“Đồ trôi trên sông đừng có nhặt...” Lời dặn dò của Trần mù còn văng vẳng bên tai!

Tôi vụt túm lấy cổ áo xưởng trưởng Châu, gầm lên: “Bây giờ chú Văn Tam đang vớt vợ con anh! Mẹ con họ sẽ theo anh về nhà! Nhặt chiếc giày kia! Anh sẽ bỏ mạng lại đây!”

Xưởng trưởng Châu thần sắc thê lương: “Manh Manh muốn tôi ở lại đây, thì tôi sẽ ở lại đây.”

Gã lấy sức đẩy tôi ra.

Gã nằm bò trên thuyền có chỗ tiếp lực, tôi đứng ở mép thuyền không có điểm tựa, gã đẩy một cái, tôi căn bản không có sức phản kháng, uỳnh một cái bị gã đẩy ngã ngửa ra sàn!

Trong tiếng nước soàn soạt, xưởng trưởng Châu dùng móc câu ở đầu sào, một lần nữa câu lấy chiếc giày, đồng thời nhanh chóng kéo lên thuyền.

Động tác của gã quá nhanh, đợi đến lúc tôi bò dậy, gã đã tóm lấy chiếc giày ướt nhẹp ấy, khóc không thành tiếng.

Rõ ràng là gã đàn ông, mà tiếng khóc còn thê thảm hơn cả đàn bà.

Tim tôi nhảy lên tận cổ gần như rớt ra ngoài. Nhưng tất cả đã không kịp nữa...

Nghiến răng nhìn xưởng trưởng Châu, tôi chợt cảm giác bầu không khí trên mặt sông trở nên kì dị hơn nhiều.

Lúc trước là yên tĩnh, ánh sao lấp lánh phản chiếu dưới sông, còn cảm giác thấy đẹp, nhưng bây giờ trở lên lạnh lẽo và kì dị, nhiệt độ như xuống dưới không độ vậy, khiến người ta lạnh run cầm cập.

Những hình ảnh sao phản chiếu, dường như biến mất trong chớp mắt, mặt sông vốn tĩnh lặng như gương, chợt trôi nổi rất nhiều thứ.

Một cái áo khoác như ngâm trong máu, trôi đến bên thuyền chúng tôi, tỏa ra thứ mùi hôi tanh kì dị.

Tiếp đó là hai chiếc giày lần lượt va vào thân thuyền, phát ra tiếng bốp khẽ.

Càng khiến tim người ta đập nhanh là, có một cọc tiền bọc trong túi nilon, vật vờ bên cạnh thuyền!

Người tôi không rét mà run.

Quả nhiên, đồ trôi trên sông không được nhặt! Dưới sông Dương có không biết bao nhiêu quỷ nước muốn tìm người chết thay! Xưởng trưởng Châu nhặt chiếc giày của con gái gã, khiến cho những thứ quỷ quái khác ngửi thấy mùi cơ hội!

Thậm chí tôi còn có cảm giác, dưới lòng sông Dương sợ là có đến mấy chục “đôi mắt”, đang chằm chằm nhìn tôi và xưởng trưởng Châu...

Đột nhiên, trước mặt có tiếng nước “ào ào”. Khiến tôi sợ hét lên một tiếng.

Mặt nước bị rạch ra, một cái đầu người trồi lên, lắc lắc vẩy cả đống nước ra.

“Thập Lục, mày làm cái gì thế? Làm chú hết hồn!” Lưu Văn Tam vuốt nước trên mặt.

Tim tôi suýt nhảy ra khỏi lồng ngực, tay giữ chặt lấy ngực trái.

Ngoi lên khỏi mặt nước là Lưu Văn Tam, cuối cùng cũng khiến tôi nhẹ nửa người...

“Chú... chú Văn Tam, chú... lên thuyền đã... Chú nhìn xem trên sông toàn là cái gì...” Tôi gần như nghiến răng nói cho hết câu.

Lưu Văn Tam nghi hoặc nói: “Cái gì mà toàn là cái gì? Thập Lục mày làm sao thế?”

Tôi sốt ruột đến phát hoảng, liền chỉ bên mạn thuyền, kết quả làm tôi ngẩn ra là, những thứ ban nãy đã biến mất tiêu...

“Thập Lục, trông chừng xưởng trưởng Châu, đừng có để xảy ra chuyện, giữ kỹ cái chuông, có chuyện thì lắc! Chú Văn Tam còn phải xuống thăm dò tiếp!”

Dứt lời, Lưu Văn Tam lại vội vàng lặn xuống nước.

Tiếng khóc của xưởng trưởng Châu nhỏ đi rất nhiều, gã ôm lấy chiếc giày, khẽ lẩm bẩm: “Manh Manh, papa nhớ con, papa nhớ con quá...” Tôi cũng chẳng khuyên gã, chỉ chú ý đến xung quanh.

Ban nãy Lưu Văn Tam xuất hiện trong chốc lát, khiến mặt sông lại trở nên yên tĩnh, cảm giác kì dị kia hoàn toàn tiêu tan.

Tảng đá đè trong tâm trí tôi như được dỡ xuống một nửa.

Lưu Văn Tam không hổ danh là người vớt xác sông Dương, nhô nửa cái đầu lên, đã dọa cho bọn quỷ quái dưới nước không dám thò mặt ra.



Ước chừng qua năm sáu phút, Lưu Văn Tam lại trồi lên khỏi mặt nước, lần này sợi thừng trên vai lão, dường như bị kéo căng!

Rất nhanh, lão bơi đến bên cạnh thuyền: “Thập Lục, kéo chú phát!”

Tôi vội giơ tay ra kéo lấy Lưu Văn Tam, lôi lão lên thuyền, sợi thừng trên vai lão căng đét, lão đột ngột gọi xưởng trưởng Lưu: “Xưởng trưởng Châu đừng có khóc nữa! Tôi xác nhận cái, vợ cậu mặc cái váy liền thân màu đen đúng không, chỗ miệng còn có một nốt ruồi?”

Xưởng trưởng Châu giật mình ngẩng đầu lên, gã hướng về phía Lưu Văn Tam gật đầu lia lịa, như giã tỏi vậy!

“Đúng rồi, chỗ miệng có một nốt ruồi, hôm đó cô ấy mặc cái váy liền thân màu đen!”

“Cô ta chìm tận đáy sông, mình tôi không kéo lên được, quá nặng, dùng thừng buộc lại rồi, ra tất đây cùng kéo lên!”

Tim tôi thắt lại, cái dây thừng này phía dưới hóa ra buộc vào xác chết?!

Lưu Văn Tam đưa cho tôi đoạn đầu dây thừng, tuy trong lòng tôi thấy sợ, nhưng vẫn nắm chặt lấy dây thừng.

Xưởng trưởng Châu cũng vội đứng dậy, túm lấy đoạn giữa dây thừng, dùng sức kéo!

Tôi và Lưu Văn Tam cũng cùng lấy sức! Dùng hết sức lực, mà dây thừng như buộc vào tảng đá vậy, vẫn không hề động đậy...

“Cô ta không muốn lên, xưởng trưởng Châu, cậu phải gọi cô ta lên!” Lưu Văn Tam đột nhiên gào một câu.

Chẳng qua là cái xác nữ thôi, làm gì có chuyện nặng đến mức ba người đàn ông cũng không kéo nổi!

Nhưng nếu là xác mẫu tử hóa sát, thì cũng khó nói...

Thân thể xưởng trưởng Châu đột nhiên run lên, gã chợt quỳ sụp xuống sàn, đau thương nhìn xuống mặt sông.

“Tú Thanh, nếu em không muốn lên, thì để anh xuống cùng với em, cả nhà chúng ta, vĩnh viễn không rời xa nhau!” Giọng của gã thê lương vô cùng, còn lẫn với quyết tâm tìm cái chết.

Giây tiếp theo, gã làm động tác chuẩn bị nhảy xuống sông!

“....” Tôi không nhịn được chửi bậy một câu, cũng chẳng để ý đến kéo dây thừng nữa, lao đến tóm lấy cánh tay xưởng trưởng Châu.

Gã nặng trình trịch, còn có một lực kéo cực mạnh, lôi gã nghiêng về phía trước!

Tôi cảm giác tay mình sắp rời ra đến nơi, theo quán tính suýt nữa thì rơi ra khỏi thuyền!

“Buông tay ra!” Lưu Văn Tam đột ngột gào to: “Nó gặp quỷ rồi! Buông tay ra nhanh!”

Tôi giật nảy người, lập tức buông tay.

Ùm một tiếng, xưởng trưởng Châu rơi thẳng xuống lòng sông, rồi lập tức chìm nghỉm, đến bọt sóng cũng không có.

Trong chớp mắt, gã đã hoàn toàn biến mất...

Tôi nằm bò ra mép thuyền, trợn tròn mắt nhìn gã chìm xuống nước.

Gợn sóng biến mất rất nhanh... Một khuôn mặt bé bằng bàn tay từ dưới lòng sông từ từ trồi lên đến vị trí cách mặt nước nhiều nhất một đốt ngón tay.

Nó ngửa mặt, nhắm mắt, mép nhếch lên, cho người ta cảm giác mặt cười mắt không cười, rất rợn người.

Từ đáy sông trồi lên thì làm gì có chuyện là người sống?

Da đầu tôi như muốn bung ra, mồ hôi lạnh vã ra từng hạt to đùng.

Xưởng trưởng Châu gặp quỷ... Gã gặp phải con quỷ này?

“Manh... Manh Manh?” Tôi nghiến răng bật ra hai từ này.

Bả vai đột nhiên bị Lưu Văn Tam kéo mạnh ra sau.

“Thụ thi?!” Giọng Lưu Văn Tam càng trở nên khó nghe, lão đột nhiên thò tay túm xuống dưới nước.



Trong chớp mắt, tôi thấy Lưu Văn Tam đã nắm lấy vai xác chết.

Tiếng nước ào một cái, lão một phát lôi thẳng xác chết lên!

Hóa ra, đây là xác chết một bé gái! Nó mặc một bộ đồ thể thao màu hồng, quần áo ngâm nước đến nở phình ra, một bên chân trắng xanh hở ra ngoài, chân còn lại đi một chiếc giày thể thao màu hồng.

Mí mắt tôi giật liên tục, liếc nhìn chiếc giày thể thao trên sàn thuyền, khí lạnh chạy dọc cột sống, từng chiếc lông trên người đều dựng cả dậy.

Bịch một tiếng, xác chết bị quăng lên sàn thuyền, giọng Lưu Văn Tam khàn khàn: “Mày đừng có đụng vào nó, đây là thụ thi, dữ lắm đấy, chú xuống cứu xưởng trưởng Châu lên!”

Dứt lời, Lưu Văn Tam lại nhảy ra khỏi thuyền.

Tôi nắm chặt lấy tay vịn trên cạnh thuyền, cả người lạnh hết nửa.

Xưởng trưởng Châu từ nãy đến giờ chắc phải chìm đến đáy sông rồi! Còn cứu được không?

Thêm nửa phút nữa trôi qua, tất cả dường như đã yên lặng, giống như ban nãy chẳng hề có chuyện gì xảy ra. Tôi ngày càng cảm giác, xưởng trưởng Châu xong luôn rồi, dưới lòng sông Dương vốn đã rất quái dị, gã lại còn không nhịn được đi vớt chiếc giày kia, để giờ bỏ cả mạng vào đấy.

Cũng vào lúc này, sau lưng tôi có cảm giác như bị kim châm.

Giống như có người đứng sau lưng, nhìn tôi chằm chằm vậy.... Tí tách tí tách, có tiếng nước nhỏ giọt, còn cả tiếng ken két, như tiếng móng tay cào lên thuyền vậy...

Như thế, càng khiến tim tôi như nhảy ra khỏi lồng ngực, khóc không ra nước mắt.

Lưu Văn Tam vừa mới lôi xác Manh Manh lên xong thôi! Nó còn là thụ thi, vừa lấy mạng bố nó xong...

Cái thứ dữ như thế, bảo tôi ở chung với nó, chẳng lấy cả mạng tôi à?

Tiếng ken két, ngày càng chói tai, người tôi nổi đầy da gà.

Tôi không nhịn được nỗi hoảng sợ, vụt quay đầu lại! Đồng thời dùng sức lắc mạnh cái chuông bị tôi buộc ở cổ tay!

Vì chuông từng bị ngâm nước, lại có chỗ gỉ sét, nên âm thanh không còn lảnh lót, mà ngược lại có phần trầm đục.

Xoay người lại xong tôi mới phát hiện, cái xác chết bé nhỏ của Manh Manh vẫn cứng đờ nằm trên sàn thuyền...

Có một con cua mai đã thành màu đen, bò ra từ trong áo nó, cả nửa thân cùng một bên càng, đang cà mạnh xuống sàn, quẹt qua quẹt lại...

Tiếng ken két, vẫn không dừng lại...

Chân tôi mềm nhũn, bịch một cái ngồi bệt xuống sàn, tim đập thình thịch, cũng chẳng biết trên trán là mồ hôi hay bị nước sông bắn vào!

Tôi cứ tưởng là Manh Manh đứng dậy, không ngờ chỉ là ảo giác, cái âm thanh kia cũng không phải là móng tay, mà là càng cua...

Có điều tôi chỉ ngồi tầm mấy giây, là lập tức đứng dậy, vội vàng chạy lại chỗ rương gỗ, mở ra xong, mò trong rương ra một tờ trấn sát phù.

Bà nội từng nói với tôi, gặp phải mẫu tử sát bật xác, thì dùng một tờ trấn sát phù, rồi lập tức chạy.

Tôi cũng chỉ là có bệnh thì vái tứ phương, Manh Manh không phải là xác mẫu tử, nhưng trấn sát phù trấn được cả mẫu sát, chắc cũng trấn được nó?

Suy nghĩ trong chớp mắt, tôi liền lấy trấn sát phù, dán thẳng lên trán nó...

Nó nhiều nhất chỉ tầm năm sáu tuổi, một tờ phù gần như che hết nửa khuôn mặt nó, chỉ còn hở ra đôi môi mím chặt.

Làm xong những việc này, tôi mới nhẹ nửa người.

Cạch một tiếng, con cua kia cuối cùng cũng giãy ra khỏi áo Manh Manh, loẹt xoẹt cả tám cái chân, nhanh như bay chạy ra mạn thuyền, chuồn luôn xuống sông.

Lưu Văn Tam cũng lần thứ ba ngoi lên khỏi mặt nước, một tay lão kẹp tay xưởng trưởng Châu, bò lên thuyền, tôi cũng vội chạy ra giúp.

Xưởng trưởng Châu chắc uống nhiều nước, cả người tròn vo!

Lôi gã lên sàn thuyền xong, tôi vội ấn bụng cho gã, phụt phụt phụt, gã liên tục nôn ra không biết bao nhiêu nước, cuối cùng bật ho rũ rượi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play