Chín giờ tối, Liễu Dịch lái xe đến đường đi vào quán bar nổi tiếng của thành phố Hâm Hải, sau khi dừng con xe yêu dấu của mình ở đầu đường, anh đi xuyên qua hai con phố đầy ánh đèn neon, rồi vào một quán bar quen thuộc tên là “Blues”.
“Blues” là quán bar gay có tiếng của thành phố, Liễu Dịch được bạn đưa đến đây mấy lần, miễn cưỡng thì cũng có thể xem là khách quen.
Quán bar trang trí theo phong cách vintage của thập niên 80s, người ta cố làm cho bàn ghế cùng tủ rượu làm bằng gỗ hồ đào cũ đi, đèn tường được mô phỏng thành đèn dầu kiểu cũ, ánh sáng rất tối, rất thích hợp để tạo ra bầu không khí mập mờ.
Giờ này quán bar có rất nhiều khác, đa số là các cặp tình nhân, cũng có một số người đi một mình đến, chủ yếu là muốn săn được một đối tượng để ôm ấp, cùng nhau bỏ lại những buổi đêm trống rỗng, cô đơn.
Liễu Dịch đi thẳng đến chiếc ghế dài ở trong góc tối phía đông nam, sau đó ngồi xuống sát bên cửa sổ.
“Hi, Michael.”
Anh vẫy tay tươi cười mà gọi người đàn ông cao to ngồi đối diện, cũng xem như là chào hỏi.
(Truyện được dịch bởi Vitamin C, đăng tại d truyen. com.)
Người đàn ông được anh gọi là Michael đó có cơ thể cao to, cơ bắp cuồn cuộn, mái tóc rối bù màu hạt dẻ cùng với hốc mắt vô cùng sâu. Tên khai sinh của cậu ta là Tiết Hạo Phàm, cậu ta là đàn em của Liễu Dịch lúc còn đi học ở trường.
Tiết Hạo Phàm nhỏ hơn Liễu Dịch bốn tuổi, cậu ta học chuyên ngành truyền thông, sau khi hai người quen biết nhau ở hội đồng hương, bằng một cách nào đó rất kỳ diệu mà rất nhanh đã xác định được đối phương cũng giống như mình, giới tính nam và yêu thích nam.
Tiết Hạo Phàm có một phần tư huyết thống là của Châu Âu, mặc dù nhan sắc của cậu ta chỉ được xem là bình thường, nhưng vóc dáng cao ráo và hình thể lại vô cùng phù hợp với thẩm mỹ của Liễu Dịch, nhất là tám múi cơ bụng rất rõ ràng kia đã đủ để làm cho vị đàn anh này thèm nhỏ dãi rồi.
Quan trọng hơn hai người một người là công, một người là thụ, không cần phân vân đến chuyện ai trên ai dưới, vì vậy nên hai người ăn nhịp với nhau, sau ba lần hẹn hò với nhau thì rất nhanh đã xác định quan hệ yêu đương, sau đó cứ tiến triển đến giai đoạn chạy đến trước khung thành rồi.
Nhưng mà điều làm Liễu Dịch không thể ngờ được đó là mặc dù đã chuẩn bị xong xuôi mọi chuyện rồi, nhưng cú sút cuối cùng lại trở thành bóng ma ám ảnh sâu trong lòng anh, vì vậy dù đã về nước nhiều năm như vậy rồi, nhưng vẫn chưa có ý trở thành bạn trai thực sự của nhau-- nguyên nhân không phải vì anh, chỉ là vì đàn em Tiết này có một đặc điểm mà Liễu Dịch không thể nào chịu đựng nổi.
Ngày hôm đó, Liễu Dịch ngồi ở trong phòng Tiết Hạo Phàm, nhìn rèm cửa và ga giường màu macaron hồng của cậu ta, sau khi ngượng ngùng cởi đồ ra, bao quanh đùi cậu ta là chiếc quần lót ren màu trắng tuyết của phụ nữ, anh chỉ cảm thấy mình như bị xối một chậu nước lạnh, toàn bộ hứng thú vừa nãy đều đã nguội lạnh, cái chỗ quan trọng kia không thể nào mà đứng lên được nữa.
Liễu Dịch không có ý kiến gì với cơ bắp nhưng ẻo lả và sở thích hóa trang, nhưng mà thực sự là chuyện này không hợp với khẩu vị của anh.
Vì vậy anh chỉ đành rưng rưng mà mặc đồ lại cho Tiết Hạo Phàm, từ đó trở đi hai người dần dần lùi về phía sau, quay trở lại vị trí bạn bè bình thường.
Sau này khi Tiết Hạo Phàm tốt nghiệp nghiên cứu sinh, cậu ta về nước sớm hơn Liễu Dịch hai năm, sau đó vào làm ở tòa soạn lớn nhất thành phố Hâm Hải, chuyên môn về các mảng xã hội. Sau khi Tiết Hạo Phàm biết được đầu năm nay Liễu Dịch quay về thành phố Hâm Hải, cậu ta đã thường xuyên hẹn anh đi chơi, trêu đùa, nói chuyện phiếm với nhau, hoàn toàn đã xem “người bạn trai cũ” suýt nữa lên giường với cậu ta thành người bạn thân không giấu nhau một điều gì.
Nhưng mà đêm nay Tiết Hạo Phàm không nói xấu cấp trên với Liễu Dịch nữa, mà là ngồi kế sát vào người anh, thần bí mà ghé vào tai Liễu Dịch, ngón tay chỉ về phía quầy bar: “Anh xem, bên kia có một cậu đẹp trai kìa, thấy sao?
Liễu Dịch nhìn theo hướng ngón tay của cậu ta.
Mặc dù ánh sáng của quầy bar khá tối, nhưng Liễu Dịch vẫn có thể lập tức nhận ra được cậu thanh niên đang yên lặng ngồi trong góc uống rượu kia, dù chỉ mới gặp qua một lần anh đã nhớ rất rõ khuôn mặt người đó, đó chính là người hợp tác với An Bình Đông, cảnh sát Thích, Thích Sơn Vũ.
!!
Liễu Dịch kinh ngạc mà giật mình một cái.
Nếu như cậu cảnh sát Thích này không đi nhầm vào quán bar gay, vậy thì chỉ có một lời giải thích duy nhất, đó chính là cậu ấy cũng giống như mình!
“Sao, đẹp trai nhỉ?”
Tiết Hạo Phàm không hề nhìn ra được sự kinh ngạc trong mắt Liễu Dịch, cậu ta chớp chớp mắt mà nhìn cậu bạn thân: “Anh nói xem, giờ tôi đi mời cậu ấy uống rượu thì có “làm” được không?”
Cậu ta cố ý nhất mạnh chứ “làm”, ý tứ vô cùng rõ ràng.
“Tôi khuyên cậu đừng có hành động thiếu suy nghĩ.”
Liễu Dịch liếc xéo Tiết Hạo Phàm một cái, nhìn thấy dáng vẻ hăng hái của cậu ta, anh liền cảm thấy tức cười: “Cậu nhìn biểu cảm của cậu ta xem, còn có tốc độ uống rượu kia nữa, rõ ràng là tâm trạng rất tệ, nhìn qua đã biết là không phải cơ hội tốt để bắt chuyện rồi.”
“Ây dà, đừng có nói như thế chứ.”
Tiết Hạo Phàm vội vàng bắt bẻ lại: “Lỡ như cậu ấy muốn tìm một người để vui đùa cho cậu ta bớt buồn thì sao? Cho dù là 419*, thì tôi cũng đâu thiệt đâu!”
* Four- one- nine: đọc giống For one night: tình một đêm.
“Nếu không tin lời tôi thì cậu cứ ngồi xem đi.”
Liễu Dịch nhún vai với Tiết Hạo Phàm một cái, rồi chỉ về phía Thích Sơn Vũ: “Có người đến tìm cậu ta rồi đấy, cậu nhìn phản ứng của cậu ta là biết thôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT