm lấy bàn tay nhỏ trắng trẻo mềm mại kia.
Dưới ánh đèn đường le lói, có hai bóng người đè lên nhau, dần dần có xu hướng sát đến gần nhau…
Trận mưa rào kèm theo sấm chớp này đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Chờ lái xe quay lại biệt thự thì đã tạnh từ lâu.
Thay xong bộ lễ phục ướt dầm dề trên người, Khương Chi Chi đã mệt mỏi không chịu được. Cô vội vàng tắm rửa, vừa ngã đầu xuống chưa đến ba giây thì đã chìm vào giấc ngủ.
Nhất thời không để ý, đến nửa đêm, không ngờ cô lại sốt cao đến mơ màng, hai mí mắt không mở lên nổi.
Chuyện Khương Chi Chi sốt, Nguyên Cận Mặc là người phát hiện đầu tiên.
Ngày hôm sau, người đàn ông đúng giờ xuống lầu ăn bữa sáng như bình thường, nhưng chờ mãi vẫn không nhìn thấy hình bóng quen thuộc ở cầu thang.
Đến Nguyên Tam cũng cảm thấy kỳ lại: “Sao sáng nay mợ chủ không ra ngoài vận động.”
Ở biệt thự, trừ khi thời tiết bên ngoài không tốt, Khương Chi Chi chưa từng bỏ vận động một ngày nào.
Người đàn ông hơi nhíu mày lại, lập tức lên lầu, gõ nhẹ cửa phòng, bên trong vẫn không có tiếng đáp lại.
Nhìn then cửa khóa trái, giọng điệu của anh lập tức lạnh đi: “Lấy chìa khóa đến đây.”
Nguyên Tam vừa nghe, nhanh chóng lấy chìa khóa phòng ra, lập tức mở cửa.
Người đàn ông không chút do dự mà bước vào phòng, Nguyên Tam do dự một lúc, cuối cùng đứng chờ ở cửa.
Không khí trong phòng có hơi nặng nề, đến cửa sổ cũng đều đóng kín lại, màn giường bị kéo chặt không cho một chút ánh sáng nào lọt qua.
Nguyên Cận Mặc bước nhanh vào phòng ngủ, từ hình dạng mơ hồ của cái chăn trên giường có thể nhìn ra có người nằm bên trong
Trực giác của anh cảm thấy có gì đó khác lạ, ánh mắt vừa chuyển, đã nhìn thấy một khuôn mặt đỏ bừng: “Khương Chi Chi!”
Chỉ mới một đêm không gặp, Khương Chi Chi giống như vừa đổi thành người khác, cả khuôn mặt cô không còn chút màu máu nào.
Còn lòng bàn tay thì nóng ran đến đáng sợ!
Sắc mặt anh chợt lạnh, rồi vội vàng ra lệnh cho Nguyên Tam: “Gọi Âu Dương Cảnh đến đây!”
“38.1 độ, nhiệt độ có hơi cao, có điều khi tỉnh dậy uống thuốc là được rồi.”
Âu Dương Cảnh nhìn nhiệt kế trong tay thản nhiên nói, chỉ thấy người nào đó vẫn luôn nhìn chằm chằm người đang ngủ say trên giường, lắc đầu: “Làm ơn đi, anh cứ ngây ngốc nhìn người ta, bây giờ người ta cũng không tỉnh lại đâu.”
Trong thuốc hạ sốt vừa rồi có cả thuốc an thần, cho dù bên cạnh cho người hét lớn cũng không thể đánh thức cô dậy ngay được.
Nghe thấy lời Âu Dương Cảnh nói, lúc này Nguyên Cận Mặc mới miễn cưỡng dời mắt, trầm giọng nói: “Tôi không yên tâm.”
“Là không yên tâm năng lực của tôi, hay là không yên tâm cho người nằm ở trên giường?”
Biểu cảm của Âu Dương Cảnh đầy ý vị sâu xa, sau khi khử trùng nhiệt kế xong, bỏ vào hòm thuốc luôn mang theo bên người, chờ khi thu dọn xong mới phát hiện ánh mắt Nguyên Cận Mặc lại dừng trên người cô gái đang ngủ say.
Trong mắt anh ta hiện lên chút ngạc nhiên, tay phải nhẹ nhàng vuốt cằm, biểu cảm rất chăm chú: “Lúc đầu khi nghe Tô Thần nói anh có người yêu tôi còn không tin đâu.”
Trường hợp này… Nếu không phải anh ta tận mắt nhìn thấy, cũng không dám nghĩ đến.
Nguyên Cận Mặc sẽ rung động trước một người, đây là chuyện mà anh ta không dám nghĩ đến.
“Anh có thể đi rồi.”
Nguyên Cận Mặc cũng không quay đầu lại mà ngầm ra lệnh đuổi khách, giọng điệu rất hờ hững, khác hoàn toàn với ánh mắt chăm chú quan tâm kia.
Chậc, đây mới là cảm giác mà anh ta quen thuộc.
Âu Dương Cảnh cũng không giận, cầm lấy hòm thuốc nhỏ nhấc chân rời đi, có điều đi ra phía trước, rồi nhét tờ giấy lớn vào trong tay Nguyên Tam: “Nhớ bảo cậu hai nhà các người trả tiền.”
“…”
Nguyên Tam nhìn chằm chằm tờ đơn thuốc viết “Hai trăm ngàn”, khóe miệng giật giật.
Không hổ là cậu Âu Dương trong mắt chỉ có tiền, không có tình người.
Thuốc hạ sốt có tác dụng rất nhanh, chưa đến nửa tiếng, nhiệt độ trên trán Khương Chi Chi đã không còn đáng sợ như trước.
Nguyên Cận Mặc ngồi trên sô pha cạnh mép giường, nhìn đôi chân mày đang nhíu chặt trong lúc ngủ của Khương Chi Chi, vươn tay theo bản năng ra.
Nhưng không ngờ, mới được nửa đường đã đột nhiên bị nắm chặt!
“Mẹ ơi… Mẹ ơi!”
Bàn tay nhỏ yếu ớt như không xương nắm chặt lấy ống tay áo tây trang của người đàn ông, giống như là người chết đuối vớ được cọc: “Đừng đi mà, đừng đi mà… Thầy Hề Hàn… đừng bỏ con!”
Thầy Hề Hàn?
Đột nhiên ánh mắt sâu thẳm của anh khựng lại, đôi mắt Nguyên Cận Mặc hơi lóe lên, sương mù che lấp trước mặt lập tức tan đi rất nhiều.
Rõ ràng chỉ mới là một cô gái hơn hai mươi tuổi, sao lại am hiểu sâu sâu về giới kinh doanh đến thế.
Sáng lập công ty, nghiên cứu phát minh sản phẩm, quay quảng cáo… Thậm chí khi bàn chuyện hợp tác với người khác cũng đều rất thành thạo.
Bản lĩnh này, không phải là thứ một sớm một chiều có thể tôi luyện được.
Nhưng nếu có người dạy cô, thì mọi chuyện đã được giải thích rõ ràng.
Trong đôi mắt đen nhánh của người đàn ông chợt lóe lên chút u ám.
Cho nên, rốt cái người tên “Hề Hàn” này là…
Chờ đến khi Khương Chi Chi tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy hơi khó thở, cả người bủn rủn không có chút sức nào.
Cảm giác quen thuộc làm cô ảo não đập lên đầu một cái.
Nhất định là vì tối hôm qua bị mắc mưa, không ngờ rằng cơ thể lại yếu ớt đến mức không chịu được.
Có lẽ là vì cô đứng dậy gây tiếng động lớn, đã lập tức quấy nhiễu tới người giúp việc bên cạnh: “Mợ chủ, cuối cùng cô cũng dậy, tôi sẽ lập tức đi báo cho cậu Hai.”
“Không cần phiền phức như vậy.”
Khương Chi Chi lên tiếng gọi người lại, giọng nói khàn đặc.
Người giúp việc rót ly nước ấm, cẩn thận đưa đến bên miệng Khương Chi Chi.
Đúng là Khương Chi Chi có thấy hơi khát, liếm cánh môi khô khốc, cái miệng nhỏ nhanh uống hết nước trong ly, rồi nhìn quanh bốn phía hỏi một câu: “Là cô phát hiện tôi sốt sao?”
“Không, là cậu hai phát hiện mợ chủ bị bệnh đầu tiên.”
Điều này ngoài dự đoán của cô, người giúp việc lập tức lắc đầu: “Đến tận nửa tiếng trước vẫn luôn là cậu hai ngồi ở mép giường, có điều bây giờ cậu hai có cuộc họp quan trọng, đã ra ngoài rồi.”
Trước khi đi còn dặn dò riêng cô ta, nhất định phải chăm sóc mợ chủ cẩn thận.
Khương Chi Chi hơi sửng sốt, sau đó siết bàn tay theo bản năng, cảm súc mượt mà trơn láng vô cùng rõ ràng.
Cô cúi đầu, là áo khoác tây trang nam, cô đã từng nhìn thấy, là của Nguyên Cận Mặc.
“À, đây là do cậu hai để lại.”
Người giúp việc thấy Khương Chi Chi nhìn chằm chằm tây trang, thì lên tiếng giải thích: “Mợ chủ sốt rất cao, lại nắm tay áo cậu hai không buông, cho nên cậu hai chỉ có thể để áo khoác lại cho cô.”
Cô nắm chặt tay áo Nguyên Cận Mặc không buông?
Khương Chi Chi thấy hơi bất ngờ với đáp án của người giúp việc, có một cảm giác kỳ lạ xẹt qua đáy lòng.
Trước kia khi cô mắc bệnh, cô luôn lựa chọn chống chịu, cũng chỉ có một mình lẻ loi, cô không muốn gây phiền phức cho những người xung quanh.
Không ngờ rằng, sống lại một đời, vậy mà có người lo lắng cho cô…
Bàn tay cô không nhịn được mà siết chặt lấy tây trang hơn.
Tiêm một liều thuốc hạ sốt trưa hôm đó, cơ thể cô cũng khỏe hơn phân nửa.
Khương Chi Chi bước xuống khỏi giường, cả người toàn là mồ hôi, dính nhớp ở trên người rất khó chịu, cô tắm rửa qua loa một chút.
Chờ cô lau tóc bước ra từ trong phòng tắm, vừa liếc mắt đã nhìn thấy cái áo vest màu đen bị cô mắc trên lưng ghế.
Trong đáy mắt lóe lên chút chần chờ.
Theo lý mà nói, Nguyên Cận Mặc tìm người khám bệnh cho cô kịp thời, rồi cẩn thận chăm sóc cô. Bận trước bận sau, nhất định cô cũng phải có biểu hiện gì đó.
Cô nên… Làm sao để trả lại ơn tình này đây?
“Mợ chủ, tối nay cô muốn ăn món gì?”
Trùng hợp lúc này Nguyên Tam gõ cửa vào phòng, dò hỏi Khương Chi Chi có sắp xếp gì cho bữa cơm chiều không.
Có!
Không phải trước kia Nguyên Cận Mặc rất thích cô nấu cháo trắng sao, nếu không thì cô nấu cơm chiều để báo đáp anh?
Vậy cũng coi như là có lòng rồi.
Trời xui đất khiến, vừa lúc cho Khương Chi Chi một linh cảm.
Nghĩ đến đây, trong lòng lập tức có quyết định: “Không cần, cơm chiều hôm nay để tôi làm là được.”
Vừa nói xong cô đi vào phòng bếp, liếc nhìn nguyên liệu nấu ăn để đầy trong tủ lạnh, yên tâm rồi.
Nhưng thật ra Nguyên Tam đứng một bên bị tin tức này làm khiếp sợ đứng ngây ra đó mất ba giây.
Mợ chủ tự mình xuống bếp?
Nguyên Tam xoay người, không chút do dự báo tin tức này cho Nguyên Cận Mặc.
Ngay khi tin tức vừa được gửi thành công, khóe miệng anh ta nở nụ cười hạnh phúc.
Ha ha, tháng này nhất định có tiền thưởng rồi!
Tập đoàn Nguyên Thị.
Trước khung cửa sổ sát đất, Nguyên Cận Mặc mặc bộ tây trang màu đen, ngồi sau bàn làm việc.
Mới vừa kết thúc một cuộc họp quốc tế dài đến ba tiếng, nhưng trên mặt anh không hề có chút mỏi mệt nào, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm màn hình đang tỏa sáng, khóe môi chậm rãi cong lên.
Trùng hợp Nguyên Nhất gõ cửa bước vào, trong tay còn ôm một đống văn kiện chờ xử lý: “Cậu hai, đây là kế hoạch hợp tác G.M gửi đến, mời anh xem qua.”
Nguyên Cận Mặc ngước mắt: “Bây giờ mấy giờ rồi?”
Nguyên Nhất sửng sốt: “Bốn rưỡi chiều rồi.”
Mới bốn giờ rưỡi…
Người đàn ông hơi nhíu mày, bây giờ còn lâu lắm mới đến giờ tan làm.
Sao thời gian lại trôi chậm như vậy chứ?
Anh hơi nhướng mày lên rồi ra lệnh: “Mang về nhà rồi làm, chuẩn bị xe.”
Mới nói xong, người đã đứng lên, chuẩn bị về biệt thự.
Nguyên Nhất ngây ra nhìn bước chân càng lúc càng nhanh của Nguyên Cận Mặc, khuôn mặt lộ vẻ ngạc nhiên.
Trên dưới công ty này, có ai không biết cậu hai có tiếng cuồng công việc, vậy mà cũng có lúc tan làm sớm?
Người đàn ông mới vừa ra khỏi văn phòng, điện thoại đã rung lên.
“Reng reng…”
Màn hình sáng lên, lập tức hiện ra một tin nhắn: “Cận Mặc, tối nay uống với nhau một chén không?”
Sau đó là một khuôn mặt cười hì hì, vừa nhìn là biết Tô Thần gửi đến.
Người đàn ông cười lạnh, thẳng thừng từ chối, giây tiếp theo, anh ta đã gọi đến: “Đừng từ chối nhanh vậy chứ, Tạ Hòa có một chai rượu nho Milro, không phải là loại anh thích uống nhất sao?”
“Trong nhà còn có người chờ tôi về.”
Nguyên Cận Mặc thấp giọng trả lời, tiếng có tiếng không lơ đãng để lộ ra một chút vui vẻ: “Hôm nay Khương Chi Chi sẽ xuống bếp nấu cơm cho tôi.”
???
Ngay khi Tô Thần còn chưa phản ứng lại, bên tai đã vang lên tiếng “Tút tút tút”.
Đầu tiên là trên khuôn mặt đẹp trai của anh ta ngây ra, sau đó đã chuyển sang chết lặng.
Đây có phải là biểu hiện vô nhân tính với người khác giới không?
Cận Mặc, anh thay đổi rồi!
Cơm tối, Khương Chi Chi chuẩn bị rất đầy đủ, thậm chí là dùng cả tuyệt học cả đời.
Năm món ăn một món canh đặt trên bàn, suy xét đến việc cô vẫn còn bị cảm, trên người Nguyên Cận Mặc vẫn còn vết thương, cho nên món ăn đều thanh đạm.
Tuy là như vậy, một bữa cơm này, món ngon trên bàn gần như là được ăn sạch.
“Sao lại đột nhiên nghĩ đến chuyện tự nấu cơm?”
Nguyên Cận Mặc ưu nhã giơ khăn giấy lên, ánh mắt nhẹ nhàng dừng trên người cô gái đối diện.
Ánh mắt đen như mực, thậm chí còn đen hơn cả ngày xưa.
Khương Chi Chi hơi giật mình, nhỏ giọng giải thích: “Nghe người giúp việc nói hôm nay anh đã chăm sóc tôi cả ngày, làm chậm trễ thời gian làm việc của anh, tôi cảm thấy rất xấu hổ, cho nên mới nấu một bàn đồ ăn này để cảm ơn anh.”
“Chỉ là cảm ơn mà thôi?”
Niềm vui quanh quẩn trong lòng nửa ngày giống như là quả bóng bị xì hơi, lập tức khô quắt lại, người đàn ông hơi rũ mắt, trở nên âm u, khiến người khác không đoán ra được suy nghĩ trong mắt anh.
Sau một lúc lâu, bỗng nhiên anh mới nhỏ nhẹ hỏi: “Vậy… Hàn Hề là ai?”
Thầy?
Đột nhiên Khương Chi Chi ngẩng đầu, hơi nhíu lông mày lại, trong lòng sinh ra cảnh giác.
Trước giờ cô chưa từng nhắc về thầy với bất kỳ người nào… Sao Nguyên Cận Mặc lại biết được?
“Là cô nói ra khi bị sốt đến mơ màng, không cần lo lắng như vậy.”
Nguyên Cận Mặc khẽ nói, đôi môi mỏng mím chặt lại, dường như đang nhẫn nhịn điều gì.
Mà đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy chút cảnh giác trên khuôn mặt nho nhỏ luôn lạnh nhạt hờ hững kia.
Lồng ngực lóe lên một cảm giác tức giận không nên lời.
Trực giác cho anh biết, người tên “Hề Hàn” kia chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng Khương Chi Chi.
Vừa nghe anh nói là do mình không cẩn thận để lộ, sự căng thẳng trong cô đã dần nhạt đi, nhỏ giọng giải thích: “Không phải lần trước tôi nói phải đi miếu Lan Sơn để tìm một người quan trọng sao, chính là người đó.”
Nghĩ đến sự dặn dò thiết tha ở kiếp trước, Khương Chi Chi nhẹ nhàng thở dài.
Nếu không phải bởi vì thân phận của thầy đặc biệt, đã cẩn thận dặn dò không được để lộ quá nhiều tung tích, nói không chừng hai người đã sớm có thể gặp lại.
Trong lòng cô không khỏi ai oán, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười nhẹ.
Đây là tình cảm chân thật từ sâu trong lòng.
Nguyên Cận Mặc không tiếng động siết chặt lòng bàn tay, tầm mắt không nhịn được mà lướt qua đôi môi luôn nở nụ cười nhẹ của người đối diện.
Trong đáy mắt cuồn cuộn u ám.
Khương Chi Chi chỉ bị cảm nhẹ, cô ở nhà nghỉ ngơi hai ngày đã khỏi hẳn.
Nhìn tin nhắn trong di động, cầm túi xách bước vào một tiệm trà sữa đã hẹn trước.
Mới vừa vào cửa, cô đã nghe được giọng nói mềm mại quen thuộc: “Chi Chi, ở đây.”
Cách đó không xa, Nông Y đang ra sức lắc lắc cánh tay với cô, Khương Chi Chi mím môi đi vào đã được đưa cho một ly trà sữa lạnh: “Đây, cái cậu thích nhất.”
Cô vừa cúi đầu đã thấy hồng trà ba mươi phần trăm đường, đúng là vị mà cô thích nhất.
Khương Chi Chi uống một ngụm, giữa môi răng đã len lỏi hương thơm nhàn nhạt của trà.
“Chi Chi, cảm ơn cậu đã giải vây cho tớ ngày hôm đó.”
Nông Y nắm chặt trà sữa nói, khuôn mặt nhỏ nhăn thành cái bánh bao: “Nếu không, nhất định tớ sẽ làm ra trò xấu hổ trước mặt mọi người.”
“Tớ không giúp cậu thì còn có thể giúp ai.”
Khương Chi Chi hơi híp mắt, Nông Y lập tức cười hì hì nắm tay cô, hận không thể kề sát cả người vào trong lòng cô: “Tôi biết, Chi Chi đối tốt với tớ nhất.”
Đùa giỡn một lúc, Nông Y lại hỏi: “Sắp khai giảng rồi… Chi Chi, học kỳ này cậu có quay lại đi học không?”
Ánh mắt Khương Chi Chi hơi lóe lên, gật nhẹ đầu: “Ừ.”
“Vậy thì tốt qua, chúng ta sẽ có thể gặp mặt thường xuyên!”
Đầu tiên Nông Y rất vui vẻ, nhưng chợt nhớ ra điều gì, cắn ống hút rồi cẩn thận dò hỏi: “Chi Chi, bây giờ cậu trở nên đẹp như vậy, vừa hay quay lại hung hăng vả mặt mấy người đó, làm cho bọn họ trước kia luôn cố ý nói mặt cậu xấu.”
“Để ý đến bọn họ làm gì, lãng phí thời gian.” Khương Chi Chi hờ hững nói.
Đối với Nông Y, chuyện xảy ra ở trường còn chưa được một năm, nhưng với cô, chuyện này đã sớm bị vùi lấp trong trí nhớ ở quá khứ.
Có rất nhiều người, rất nhiều khuôn mặt đã sớm mơ hồ.
Cô thân là một người hai mươi bốn tuổi đã bôn ba trong xã hội, cần gì phải so đo với những người trẻ chỉ mới hai mươi?
Quá mất giá.
Nông Y yên lặng nhìn bạn gái bằng tuổi với cô ấy: “Chi Chi, dường như cậu đã thay đổi rất nhiều, chẳng lẽ người kết hôn đều sẽ trở nên trưởng thành sao?”
Chuyện hai nhà Nguyên Khương liên hôn đã được lan truyền xôn xao, đương nhiên Nông Y cũng biết.
Khương Chi Chi mím môi cười, không bình luận gì thêm.
Trò chuyện trong chốc lát, trà sữa lạnh đã thấy đáy, Nông Y nhìn vào di động, thầm kêu một tiếng: “Không xong rồi Chi Chi, tớ không nói chuyện với cậu nữa, phải đi ngay đây.”
Cô ấy đã sắp muộn giờ làm rồi!
“Tớ đưa cậu đi.”
“Không cần.”
Nông Y xua tay, từ chối ý tốt của Khương Chi Chi, nhưng mới vừa ra đến cửa, dường như nhớ ra chuyện gì đó, lại lạch bạch chạy vào lần nữa.
Cô ấy hơi cắn môi, rồi hỏi nhỏ: “Chi Chi, bây giờ cậu còn giữ liên lạc với Lục Cẩn Ngôn không…”
Lục Cẩn Ngôn.
Trong lòng Khương Chi Chi yên lặng nhấm nuốt ba chữ này, trước mắt cô dần hiện lên đôi mắt dịu dàng quen thuộc.
Hai mắt cô hơi lay động, im lặng đưa Nông Y ra cửa, nhưng lại không nói gì cả.
Ra khỏi tiệm trà sữa, dường như tâm trạng đã bị không khí khô nóng bên ngoài lây nhiễm, Khương Chi Chi hơi nhíu mày, đang chuẩn bị lái xe về biệt thự.
Nhưng vừa đảo mắt, vừa hay nhìn thấy chiếc Koenigsegg quen thuộc đậu ở góc đường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT