Lúc Lý Cẩn nhìn thấy chiếc xe này, hai mắt cậu ta trợn tròn, ước gì có thể lập tức quỳ rạp xuống dưới chân chủ nhiệm Liễu.
Phải biết là nghề pháp y chính là “DTSP” trong truyền thuyết, cũng chính là dirty, tired, smelly, vừa bẩn vừa mệt vừa thối, quan trọng nhất là: POOR, ngành này nổi tiếng là vô cùng nghèo.
Cho dù lên được chức vụ như Liễu Dịch, thực ra tiền lương cũng chỉ bằng nhân viên văn phòng bình thường trong thành phố mà thôi. Mặc dù không đến mức ngày không đủ ba bữa, nhưng cũng không thể mua nổi xe sang.
Hơn nữa bình thường Liễu Dịch rất chú trọng đến trang phục, quần áo, giày, túi, từ đầu đến chân đều được phối rất hoàn chỉnh, không chỉ có gu thẩm mỹ đẹp, mà nhìn qua thấy không hề rẻ chút nào.
Trong mắt người khác thì Liễu Dịch mặc những nhãn hiệu như vậy, lại còn lái xe sang, chỉ thiếu nước dán thêm ba chữ “cao, giàu, đẹp” lên mặt thôi, rõ ràng là điều kiện gia đình phải vô cùng tốt mới như vậy được.
Lý Cẩn thầm nghĩ Liễu Dịch không phải người buôn bán, hám tiền, hơn nữa cho dù mặt mũi hay là bằng cấp, tính cách còn cả khả năng kinh tế của anh đều vô cùng nổi trội, thực sự rất phù hợp với hình tượng người yêu trong tưởng tượng của cậu ta, chỉ tưởng tượng khung cảnh ngày được làm người yêu của anh đã làm cho cậu ta như bay trên mây, cả người như nhẹ bẫng đi.
Nhưng mà vọng tưởng chỉ là vọng tưởng mà thôi, Lý Cẩn cũng biết rõ cậu ta đã mất hai năm rưỡi để theo đuổi được Thích Sơn Vũ, mà nhân vật cao siêu như chủ nhiệm Liễu thì khỏi cần nghĩ cũng biết chắc chắn còn khó theo đuổi hơn cả Thích Sơn Vũ chưa có chút kinh nghiệm yêu đương nào…
Đến lúc Lý Cẩn đã tưởng tượng đến cảnh tượng hai người cùng nhau quây quần bên chiếc bàn tròn, cùng ăn bữa cơm dưới ánh nến vào đêm giáng sinh, Liễu Dịch đã lái xe ra khỏi chỗ đậu xe, đi đến chỗ khu trọ dành cho thực tập sinh thuê.
Dọc đường, Lý Cần lén lút liếc sang người đàn ông tuấn tú ngồi bên ghế lái, mãi cho đến khi xe lái đến đường lớn, điện thoại của Liễu Dịch vang lên thì cậu ta mới nhìn đi chỗ khác.
“Hey, Micheal.”
Liễu Dịch ấn nút tai nghe để nghe điện thoại, dùng ngữ điệu tiếng anh lưu loát nói chuyện qua lại với người đầu dây bên kia.
Tiếng Anh của Lý Cẩn phải gọi một chữ nát, hoàn toàn không hiểu Liễu Dịch đang nói gì với người ta, chỉ dựa vào tên gọi và giọng điệu mà đoán người gọi đến là đàn ông, hơn nữa khá thân với anh.
Đợi đến lúc cúp điện thoại, Lý Cẩn cắn môi, cẩn thận mà liếc nhìn gò má của Liễu Dịch, nhìn thấy khóe môi của anh đang nhếch lên, biểu cảm có vẻ rất vui vẻ. Lý Cẩn liền cảm thấy tim gan rối loạn, vừa tò mò lại vừa buồn bã, cuối cùng không nhịn được nữa mà hỏi: “Vừa nãy là bạn... anh sao?”
Cậu ta nuốt nước bọt một ực, khó khăn lắm mới nuốt được chữ “trai” trong “bạn trai” xuống.
Liễu Dịch quay đầu sang nhìn Lý Cẩn một cái, thầm nói tên nhóc này đúng là to gan, cả điện thoại của chủ nhiệm khoa mà cũng dám hỏi. Chẳng lẽ là vì bình thường mình tốt bụng quá, nên một nhóc thực tập sinh cũng dám nói chuyện không biết lớn nhỏ, không biết tôn ti trật tự gì với anh sao?
Vì vậy Liễu Dịch khẽ hừ một tiếng, nụ cười trên môi hoàn toàn biến mất, không có trả lời câu hỏi của đối phương, cũng không nói thêm lời nào nữa. Anh chỉ đưa cậu ta đến đầu ngõ đi vào khu nhà trọ, sau khi để Lý Cẩn xuống xe thì anh liền đạp ga mà đi thẳng.
(Truyện được dịch bởi Vitamin C, đăng tại d. truyen. com.)
*
Lúc Lý Cẩn ra khỏi xe Liễu Dịch, cậu ta cố gắng bước nhẹ nhất có thể.
Cậu ta vừa đi vừa nhớ lại chuyện hồi nãy, lập tức cảm thấy hối hận vì hình như mình đã nói những lời không nên nói, mới làm cho Liễu Dịch cảm thấy mất hứng. Bên cạnh đó cậu ta cũng cảm thấy thắc mắc rốt cuộc người gọi điện thoại là ai, chắc không phải là người yêu của Liễu Dịch đâu nhỉ… Tâm trạng hiện nay của cậu ta gọi là lúc lên lúc xuống, thấp thỏm không yên.
Bởi vì trong đầu đang rất hỗn loạn, nên cậu ta cũng không chú ý đến ngoài cửa có thêm một đôi giày màu đen, mãi đến khi ngửi thấy mùi hương thức ăn nồng nặc thì cậu ta mới tỉnh táo lại, phát hiện trong phòng mình còn có một người khác.
“Về rồi à?”
Thích Sơn Vũ nghe thấy tiếng Lý Cẩn mở cửa liền ló đầu ra khỏi phòng bếp, nở một nụ cười với cậu ta: “Anh làm xong cơm tối rồi, rửa tay đi rồi đến ăn.”
Lý Cẩn không ngờ Thích Sơn Vũ lại ở trong nhà cậu ta, biểu cảm trên mặt hơi mông lung: “Sao anh lại đến đây?”
“Ngày mai anh phải trực ban.”
Thích Sơn Vũ nở một nụ cười áy náy: “Vì vậy hôm nay xin về sớm một chút, đi thẳng từ cục cảnh sát đến đây.”
Lý Cẩn gật đầu, biểu cảm cứng đơ, không đáp lại mà quay đầu đi vào trong nhà vệ sinh.
Lý Cẩn mở vòi nước, tạt hai vốc nước lên trên mặt, cậu ta ngẩng đầu nhìn gương mặt ướt nhẹp trong gương của mình, sau đó nhíu mày thật chặt.
Cậu ta đang suy nghĩ phải xử lý mối quan hệ giữa cậu ta và Thích Sơn Vũ như thế nào.
Rõ ràng là họ đã không gặp nhau ba tuần nay rồi, cuộc điện thoại cuối cùng cũng là vào hai ngày trước, cuộc điện thoại đó cũng do cậu ta gọi cho cậu, sau khi cậu ta phát điên xong thì Thích Sơn Vũ gọi tới cậu ta cũng không bắt máy. Nhưng mà Lý Cẩn không ngờ rằng Thích Sơn Vũ lại chủ động đến nhà, còn làm cơm cho cậu ta, rõ ràng là có ý nhận sai, muốn làm hòa với cậu ta.
… Vậy thì, mình vẫn phải tiếp tục với anh ấy sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT