Căn cứ vào kết quả thống kê về nguyên nhân cái chết, chín mươi phần trăm người “chết rét” đều là ngoài ý muốn, mười phần trăm còn lại là cố ý giết người, đa số đối tượng của hành vi này là người già, hoặc trẻ nhỏ không có khả năng đánh trả, không có năng lực bảo vệ bản thân. Còn dùng “chết rét” để tự sát thì đúng là cực kỳ hiếm thấy.
“Giờ vẫn chưa điều tra rõ vụ án này, đương nhiên là vẫn chưa chắc chắn được.”
An Bình Đông khoanh tay: “Nhưng mà vì để tránh có người vô tình bị kẹt ở bên trong kho lạnh nên cửa được khóa bằng mật mã điện tử, chỉ cần biết mật mã là có thể mở từ bên trong.”
“Điều kiện để mở cửa từ bên trong thì người bên trong đó vẫn phải còn tỉnh táo, hơn nữa phải có khả năng điều khiển hành vi của mình.”
Liễu Dịch lập tức phản bác: “Nếu lúc đó người chết đã hôn mê, hoặc là bị trói lại gì đó thì vẫn có thể nhốt người ở trong đó, để cho họ chết rét.”
Anh khẽ gõ tay lên mặt bàn: “Tôi nhớ là đã phân tích các chất trong người Trương Ngụ rồi, thực sự là không tìm ra được một thành phần nào của thuốc mê, nhưng mà nếu như thế này thì chắc cần phải làm thêm một số kiểm nghiệm về chất độc hiếm thấy khác nữa.”
An Bình Đông nhíu mày: “Thực ra còn có một điều quan trọng nữa.”
Anh ấy lấy điện thoại ra, mở album ảnh ra cho Liễu Dịch xem: “Lúc đó Trương Ngụ còn để ra một bức di thư viết tay, nhưng mà đã bị đứa con trai thứ hai lén lút giấu đi, mãi đến khi cậu ta bị nghi ngờ là hung thủ thì mới giao ra.”
Liễu Dịch nhận lấy điện thoại, nhìn lướt qua một lượt di thư ông cụ để lại, biểu cảm trên mặt trở nên kinh ngạc.
“Mặc dù chưa làm giám định nét chữ, nhưng mà với kinh nghiệm của tôi thì chắc di thư này không phải là làm giả.”
An Bình Đông gãi cằm: “Căn cứ vào khẩu cung của con thứ của Trương Ngụ, Trương Văn Cương, cậu ta nói mấy năm gần đây bố cậu ta đam mê mạt chược và bài bạc nên đã thua không ít tiền, hơn nữa còn đi vay tiền lãi suất cao, ông ta cũng thế chấp cả nhà và siêu thị rồi, ông ta vì nguyên nhân này nên mới tự sát.”
“Nếu như là tự sát, tại sao Trương Văn Cường lại di chuyển xác chết, ngụy tạo hiện trường?” Liễu Dịch hỏi tiếp.
“Trương Ngụ từng mua hai bảo hiểm nhân thọ, Trương Văn Cường nói, nếu như bố cậu ta chết vì bệnh thì họ có thể lấy được bồi thường, nhưng nếu như là tự sát thì sẽ mất tong tiền bảo hiểm.”
An Bình Đông nói tiếp: “Tôi lại nghĩ nếu như muốn giết người xong ngụy trang thành đột quỵ thì có rất nhiều cách, tại sao cứ phải chọn cách vừa phức tạp, vừa khó hiểu như nhốt người ta lại trong kho lạnh chứ?”
Liễu Dịch không trả lời lại, anh vẫn nhìn vào bức di thư của người chết ở trong điện thoại, nhíu chặt mày như đang suy nghĩ điều gì đó.
(Truyện được dịch bởi Vitamin C, đăng tại d truyen. com.)
Ngày đúng lúc này thì ngoài cửa truyền đến một tiếng “ầm”, hình như là tiếng vật nặng gì đó rơi xuống, đồng thời có tiếng kêu thảm thiết của một cậu thanh niên.
Liễu Dịch và An Bình Đông đồng thời đứng dậy, nhanh chóng bước đến bên cửa, mở cánh cửa gỗ của phòng làm việc ra.
Bên ngoài là Lý Cẩn đang đau đớn mà ngồi bệt dưới đất, còn có một đống tài liệu đang rơi lả tả bên cạnh cậu ta.
Bởi vì đặc trưng của Viện Nghiên cứu là yêu cầu vệ sinh cao, vì vậy nên một ngày hành lang sẽ được lau hai lần, mỗi lần đều phải khử trùng.
Lúc này hành lang vừa được lau xong, gạch men vừa ướt lại vừa trơn, Lý Cẩn vốn định đưa tài liệu đã sắp xếp xong đến cho Liễu Dịch, không ngờ vì quá vội nên bước hụt chân, trực tiếp ngã sõng soài như một con vịt trước cửa phòng anh. Hơn nữa vì tư thế này có độ khó cao nên từ người cho đến chân của cậu ta đều đau đến mức đổ mồ hôi lạnh, không thể nào mà đứng lên được.
Liễu Dịch vừa nhìn lướt qua đã đoán được cậu nhóc thực tập sinh lanh chanh này gặp chuyện gì rồi.
Anh vươn tay ra kéo lấy cánh tay của Lý Cẩn, vừa kéo vừa đỡ cậu ta dậy.
“Sao rồi, không sao chứ?”
Liễu Dịch tốt bụng hỏi thăm.
Mặt Lý Cẩn đỏ như gấc, đầu lắc liên hồi như trống bỏi, vừa định quay người lại nhặt tài liệu rơi lả tả trên đất thì thấy bắp chân cùng eo nhói đau một cái, cậu ta không nhịn được mà kêu lên “ai ui”.
Liễu Dịch nhướn mày, thầm nghĩ bọn trẻ bây giờ đúng là như khúc củi mục, yếu đuối đến mức nào mới có thể cầm mỗi mấy tập tài liệu đã ngã sấp mặt thế chứ!
Nhưng mà anh vẫn duy trì biểu cảm nhã nhặn, dịu dàng, tự tay nhặt tài liệu trên đất lên, xoay người lại mà đặt chúng lên giá sách trong phòng làm việc, sau đó vỗ vai An Bình Đông đang đứng nhìn bên cạnh: “Được rồi, cũng sắp đến giờ rồi đấy, tôi phải về rồi, cảnh sát An cũng nên về rồi đấy.”
Nói xong, anh dịu dàng nở nụ cười với Lý Cẩn đang mặt đỏ như gấc ở kia: “Tiểu Lý, hôm nay cậu cũng vất vả rồi, tôi thuận đường chở cậu về luôn cho.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT