Quả nhiên, một cậu thanh niên trẻ tuổi mặc áo da, cầm một ly cocktail trong tay đi đến bên cạnh Thích Sơn Vũ, khẽ chà chà vào tay đối phương, nghiêng đầu qua nói chuyện với cậu.

Nhưng mà Thích Sơn Vũ không thèm quay đầu lại, hoàn toàn không thèm nhìn người lạ đến bắt chuyện kia dù chỉ là một lần, cậu chỉ cúi đầu, im lặng mà uống rượu trong ly của mình.

Lý Cẩn đã từng dẫn Thích Sơn Vũ đến quán bar này hai lần, nơi này cũng không xa khu trọ của Lý Cẩn lắm.

Sau khi nói lời chia tay với Lý Cẩn, Thích Sơn Vũ vô định mà đi trên đường phố tôi mịt mù, không biết quỷ thần xui khiến thế nào mà đi đến con đường này, lại dựa vào ký ức mà tìm được quán bar này, sau đó cậu đi vào trong gọi một cốc bia, im lặng mà uống hết.

Cậu không phải là muốn hồi tưởng lại đoạn tình yêu đã phôi phai này, cũng không phải là muốn phóng túng gì, cậu chỉ không muốn quay về trong ngôi nhà trống trải mà thôi, bởi vì như vậy sẽ làm cho cậu không nhịn được mà nhớ lại lời nói chia tay của Lý Cẩn, nó làm cậu nghĩ lời nguyền rủa của cậu ta đã biến thành sự thật, cậu thực sự phải sống cô độc cả quãng đời còn lại.

Cậu không hay đến Blues, vì vậy nên đa số khách quen không nhận ra cậu.

Nhưng nhan sắc Thích Sơn Vũ thực sự rất nổi bật, không chỉ mặt mũi tuấn tú, mà còn dáng cao chân dài, tư thế thẳng thớm. Khi ánh đèn mờ ảo chiếu vào người cậu, cơ thể cậu như được một tầng kính bao quanh, chỉ nhìn qua thôi cũng làm cho người ta vô cùng yêu thích.

Nhất là nhóc công tuyệt phẩm như thế này còn đang ngồi trong góc mà uống rượu một mình, nhìn thế nào cũng giống như vừa thất tình, điệu bộ rầu rĩ không vui càng làm cho người khác cảm thấy ham muốn.

Vì vậy trong vòng ba tiếng Liễu Dịch và Tiết Hạo Phàm ngồi quan sát cậu, đã có mấy nhóm người đến bắt chuyện với cậu, sau đó toàn bộ đều bị Thích Sơn Vũ lạnh lùng từ chối, chỉ biết lủi thủi mà đi về.

“Cậu nhìn đi, tôi nói sai đâu.”

Liễu Dịch thư thả uống nốt ngụm Martini cuối cùng trong ly, nhìn Tiết Hạo Phàm mà nở nụ cười đắc ý.

“Hừ, hay do bọn kia không hợp khẩu vị của cậu đẹp trai đó?”

Nhìn thấy những người thất bại trước đó, Tiết Hạo Phàm cũng biết được chín mươi chín phần trăm là mình không có cửa, nhưng vẫn không nhịn được mà mạnh miệng nói một câu.

Lúc hai người đang nói chuyện, đột nhiên một cậu nhóc tóc đỏ bàn bên cạnh họ đứng dậy, cầm một ly cocktail màu ngọc bích, xoay xoay cổ tay, nới rộng thắt lưng đang quấn quanh chiếc hông săn chắc rồi đi thẳng về phía Thích Sơn Vũ.

Cậu nhóc tóc đỏ xinh đẹp này là một bé thụ có tiếng trong giới, biệt hiệu là “Chén trăm người”, bình thường có sở thích là “sưu tầm”, số anh đẹp trai đã ngủ với cậu ta phải vượt qua cả hai bàn tay, nhìn bộ dạng đã thấy rất biết quyến rũ người khác.

Lúc bé thụ tóc đỏ kia đứng dậy, cậu ta vừa đúng đi qua trước mặt của Liễu Dịch, để lộ ra miệng ly rượu đang bị cậu ta che lại.

Liễu Dịch nhếch môi, hừ lạnh một tiếng, sau đó cũng đứng dậy rồi vỗ vai cậu bạn mình một cái: “Tôi đi lát rồi quay lại.”

Bé thụ tóc đỏ biệt hiệu “Chém trăm người” kia đặt ly rượu màu ngọc bình lên quầy bar, nhẹ nhàng đẩy ly rượu đến trước mặt Thích Sơn Vũ, mục tiêu mà cậu ta đã nhắm trúng.



“Anh đẹp trai, mời anh uống một ly.” Cậu ta sờ cổ, sau đó nhẹ nhàng kề sát bên vai Thích Sơn Vũ, bàn tay trượt xuống cánh tay bên kia của đối phương, ôm trọn lấy lưng cậu.

Thích Sơn Vũ vừa lắc đầu, vừa muốn rút tay mình ra, nhưng mà tay bé thụ tóc đỏ kia lại nắm rất chặt, cậu không thể nào mà tách ra được.

Giờ đã hơn mười hai giờ đêm, khách trong quán bar cũng thưa dần, đa số mọi người đều đã uống đến mức mặt đỏ tía tai, nhưng không đi về nhà mà là nắm tay nhau đi tìm đêm xuân.

Thích Sơn Vũ đã uống bốn cốc bia tươi và ly cocktail Long Island Iced Tea*, lúc này lại có người mời rượu. Bình thường cậu không có nhiều dịp để uống rượu, hơn nữa đều phải kiềm chế nên chưa từng say rượu, đương nhiên cũng không biết tửu lượng của mình đến đâu.

(*Cocktail Long Island Iced Tea: là một loại cocktail nổi tiếng được pha chế từ 5 loại rượu: Tequila, Vodka, Rum, Gin, Triple kết hợp với cola.

Truyện được dịch bởi Vitamin C, đăng tại d truyen. com.)

“Uống một ly đi mà, uống xong tôi sẽ không làm phiền anh nữa.”

Bé thụ tóc đỏ đã nhắm Thích Sơn Vũ từ lâu, cậu ta ngồi ở đây cả một đêm là để đợi đối phương uống say rồi sẽ tiện ra tay hơn.

Thích Sơn Vũ nắm bàn tay lại chống cằm, đôi mắt trở nên mơ hồ, chỉ cảm thấy đầu dần nhẹ bẫng đi, cảnh tượng trước mắt cũng trở nên mơ hồ như mình đang phiêu dạt trong không trung, não như đang xoay mòng mòng không ngừng.

Chút ý thức sót lại nói cho cậu biết mình đã say rồi, cậu nên nhanh chóng về nhà, đắp chăn mà ngủ một giấc ngon lành, cậu muốn rời đi nhưng chân như đạp vào bông gòn, còn không thể nào đứng dậy được, còn có một tên lạ mặt cứ uốn éo, giống hệt như ruồi nhặng mà lải nhải bên tai cậu, thực sự là rất phiền.

“Uống một ngụm đi, một ngụm thôi!”

Trong lúc mơ hồ, Thích Sơn Vũ chỉ cảm giác như vai mình bị người khác dùng lực ấn xuống, dí ly rượu màu ngọc bích kia đến sát mũi mình.

Thích Sơn Vũ bực mình mà nhận lấy ly rượu, ngửa đầu lên định uống hết ly rượu đó.

“Đợi đã.”

Ngay lúc nãy, một cánh tay vươn đến, ngay lập tức giật lấy ly rượu kia.

“Này, anh làm cái gì thế hả?”

Bé thụ tóc đỏ kia lập tức như mèo bị giẫm đuôi, nhảy dựng lên, trợn tròn hai mắt, tức giận mà trừng mắt nhìn người phá hỏng chuyện tốt của cậu ta.

Liễu Dịch mỉm cười, không tức giận mà chỉ tiện tay đổ ly rượu lên mặt đất, sau đó đưa tay ra cầm lấy cánh tay của “Chén trăm người” kia mà kéo cậu ta về phía mình.



“Viagra 100mg*.”

(*Thuốc kích dục, có ba liều lượng chính, trong đó 100mg là lớn nhất.)

Anh ghé sát vào tai của bé thụ tóc đỏ kia, nở một nụ cười đầy quyến rũ mà nói: “Mặc dù liều lượng hơi lớn, nhưng mà vật này cũng không phải là vật cấm gì nên lần này tôi tha cho cậu đấy.”

Liễu Dịch nói xong, áp ly rượu không lên cậu nhóc to gan dám hạ thuốc cho cảnh sát hình sự kia, sau đó ném ly rượu không vào tay đối phương: “Đi đi.”

Mặt bé thụ tóc đỏ trắng bệch, không dám nói thêm một câu nào, quay đầu lại mà chạy biến.

Thích Sơn Vũ mơ màng mà nhìn mọi chuyện, đầu óc quay cuồng, hầu như không thể phán đoán ra được là xảy ra chuyện gì.

Liễu Dịch nhìn thấy dáng vẻ lảo đảo của Thích Sơn Vũ, anh liền biết cậu uống say bí tỉ rồi, vì vậy đặt tay lên vai cậu, đỡ lấy cơ thể lảo đảo sắp ngã của cậu: “Cảnh sát Thích, cậu ổn không?”

Thích Sơn Vũ cảm thấy mí mắt của mình nặng trĩu, giống hệt như bị chì đè chặt, thậm chí khó lắm mới gắng gượng nâng mí mắt lên để nhìn người khác.

Cậu nhìn vào đôi mắt phượng hấp dẫn của Liễu Dịch, sau đó cơ thể như bị ấn nút dừng, ngây người đứng tại chỗ.

Trong mắt Thích Sơn Vũ, người đàn ông trước mắt có khuôn mặt rất xinh đẹp, cũng rất chú trọng đến trang phục, mái tóc hơi dài được cố ý làm cho hơi rối, tóc mái phủ xuống thái dương, trong sự anh tuấn, đẹp trai còn có chút khí chất chơi bời trăng hoa, nếu như trẻ lại sáu, bảy tuổi thì hoàn toàn có thể làm được một ngôi sao thần tượng.

Thích Sơn Vũ tùy tiện để cho một người lạ mắt đỡ vai mình, ánh mắt ngơ ngác mà nhìn chằm chằm đối phương, đầu óc đã bị rượu làm cho mê muội, rất giống như người đang được đi cấp cứu, một lúc sau vẫn chưa chịu tỉnh lại.

“Cảnh sát Thích?”

Liễu Dịch gọi thêm lần nữa.

“Xin, xin hỏi… hỏi…”

Thích Sơn Vũ lắp bắp, cố ép cho bản thân mình tỉnh táo lại: “Tôi, tôi quen anh sao?”

Liễu Dịch nghe thấy vậy, cười ha hả mà nói: “Xem ra cậu uống say thật rồi.”

Anh nói xong rồi đưa tay về phía Thích Sơn Vũ: “Đi, tôi tìm cho cậu một chỗ để ngủ.”

Ánh mắt Thích Sơn Vũ mơ hồ, giờ mắt cậu chỉ nhìn thấy được khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông trước mắt, còn có đôi mắt phượng mê người kia. Không biết quỷ thần xui khiến thế nào mà cậu đưa tay ra cầm lấy bàn tay trước mặt mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play