Cuối cùng vẫn là bà nội mở miệng nói: “Văn Tam, mày xem thế này có được không, trảm quỷ đao mày đặt trên cái bàn trong sân!”

“Nếu con bé kia vẫn cứ đưa âm thai đến tác quái, thì cũng phải cân nhắc suy tính. Nếu mà nó quấy phá thật, có cái đao này, tao với Thập Lục cầm để phòng thân được, mà mày cũng dùng được, như thế cũng không làm tổn thương đến mẹ thằng Thập Lục!”

Lưu Văn Tam cười cười gật đầu: “Vẫn là Lưu âm bà nghĩ chu đáo.”

Nói xong, Lưu Văn Tam lại trầm ngâm một lát, rồi nói tiếp: “Thế này đi, Lưu âm bà, đợi vụ nhà họ Vương giải quyết xong, tôi xem sắp xếp cho Thập Lục, mẹ nó bị bà thu phục một lần rồi, có tôi với bà ở đây, cô ta chưa chắc đã dám lại gần Thập Lục.”

“Chúng ta phải về thôn Tiểu Liễu, nhà bà là nhà ma nơi mà cô ta mất, về đấy cho Thập Lục gọi hồn, chắc chắn cô ta sẽ về!”

“Đến lúc đấy tôi thử xem có tiễn cô ta đi được không, hoặc thu vào trong ngọc.”

Bà nội tươi cười gật đầu, tôi cũng vô cùng cảm kích nhìn sang Lưu Văn Tam.

Thời gian trôi đi rất nhanh, chớp mắt đã đến lúc trời tối.

Hôm nay là đêm trăng mờ, bầu trời đêm cũng chẳng thấy mấy vì sao, người xưa nói, đây là đêm trăng quỷ.

Khói sương che mờ ánh trăng, trên mặt đất cũng chẳng nhìn rõ bóng của người sống, nên rất khó phân biệt sự khác biệt giữa người và quỷ.

Bà nội đêm qua vừa gặp quỷ, cả người không mấy dễ chịu, Lưu Văn Tam nấu cho bà một bát canh sâm, rồi bà lên giường đi ngủ từ sớm.

Tôi cũng uống để bổ dương khí, nhưng không làm sao ngủ được, nên ngồi ở gian giữa cùng Lưu Văn Tam xem tivi.

Cửa chính mở, đối diện với cổng.

Lưu Văn Tam đã hút một hai bao thuốc, khiến khói thuốc bay đầy phòng.

Tôi cứ xem tivi một lúc, lại dè dặt liếc ra cổng một cái, chỉ sợ Vương Mộng Kỳ lại vào nhà.

“Yên tâm đi Thập Lục! Tối qua là chú Văn Tam bất cẩn, không sắp xếp cẩn thận trong nhà, chứ hôm nay kể cả có quỷ vào nhà, thì cũng phải nằm bẹp!” Lưu Văn Tam cười ha hả nói với tôi.

Tôi cười cười, nhưng trong tâm vẫn hơi thấy sợ. Cũng chẳng biết tại sao, chỉ là cứ vô duyên vô cớ thấy bất an.

Cứ có cảm giác không bình thường! Hôm qua đến tìm tôi với bà nội, hôm nay thế nào lại yên tĩnh thế?

Chẳng lẽ là sợ rồi?

Quỷ, cũng sợ chuyện gì à?

thời gian đã gần đến đêm, lúc sắp đến giờ tý, bạch bạch bạch, ngoài sân có tiếng bước chân vọng vào.

Tôi vụt ngẩng đầu, nhìn ra phía sân.

Một người đàn ông thở hổn hển, xông vào trong sân!

“Lưu Văn Tam! Có chuyện rồi! Nhanh đi với tao là bãi lau Liễu!”

Người vừa hét gọi tôi không biết, nhưng rõ ràng là người quen của Lưu Văn Tam ở thôn Liễu Hà.

Lưu Văn Tam dụi tắt điếu thuốc, nhíu mày nói: “Cái gì thế? Nửa đêm nửa hôm, vẫn có người chết chìm chắc?”



Người đàn ông kia thở hổn hển, gật đầu lia lịa: “Đúng là có người bị chìm đấy!”

“Lão Liễu bình thường chẳng phải hay lái xe cho mày sao?! Hôm nay chẳng biết phát điên kiểu gì! Lái thẳng cái xe Kim Bôi, lao xuống dưới bãi lau Liễu rồi!”

“Mấy người biết bơi trong thôn, đều đem theo phù mà mày cho đi cứu người rồi!”

“Nhưng mà bọn nó không vớt được! Mày đi ra nhanh đi, chậm tý nữa, sợ là lão Liễu coi như xong luôn!”

Lưu Văn Tam đứng phắt dậy, mặt mũi thất kinh nói: “Đéo mẹ! Mày nói cái gì?” Tôi cũng lạnh cả người.

Vương Mộng Kỳ không đến tìm chúng tôi, mà chạy đi tìm lái xe của Lưu Văn Tam rồi?

Nhưng cũng không đúng, Lưu Văn Tam có bảo lái xe đi đón Vương Mộng Kỳ đâu? Rời khỏi mặt nước là lão tự cõng về mà...

Hay là, vụ đỡ âm linh đêm qua, cũng có vấn đề rồi?

Đang lúc tôi hoảng hốt, Lưu Văn Tam kéo lấy tôi: “Đi Thập Lục! Đi với chú!”

“Bà nội cháu...” Tôi hoảng hồn, vội nói.

Lưu Văn Tam khàn giọng bảo: “Phòng của Lưu âm bà chú cũng bố trí hết rồi, thứ quỷ quái gì cũng không vào được đâu, mày đi với chú, Vương Mộng Kỳ chắc chắn sẽ đến tìm mày, mày phải ở bên chú mới được! Trảm quỷ đao, mày không nhấc nổi đâu.”

Vừa nói, Lưu Văn Tam vừa lôi tôi đi ra ngoài sân.

Đồng thời, lão xách thẳng cái trảm quỷ đao lên, nhanh chóng treo lên đầu cổng!

Sau đấy ba người chúng tôi, mới đi ra. Tim tôi gần như nhảy lên đến tận cổ.

Rõ ràng, đây là chiêu của Lưu Văn Tam! Chúng tôi đi hết, nhưng con quỷ nào dám vào, đều phải mất mạng!

“Yên tâm đi Thập Lục, mày đi ra ngoài rồi, mẹ mày không có chuyện vào nhà đâu! Chúng ta khẩn trương đi cứu người!” Lưu Văn Tam bước nhanh ra phía sau thôn.

Tôi chợt nhớ ra một chuyện.

Cứu người thì cứu!

Như thế chẳng phải cần Lưu Văn Tam xuống nước sao?

Không cần biết lão Liễu bị con quỷ nào hại... E là đều không cho Lưu Văn Tam dễ sống.

Tôi với Lưu Văn Tam đều ra ngoài, trong nhà đủ các loại bẫy, lại còn trảm quỷ đao, bà nội chắc chắn không vấn đề gì.

Thế thì Vương Mộng Kỳ, chắc chắn sẽ đi theo tôi với Lưu Văn Tam... Không chừng còn xuống dưới bãi lau Liễu từ trước để đợi lão ấy!

Đương nhiên, tôi cũng mang những lo lắng này ra nói với Lưu Văn Tam.

Có điều Lưu Văn Tam rất chắc chắn, nói rằng đêm qua nhà họ Tạ chắc chắn không có chuyện gì xảy ra, nhà họ Tạ tương đối thân với lão, không chỉ liên hệ mỗi một hai lần. Nếu mà xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ lập tức liên lạc với lão.

Lưu Văn Tam nói như vậy, tôi thấy cũng đúng là như thế. Thái độ của nhà họ Tạ với nhà họ Vương đúng là hai khái niệm. Hơn nữa chồng của Tạ Ngọc Khiết, lại càng khóc đẫm nước mắt, không mấy khả năng có sai sót gì.

Mấy phút sau, chúng tôi đã đến cuối thôn. Bên ngoài bãi lau Liễu có không ít người vây quanh, chen chúc cũng phải mấy chục người.

Ánh trăng vẫn cứ mờ mờ, trên mặt nước, ánh đèn pin rọi chiếu lung tung.



Mặt nước cũng không yên tĩnh, năm sáu người đàn ông, đã bơi ra ngoài hơn hai mươi mét, lúc thì lặn xuống dưới nước, lúc lại ngoi lên lấy hơi.

Trên mặt đất hiện rõ một vết bánh xe dài, đất bùn ở bên bờ bị đè nhão nhoét.

“Trần Nhị Cẩu, xuống vớt bao lâu rồi?” Giọng nói của Lưu Văn Tam đã trở nên khàn khàn, lão nhìn chằm chằm mặt nước.

Người đàn ông ban nãy đến báo tin cho chúng tôi, tên là Trần Nhị Cẩu.

Trần Nhị Cẩu tái mặt: “Lúc tao đi gọi mày, là vừa phát hiện không lâu, xuống nước tầm bảy tám phút, tính đến giờ phải tầm mười mấy phút rồi.”

Ánh mắt của Lưu Văn Tam, rõ ràng chợt lạnh đi, mí mắt lão cũng giật liên hồi.

Tôi cũng lạnh cả người, trong lòng như bị tảng đá đè lên vậy, vô cùng khó chịu.

Mười mấy phút, người đa phần là hết cứu rồi, kể cả nín thở rất giỏi, cũng không chịu được lâu thế.

“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác! Tao xuống vớt nó!”

Lưu Văn Tam xắn tay áo, mở mồm gào to một câu: “Mấy đứa ở dưới bãi kia! Lên bờ hết! Tao xuống vớt người!”

Không thể không nói, Lưu Văn Tam tuy là người vớt xác, nhưng thôn Liễu Hà ít ai phản cảm lão, tuyệt đối không giống với tình trạng của bà nội ở thôn Tiểu Liễu.

Những người khác nhìn thấy lão, dường như đều có trụ cột vậy. Mấy người đàn ông dưới sông, cũng đều bơi về bờ.

Lưu Văn Tam hít một hơi thật sâu, rồi lão đột nhiên quay người, nhét một thứ đồ vào tay tôi.

Định thần nhìn lại, là một cái chuông nhỏ màu vàng đồng, cầm vào tay nặng trịch, lành lạnh buôn buốt.

“Thập Lục, chờ tý nữa nếu mà mày thấy chú có gì bất thường, nhỡ mà có bị thứ gì kéo lại, thì mày lắc chuông một cái! Nhớ là không được lắc tùy tiện, phải để ý nhìn cho kỹ. Cái chuông này, cứu được mạng chú đấy.” Trên trán Lưu Văn Tam đã lấm tấm mồ hôi, ánh mắt càng trịnh trọng.

Lần này xuống nước, tuyệt đối không nhẹ nhàng!

Tôi nắm chặt cái chuông, gật mạnh đầu: “Chú Văn Tam yên tâm, cháu chắc chắn sẽ nhìn kỹ!”

Lưu Văn Tam gật gật đầu, quay người, ùm một cái nhảy xuống nước.

Tôi căng thẳng nhìn mặt nước.

Mấy người đàn ông kia đều lần lượt lên bờ.

Mọi người đều vô cùng căng thẳng nhìn xuống nước, đèn pin cũng không chiếu qua chiếu lại nữa, nên cũng không còn cảm giác lộn xộn.

Chỉ trong chớp mắt, Lưu Văn Tam đã bơi ra hơn chục mét.

Tũm! Lão lấy sức đâm đầu lặn xuống dưới nước, tim tôi như bị treo lên vậy.

Qua một hai phút, Lưu Văn Tam ngoi lên, lấy một hơi, xong lại lặn xuống.

Tôi cảm giác trên lưng mồ hôi toát ra liên tục, gan bàn tay cũng toàn là mồ hôi.

Đúng lúc đấy, đột nhiên có người hét thất thanh: “Mọi người nhìn kìa, hướng đi ra vũng Lương, phải có một người trôi trên mặt nước không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play